Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 814: Chương 814: Thật tình diễn kịch




Hoàng hôn.

Đường Khả Hinh cả người mệt như gần chết, đón ánh mặt trời chiều vẫn như cũ chói lọi, kéo lên cái bóng thật dài, ôm cặp công văn màu hồng thẫm, dọc theo đường lớn trồng đầy cây anh đào đi về phía nhà mình...

Cửa, nhẹ mở.

Nhã Tuệ mặc quần áo ở nhà màu hồng phấn, trong tay cầm một túi rác, vừa muốn mang ném đi, cũng đã nhìn thấy Đường Khả Hinh cả người mệt mỏi đi từ phía sau hàng rào nhỏ tới, cô sửng sốt một chút, vừa ném túi rác tới bên cạnh thùng rác, vừa kỳ quái cười nói: "Hôm nay thế nào lại có thời gian trở về? Không cần đi đến chỗ đó cùng sư phụ sao?"

"Sư phụ tạm thời có việc, đi đến Nhật Bản rồi." Đường Khả Hinh cảm giác khí trời thật nóng bức, nhìn về phía Nhã Tuệ mỉm cười một cái.

Nhã Tuệ cũng nhìn về phía cô cười nói: "Trở về vừa đúng lúc. Hôm nay tôi cũng được về sớm, đang lo phải một mình ăn cơm, hơi phiền muộn”.

Hai người mỉm cười cùng nhau đi vào phòng.

"Cô mau đi tắm rửa đi, bên ngoài nóng quá, tôi đi nấu cơm đã..." Nhã Tuệ nói xong, người cũng đã đi vào phòng bếp, mang miếng đậu mình vừa mới mua về, cùng thịt, tôm và nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh lấy ra.

"Uhm, vất vả cho chị quá ..." Đường Khả Hinh mỉm cười nói xong, người cũng đã đứng trên mặt đất khá lâu.

Nhã Tuệ thấy Đường Khả Hinh trở về, liền tức khắc lấy từ trong tủ ra sâm đỏ trân quý mà cha mẹ đã gửi cho, dùng dao sắc, cắt thành từng miếng từng miếng mỏng, rồi đổi dao băm thành những miếng nhỏ, cẩn thận bỏ vào trong chén thủy tinh lớn, sau đó lại nhanh nhẹn lấy ra cái thớt, bang bang cắt thịt, bỏ vào trong bát thủy tinh, nhanh chóng quấy đảo...

"Bá! !"

Nhã Tuệ nhanh chóng nổi lửa, dùng cái chảo tốt nhất, đổ một ít dầu ô liu vào, cầm lên muôi xào rau, để cho đến khi dầu vừa nóng, liền nhanh chóng cho sâm đỏ vào bên trong, nhanh chóng đảo...

Qua một khoảng thời gian.

Đường Khả Hinh đã tắm xong, mặc áo ngắn quần đùi màu trắng, tóc dài cuộn lên, cắm một một cây bút chì để cố định, đi chân trần trên cầu thang gỗ, xuống dưới, đã nhìn thấy Nhã Tuệ đem tôm he cuộn , canh đậu hủ, rau sa gừng trộn giò, dưa cải thịt bò nhanh chóng đặt lên bàn... Cô oa oa kêu lên một tiếng, cười rộ lên nói: "Thật nhanh a..."

"Đói bụng không?" Nhã Tuệ mỉm cười dùng bát gốm sứ Hán, hoa văn Thanh Trúc mà cha đã gửi lên, đựng cơm trắng, đặt ở trước mặt chỗ ngồi của Đường Khả Hinh , sau đó lấy thêm đôi đũa và cái thìa, mới nói: "Mau ngồi xuống đây ăn đi."

"Uhm..." Đường Khả Hinh cười cười đi qua, kéo ghế tựa ngồi xuống...

Nhã Tuệ lúc này mới nhanh chóng đem sâm đỏ quý hiếm, đặt ở trước mặt cô, cười tươi.

"A?" Đường Khả Hinh nhìn về phía những miếng sâm đỏ này, vẻ mặt lập tức đau khổ, nói: "Tôi không ăn sâm đỏ đâu... Tôi rất sợ hương vị của sâm đỏ..."

"Không được! ! Trong khoảng thời gian này, tôi biết cô rất vất vả, hơn nữa lại nôn đến lợi hại... Cần phải ăn một ít sâm đỏ để bồi bổ thân thể, đây là cha mẹ tôi cất công gửi từ quê lên đây... Nhất định phải ăn, ăn cả thịt và sâm đỏ này!" Nhã Tuệ ngồi xuống vị trí của mình, nửa dịu dàng mỉm cười nửa ra lệnh .

