Chương 1105: Thế giới màu trắng
Editor:Thanh Vũ
Đầu xuân, mây mù tràn ngập...
Căn nhà nhỏ màu trắng, trong vườn hoa có nhiều đóa hoa tươi nở rộ, màu hồng , màu vàng , màu xanh, tranh nhau đua nở, lúc này hồ điệp giương cánh bay nhẹ nhàng, thỉnh thoảng rơi vào nhụy mỗi đóa hoa tươi, trầm mê mút hương khí, xích đu màu trắng khoái trá bay tới bay lui, có một cô gái nhỏ, mặc váy màu trắng, tươi cười ngọt ngào động lòng người, bàn tay nhỏ bé non nớt nắm một bó hoa nhỏ màu trắng, theo hồ điệp chạy tới chạy lui khắp nơi, thật vui vẻ...
Lúc này, hồ điệp đột nhiên vung cánh lên, bay ra tiểu hoa viên rực rỡ kia, bay về phía xa xa...
Cô gái nhỏ lập tức mở to mắt, nhìn hồ điệp bay ra xa, cô bé thoáng cái cũng chạy theo hồ điệp kia, chạy như bay ra tiểu hoa viên, chạy về phía trước...
“Khả Hinh ———— cô quay trở về! !” Có một thanh âm, trong hoa viên vang lên.
Cô gái nhỏ lập tức dừng ở trong gió, xoay người, mở mắt to nhìn về phía sương trắng bao chung quanh, phảng phất hình như có người kêu mình, Đường Khả Hinh lại càng sốt ruột xoay người, nhìn hồ điệp kia đã bay xa, cô tức khắc không để ý tới hô hoán, lại chạy như bay về phía trước...
Thân ảnh nhỏ màu trắng, càng chạy càng xa, mắt thấy sẽ phải theo hồ điệp kia, biến mất ở giữa sương mù trắng xóa.
“Khả Hinh! ! Khả Hinh! Cô tỉnh lại đi! Không nên làm tôi sợ! Không nên làm tôi sợ...”
Một thanh âm, nhanh chóng theo phòng nghỉ ngơi truyền đến!
Nhã Tuệ hai tròng mắt tràn đầy nước mắt, cả người khẩn trương ngồi quỳ xuống, nhìn Đường Khả Hinh vẫn mặc áo sơ mi và váy ngắn của phục vụ rượu như cũ, chệnh choạng nằm ở trên ghế dựa, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, mắt nhắm co quắp run rẩy, tay chân thậm chí băng lãnh dị thường, cơ hồ sinh mệnh như được treo trên sợi chỉ, cô thậm chí không có chút nào nghe được Nhã Tuệ kêu to, chỉ là nhìn thấy trong mộng kia có một cô gái nhỏ, thất thải chạy theo hồ điệp rực rỡ, càng chạy càng xa, mắt thấy sẽ phải vượt qua đồng ruộng, đi về phía vách núi sâu vạn trượng kia!
“Khả Hinh ——————” Nhã Tuệ nửa quỳ ở trước mặt Đường Khả Hinh, không ngừng thất thanh khóc rống kêu cô: “Cô tỉnh lại cho tôi! Tôi là Nhã Tuệ! Tôi là Nhã Tuệ a! Cô không nên làm tôi sợ! !”
Trong mộng của cô gái nhỏ sương mù dày đặc, thật vui vẻ nắm bó hoa nhỏ kia, chân đi đôi hài màu trắng, bước trên con đường mòn màu xanh lá cây, đứng ở bên trên vách núi, ngẩng đầu, mắt mở to, nhìn hồ điệp bay về phía trước càng lúc càng xa, cô lập tức muốn cất bước, đi phía trước ————
“Phốc ——————” Đường Khả Hinh trong nháy mắt khuôn mặt bộc lộ thống khổ, trong miệng phun mạnh một ngụm máu tươi, tức khắc nhiễm ướt áo sơ mi trắng nhìn thấy mà giật mình, cả người bắt đầu co giật, rơi vào giữa băng lãnh! !
“Khả Hinh ——————” Nhã Tuệ khẩn trương giữ khuôn mặt của cô, nhìn cô thổ huyết, lại một trận thống khổ chạy tới khóc gọi! !