"Ôi..." Đường Khả Hinh nặng nề thở dài một hơi, nhìn về phía đĩa sâm đỏ này, biết Nhã Tuệ rất cố chấp, đành phải cầm lên cái thìa, bất đắc dĩ múc một ít thịt, trộn cùng sâm đỏ nhai, nhai rồi nuốt.

Nhã Tuệ nhìn cô lại cười, lập tức vươn tay, ôn nhu khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô...

Đường Khả Hinh đành phải ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Nhã Tuệ một cái, nhịn cười không được, cầm lên đôi đũa, nghĩ muốn gắp đậu hủ ăn...

Nhã Tuệ cũng cầm lên đôi đũa, nâng bát, lấy một ít cơm, bỏ vào trong miệng nhai một chút, mới ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói: "Đúng rồi. Hôm nay tôi ở trên mạng, nhìn trúng một chiếc BMW màu đỏ , tôi nhìn thấy rất thích, muốn hỏi cô một chút, nhất định rất đẹp. Tôi muốn mua, nhưng mà có chút đắt... Cần hơn tám mươi vạn, tôi còn đang suy nghĩ..."

Đường Khả Hinh nghe thấy những lời này, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ, nhớ tới Trang Hạo Nhiên nhẫn tâm xé tấm vé số kia, cô liền thấy hận anh thấu xương, chiếc đũa chớp mắt liền cắm vào trong bát cơm, mở to mắt, cắn môi nói: "Đều là cái tên Trang Hạo Nhiên đáng ghét kia! ! Nếu như không phải tại anh, chúng ta mới không cần vất vả như vậy! ! Tấm vé số này vốn chính là của tôi ! ! Hừ! ! Tên hỗn đản!"

Nhã Tuệ nghe xong, đột nhiên ngẩn ra, nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Các người lại cãi nhau à?"

"Không có việc gì! !" Đường Khả Hinh tiếp tục cúi đầu, ăn cơm, rồi mới đơn giản kể lại buổi trưa hôm đấy phát sinh chuyện gì, bao gồm cả việc Trang Hạo Nhiên- cái tên hỗn đản đáng chết kia xé mất ba trăm ngàn của cô, cũng nói hết!

Nhã Tuệ lẳng lặng lắng nghe, vừa nghe vừa nhìn bộ dáng bởi vì Trang Hạo Nhiên mà tức giận của Đường Khả Hinh, cô không hiểu sao lại thấy buồn cười.

"Chị cười cái gì? Chị không thấy đồng tình với ba trăm ngàn kia à?" Đường Khả Hinh càng nói ruột gan càng đau, nhìn về phía Nhã Tuệ tức giận nói: "Kia thế nhưng là ba trăm ngàn a! Ba trăm ngàn đấy! ! Ba trăm ngàn là bao nhiêu người cả đời kiếm cũng không xong ! ! Anh ấy nói xé liền xé! ! Tức chết tôi rồi ! Tôi cũng không rõ, rốt cuộc có cái gì đáng giá để anh ấy tức giận như vậy ! !"

Cô nói xong, khuôn mặt lại tiếp tục đau khổ, ăn cơm, đến ăn cũng cảm thấy vô vị ! !

"Tôi có thể hiểu được..." Nhã Tuệ mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh nhất thời ngẩng đầu, trầm mặc nhìn về phía Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng nhìn về phía cô, nặng nề thở một cái, lại cười khổ nói: "Có lẽ ai, cũng không có cách nào, có thể hiểu được tâm tình của anh ấy hơn tôi... Cô ở khách sạn Á Châu mỗi một bước đi, cơ hồ đều là tôi cùng với anh ấy cùng chứng kiến qua ... Đến bây giờ tôi chỉ cần hồi tưởng lại, những tháng ngày như sống trong địa ngục kia của cô, đáy lòng tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, thỉnh thoảng thấy cô cùng Tổng giám đốc Tưởng ở cùng một chỗ, tôi cũng không khỏi rùng mình, kinh hoàng... Bởi vì khi đó tình yêu của cô mãnh liệt như vậy, đạo nghĩa không chùn bước, thậm chí còn nói đến chết cũng phải yêu, mà điều này giống như một câu đã nói rõ tất cả...Cô nghĩ xem sinh mệnh của một người có biết bao nhiêu trân quý? Thế nhưng cô lại vì một đoạn tình yêu này, mà ngay cả tính mạng thiếu chút nữa cũng không còn, tôi khi đó, quỳ gối xuống cầu xin, liều mạng dập đầu trước các bác sĩ, chỉ hi vọng bọn họ có thể tận lực cứu cô một mạng, tôi khi đó, cái gì cũng không có nghĩ tới, tôi chính là muốn cho em gái của tôi được sống ... Thế nhưng lại có một người, vì người mà anh ta yêu nhất, mà muốn đem trái tim của cô lấy đi... Khi đó, nếu như không có tổng giám đốc Trang liều mạng đi tìm Tô thiếu gia trở về, cô khả năng cũng đã không còn ngồi đây..."

Đường Khả Hinh trầm mặc nhìn về phía cô.

Nhã Tuệ lại đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Có lẽ tôi nói như vậy, đối với tổng giám đốc Tưởng có một chút không công bằng, thế nhưng cô thử đứng ở lập trường của tôi suy nghĩ một chút, tôi- một người sống, trơ mắt nhìn em gái của mình bị moi tim, trái tim của tôi sẽ đau đớn như thế nào? Nhất là lúc cô ở cùng một chỗ với anh ta, một lần rồi lại một lần bị vứt bỏ, bị thương hại... Trái tim của tôi có bao nhiêu kinh hoàng?Tôi không bao giờ muốn nhớ lại những tháng ngày cô sống trong đau khổ như vậy nữa, yêu đến như vậy, đáng thương đến như vậy, hèn mọn đến như vậy, không hề có tiếng nói như vậy,... Tựa như một người mẹ, đem con gái mà mình luôn che chở bảo vệ trong lòng bàn tay, đưa đến trong tay người khác, tùy ý để người khác chà đạp cùng thương tổn. Cô bởi vì mất trí nhớ , nên đã quên mất Tử Hiền tiểu thư châm chọc cô như thế nào, quên mất tổng giám đốc Tưởng đã vất bỏ cô như thế nào, thế nhưng tôi thì không quên... Tổng giám đốcTrang lại càng không thể quên... Bởi vì vào chính những lúc cô một lần lại một lần bị vứt bỏ cùng tổn thương ấy, đều là tổng giám đốc Trang đem cô sống dở chết dở , nhặt trở về... Tay nắm tay, một đường thủ hộ cô cho đến bây giờ... Con đường này đi được thật không dễ dàng gì,... Rất khó ... Rất mệt mỏi..."

"... ..." Trái tim Đường Khả Hinh như bị tê dại, không hiểu sao nhớ tới lúc Trang Hạo Nhiên nói câu kia: Biết rõ là em diễn kịch cho anh xem, nhưng anh còn rất cảm động! Anh cho em biết, có nhiều lúc anh sớm đã muốn đánh em! ! Nếu quả thật muốn cho một người vui vẻ! ! Thì nên nghĩ biện pháp, làm cho người ta cười trước chứ không phải là khóc trước !

Nhã Tuệ kìm lòng không được đôi mắt rưng rưng, vươn tay nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thật tình nói: "Cho nên tôi có thể hiểu được, tôi thật sự có thể hiểu được, cái sự phẫn nộ đến không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả kia, đó là một loại cảm giác tồn tại trong tim khiến con người ta lo lắng, khủng hoảng, còn có cả cảm giác không an toàn... Bởi vì đoạn tình yêu đến chết cũng phải yêu trong quá khứ kia của cô, ...Trái tim cô trong quá khứ... Sẽ khiến cho chúng ta mỗi một người yêu cô, rất sợ cô sẽ lại rơi vào trong vũng lầy bị thương ấy...

Đường Khả Hinh trầm mặc ngẩng đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ...

"Có đôi khi, cô không cần bộc lộ cái tính trẻ con như vậy..." Nhã Tuệ lại ôn nhu khuyên bảo Đường Khả Hinh..."Không phải mỗi người, cũng đều có thể hiểu được tổng giám đốc Trang thương cô, yêu cô, sủng ái cô đến trình độ như vậy... Cơ hồ là không cần hồi đáp, sau đó toàn tâm toàn ý vì muốn tốt cho cô. Anh ấy thỉnh thoảng tức giận cùng ghen tuông, cô cũng hãy thông cảm cho anh ấy, bởi vì không có con người nào là toàn vẹn cả, là một người cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi, nhất là khi đã từng trải qua tang thương cùng dằn vặt như vậy... Tôi hi vọng, cô cùng tổng giám đốc Trang sẽ có một kết quả tốt đẹp..."