Bác Phúc nhìn thời cơ đã đến, trong nháy mắt xuất hiện, nghiêm túc lạnh mặt, bộc lộ trung y cẩn thận cùng trầm lãnh, nhìn miệng Đường Khả Hinh phun ra một ngụm máu ở lồng ngực kia, tức khắc dùng bàn tay ưng trảo, nhanh chóng rút ra ngân châm ngâm quá rượu thuốc, nhanh chóng bắt đầu vì Đường Khả Hinh nhanh chóng hạ châm huyệt nhân trung, thậm chí hạ châm, phân phó Lâm Bạch Bạch nói: “Thủ độc phong!”
“Vâng!” Lâm Bạch Bạch tức khắc xoay người, chính khẩn trương cùng sốt ruột đẩy ba người Thi Ngữ cùng Lạp Lạp còn có Tiên Nhi bên cạnh ra, nhiều người tràn đầy khí thế chạy đến xông tới cạnh cửa, run run rẩy rẩy chăm chú khẩn trương quỳ xuống, ở trong túi vải lật ra, rốt cuộc nhìn thấy một bình thủy tinh nhỏ đựng độc phong, Lâm Bạch Bạch tức khắc run run vui vẻ chạy tới, nhìn bác Phúc nói: “Độc phong tới!”
Bác Phúc nhanh chóng mở bình, đích thân mình đi vào kẹp độc phong kia, trước vì Đường Khả Hinh cùng miệng hổ hạ huyệt châm, hạ châm xong lại nói với Lâm Bạch Bạch: “Chờ ta hạ phong châm, cô tức khắc ở chân Đường Khả Hinh trên biển máu, ở giữa, phong tỏa cùng vị trí lấy máu! Động tác phải nhanh, thân thể cô ấy đã băng lãnh, lại kéo dài thời gian, vô cùng có khả năng tương lai nửa người sẽ liệt!”
“A?” Lâm Bạch Bạch này bình thường trời không sợ, đất không sợ, cảm giác mình thiên hạ vô địch, lập tức bị câu nói này, làm cho sợ đến sắc mặt tái nhợt, nhất thời khẩn trương không dám hạ châm! !
Hai mắt bác Phúc lợi hại, nghiêm khắc nhìn chặt Lâm Bạch Bạch, nói: “Mau!”
Bác Phúc nói cho hết lời, sẽ tiếp tục vì Đường Khả Hinh hạ độc châm miệng hổ! !
“Oh...” Lâm Bạch Bạch trong lúc nhất thời, có chút dọa, tay run run rẩy rẩy cầm lên mai hoa châm, nhìn về phía Đường Khả Hinh...
“Phốc! !” Đường Khả Hinh cả người lại thống khổ phun mạnh một búng máu, tùy theo mà hôn mê ở trên ghế dựa, máu tiếp tục ở khóe miệng tuôn ra, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi và Thi Ngữ lại vội vàng khóc bổ nhào tới, vì cô mà lau, đau lòng gọi:” Đường tiểu thư! ! Cô tỉnh lại đi! !”. Lâm Bạch Bạch tay cầm mai hoa châm, nhìn cả người Đường Khả Hinh bỗng nhiên thổ huyết, nhìn ra sinh mệnh của cô đã ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Bạch Bạch đành phải cắn chặt răng, chết thì chết vừa muốn hạ châm ————
“Chờ một chút!” Hàn Văn Kiệt xông tới trước một bước, ngăn cản Lâm Bạch Bạch hạ châm, mà là mình tiếp nhận mai hoa châm trong tay cô, nhanh chóng phối hợp bác Phúc trước tiên ở biển máu Đường Khả Hinh hạ huyệt châm, mắt anh thậm chí quan sát thấy máu độc đã lẻn đến huyệt biển máu, tức khắc ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, máu độc màu đen kia như cuồng phong chảy ra. Tô Thụy Kỳ nhanh chóng dẫn y tá cùng thầy thuốc cấp cứu chạy tới , vạn nhất có việc, có thể tức khắc xử lý, chỉ thấy anh đau lòng mà nhanh chóng đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn mặt cô tràn đầy máu, lập tức khẩn trương gọi: “Khả Hinh! ! ! !”