Đường Khả Hinh nhất thời ngẩng đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ, mặt đỏ lên nói: "Cái gì kết quả hoàn mỹ? Tôi không biết chị đang nói cái gì! Hiện tại trong tình huống này, anh ấy với tôi mà nói, chẳng qua là cấp trên vừa mới về nước có mấy ngày!"

Cô nói xong, liền lấy cái thìa, ăn cơm!

Nhã Tuệ nhìn về phía cô, kìm lòng không được cười, nói: "Sau khi cô mất trí nhớ , tôi và cô vẫn ở chung với nhau, tình cảm của cô tôi có thể hiểu được. Mặc dù cô quên một số chuyện, thế nhưng đối với một số người, cô vẫn là có phản ứng theo thói quen ... Nếu như không phải vậy, cũng sẽ không vì lời của anh ấy mà tức giận . Anh ấy nói cô diễn kịch rất thật, lời này không có sai a..."

"Chị..." Đường Khả Hinh mặt nhất thời đỏ lựng, ngẩng đầu, nhìn cô nói: "Cái gì mà diễn kịch rất thật! ! ? Có ý gì chứ?"

Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Kỳ thực... Tôi nghĩ tổng giám đốc Trang nên biết, cô là thật tâm nên mới vì anh ấy trải một thảm hoa hồng... Cho nên anh ấy mới có thể cảm động như thế..."

"Làm sao chị biết..." Đường Khả Hinh mặt ửng đỏ, cúi đầu tiếp tục ăn cơm nói: "Làm sao chị biết được... Tôi là thật tâm ..."

Nhã Tuệ tức giận liếc nhìn cô một cái, mới cười rộ lên nói: "Cô chân thành như thế, đích thực là không lừa được bất luận kẻ nào cả..."

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn cô, chậc chậc cười nói: "Nhìn chị xem! Chị cùng Lâm phó tổng yêu đương, liền vì tổng giám đốc Trang nói chuyện!"

Nhã Tuệ nhất thời ngẩng đầu, nhìn về phía cô bật cười nói: "Này! ! Thế nào liền đến phiên tôi rồi ? Đó là hai chuyện khác nhau mà!"

"..." Đường Khả Hinh nhịn cười không được, trực tiếp cầm điều khiển từ xa ở trên bàn, nói: "Tôi không nói với chị nữa! Chị mỗi ngày đều ở trước mặt của tôi, lải nhải tổng giám đốc Trang tốt, phiền chết đi được ! ! Tôi đi xem ti vi! !"

Cô nói xong, liền trực tiếp cầm điều khiển từ xa, mở tivi, theo thói quen xem tin tức!

Màn ảnh truyền hình sáng ngời!

"Theo căn cứ mới nhất mà báo viết, bé gái lần này trúng đạn thuộc viện phúc lợi Lệ Hoa, tên gọi là Tình Tình, hiện nay đang tiến hành cấp cứu ở bênh viện, sống chết không rõ..." Lời người phát ngôn, nhanh chóng truyền đến!

Tâm Đường Khả Hinh là một trận lạnh lẽo, nắm chặt điều khiển từ xa, mở to mắt, nhìn về phía màn ảnh truyền hình, một đoạn hình ảnh được cắt từ hiện trường vụ án trúng đạn chiều nay, một bé gái máu chảy đầy đất, trong tay vẫn như cũ nắm chặt chiếc vòng cổ ốc biển, được đưa lên cáng cứu thương, đưa lên phòng cấp cứu, cô Trần quỳ trên mặt đất bên cạnh đầy những mảnh thủy tinh, khóc đến thương tâm... Kêu to: "Tình Tình! ! Con không được ngủ! ! Không được dọa cô! Ngày mai là sinh nhật sáu tuổi của con a! Con gái đáng thương của tôi! !"

"Trời ạ! !" Chiếc điều khiển từ xa trong tay Đường Khả Hinh bỗng buông lỏng, hai tay run rẩy che chặt miệng, trái tim như đóng băng, đôi mắt nhạt nhòa khi nhìn thấy cô bé ở giữa màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào kia, tất cả đều là máu... Cô oa một tiếng khóc lên, cả người lại bởi vì đứng không vững, mà thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, sau một lúc thất thần hoảng loạn, trái phải lục lọi, xông thẳng ra bên ngoài!

"Khả Hinh?" Nhã Tuệ nhất thời khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh khẩn trương kêu to: "Cô bị làm sao vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.