Cô gái nhỏ đứng ở bên trên vách núi kia, nhìn về phía hồ điệp nhẹ nhàng bay càng lúc càng xa, không có chút nào phát hiện trước mặt là vách núi sâu vạn trượng, sẽ phải đi bộ đến bên kia...
Đường Khả Hinh cả người hôn mê bất tỉnh nằm ở trên ghế dựa, mặt giống như tờ giấy trắng tái nhợt, hai con ngươi di động lệ quang, cảm giác cả người đau đớn thống khổ, dường như bị lửa thiêu đốt, trên trán của cô mồ hôi trượt xuống, cũng muốn đi theo hồ điệp nhẹ nhàng mà bay...
Bác Phúc nhanh chóng cầm lên độc phong, vì Đường Khả Hinh hạ châm, Hàn Văn Kiệt cũng nhanh chóng dùng mai hoa châm không ngừng thả ra máu độc, Lâm Bạch Bạch bị bác Phúc gọi đi nấu thuốc đông y, chuẩn bị tắm! ! Song bào thai lúc này, cũng nhanh chóng đi tới, tiếp nhận độc phong, dựa vào bác Phúc chỉ điểm, cũng bắt đầu nhanh chóng vì Đường Khả Hinh hạ châm, Tô Thụy Kỳ tính toán tốt công việc, mặc áo phẫu thuật vào, đèn sáng lên tay kia bắt đầu cầm dao phẫu thuật, nhìn chặt bộ dáng Đường Khả Hinh, chỉ cần có chuyện gì xảy ra với cô, anh sẽ lập tức phẫu thuật cho cô! !
Bên trong phòng, tất cả mọi người khẩn trương sắp hít thở không thông! ! Ngoài phòng Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hành cùng Trần Mạn Hồng lo lắng chờ đợi, dưới lầu tất cả các ký giả nhanh chạy tới, nhao nhao nghĩ còn muốn hỏi tình huống Đường Khả Hinh. Trang Hạo Nhiên cũng vào lúc này, nhanh chóng phá tan đoàn người, mặt bộc lộ khẩn trương cùng lo lắng muốn chạy lên trên lầu, Tưởng Thiên Lỗi thoáng cái nắm lấy tay anh, cùng Tào Anh Kiệt ,Trần Tuấn Nam và mọi người ngăn trở anh lại, đem cả người Trang Hạo Nhiên kéo đến hàng cây dưới khách sạn, mới nhìn về phía anh khẩn trương nói: “Hạo Nhiên! Cậu bình tĩnh một chút! Vì sao mỗi lần Khả Hinh có chuyện, cậu luôn luôn mất đi lý trí như vậy!”Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
“Buông tôi ra! !” Trang Hạo Nhiên trên mặt run rẩy kích động, xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cả người khẩn trương cơ hồ cắn răng cùng đau lòng, nói: “ Hiện tại tôi có biện pháp nào bình tĩnh! ! Cô ấy xảy ra chuyện, tôi còn đứng ở bên ngoài làm gì? Đều là chúng ta hại cô ấy! ! Nếu như không có tính toán này, cô ấy còn là một người êm đẹp! Lại càng không mù hai mắt! Cũng sẽ không nhận nhiều đau khổ như vậy! !”
Trang Hạo Nhiên nói cho hết lời, thoát ra khỏi sự kiềm chế của Tào Anh Kiệt cùng Trần Tuấn Nam, muốn chạy lên trên lầu! !
“Lão đại!” Tiêu Đồng và Tào Anh Kiệt cùng nhau khẩn trương gọi Trang Hạo Nhiên lại! !
“Vậy cậu đi vào đi!” Tưởng Thiên Lỗi rống giận nói: “Cậu tức khắc đi vào! Khả Hinh liều chết thắng một trận này, sau đó bị hành vi lỗ mãng như thế của cậu, mà cô ấy lại rơi vào vạn kiếp bất phục! Đây là điều cậu muốn ! ?”
Trang Hạo Nhiên đau lòng dừng lại ở bãi cỏ, ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ tầng trên, hai tay nắm chặt thành quyền , thậm chí gân xanh nổi lên! !
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ở tình cảnh này, vừa rồi mặt còn giận dữ, mà hiện lên mấy phần bình tĩnh, từng bước một đi về phía cậu ta, đi tới bên người Trang Hạo Nhiên, mới hướng nhìn hai tròng mắt tràn đầy đau lòng của cậu ta, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta chờ một chút! Cậu phải có lòng tin ở Khả Hinh! Phải tin tưởng tình yêu của các người, hôm nay tuyệt đối sẽ không là điểm cuối của các người! Sẽ không ! !”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức cảm thấy lá phong róc rách bay tới, mang đến không khí mùa thu, u buồn, sâu nặng, anh nặng nề thở hổn hển một hơi, một chút gian lan vươn tay, ấn trên trán, đem một điểm lệ quang ở khóe mắt, khổ sở nuốt trở vào!
Trong phòng nghỉ ngơi! !
Bác Phúc cùng Hàn Văn Kiệt tiếp tục khẩn trương thi châm, Tô Thụy Kỳ tùy thời phối hợp , sáng lên đèn pin, mở ra đôi mắt của Đường Khả Hinh, quan sát màu ánh sáng con ngươi, trên mặt bộc lộ đau lòng cùng ẩn nhẫn.
“Tô thiếu gia!” Đáy lòng Nhã Tuệ một trận lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, khẩn trương hỏi: “Ngài đây là cái gì ánh mắt? Có phải hay không mắt của Khả Hinh có vấn đề? Cô ấy... Cô ấy không có việc gì đi? Ánh mắt của cô ấy xinh đẹp như vậy! ! Lại lớn và tươi sáng! Nhìn tất cả sự vật, đều là thiện lương như vậy! Xem ai cũng sẽ không nhìn khuyết điểm! Vĩnh viễn chỉ cảm thấy thế giới này là tốt đẹp! !”
Nhã tuệ càng nói càng khóc, thậm chí run run rẩy rẩy nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cùng bác Phúc nước mắt chảy xuống, đau lòng được tựa như bị xé rách, nói: “Các người cứu cứu Khả Hinh! ! Van cầu các người cứu cứu cô ấy! Cô ấy muốn tham gia cuộc tranh tài này, tuyệt đối không phải là bởi vì lòng tham a! Tuyệt đối không phải vì chính mình a! Tôi van cầu các người!”
Bác Phúc cùng Hàn Văn Kiệt đều không lên tiếng, nhanh chóng cầm phao dược châm ngắn đến vì Đường Khả Hinh thi châm. Tô Thụy Kỳ nhanh chóng gọi điện thoại, cho bằng hữu tìm giáo sư chuyên nhãn khoa tốt nhất trên thế giới! !Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
“Không cần!” Bác Phúc hạ châm, bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh tiều tụy hôn mê nằm ở trên ghế dựa, trên mặt tràn đầy máu, khuôn mặt tái nhợt, ông dần dần nhìn chặt Đường Khả Hinh buông xuống mắt liễm kia, từng chữ từng chữ nói: “Nếu như tôi cứu không được cô ấy, cho dù cậu có gọi tới thần tiên, cũng không có cách nào! !”
Tô Thụy Kỳ khẩn trương nắm di động, xoay người, nhìn về phía bác Phúc! !
Bác Phúc tay cầm lên châm ngắn, trong nháy mắt hướng huyệt tứ bạch trước mắt của Đường Khả Hinh, đâm thẳng xuống, mới sắc bén nói: “Tất cả mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt đi! ! Cô ấy có thể nhặt lại một cái mạng, đều coi là không tệ! !”
Cô gái nhỏ đứng ở bên trên vách núi, nhìn hồ điệp bay càng lúc càng xa, cuối cùng rất buồn, trong nháy mắt bước những bước nhỏ, chạy thẳng về phía trước, lại a một tiếng, bàn chân nhỏ bước vào khoảng không, cô bé liền như vậy rơi vào vực sâu vạn trượng, toàn bộ thế giới tức khắc đen tối, vô số hoa nhỏ, nhiều đóa đuổi theo cô, nhưng vẫn là trong nháy mắt trầm tiến vào trong thế giới màu đen! !