Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1220: Chương 1220: Trận chung kết (mười)




Chương 1220: Trận chung kết (mười)

Editor: Ngày Đẹp Tươi

“Được! Cô có nửa giờ! Phía sau nữ tu sĩ Diana, đang đặt chính là dịch rượu được lựa chọn đêm nay! ! Nếu như cô đêm nay có thể làm cho bà nở nụ cười, hài lòng với màn hầu rượu của cô, cô chính là đã hầu rượu thành công! Cầu chúc cô... Tất cả thuận lợi!”

Hách Lệ nói xong câu đó, mình cũng dường như luyến tiếc, mang theo chút tiếc nuối ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, lúc này mới chậm rãi xoay người, rời khỏi sân khấu. Các vị giám khảo cùng quan chủ khảo nhìn Đường Khả Hinh cư nhiên tiếp thu vòng khiêu chiến này, mặt đều bộc lộ thần sắc kinh ngạc, xác thực, nhìn Alex cùng Gosedon đã không còn cách nào khác, cô hoàn toàn có thể mười phần nhẹ nhõm bỏ qua màn khiêu chiến này! Tưởng Thiên Lỗi cùng Bác Dịch có lẽ hiểu được lý do, nhưng vẫn cảm giác được trái tim nhảy lên tận cuống họng! Bởi vì lúc triệu tập mở cuộc họp khẩn cấp, nói muốn thủ tiêu hạng trận chung kết cuối cùng của Vitas tiên sinh, bọn họ vẫn còn nhẹ thở hổn hển một hơi, bởi vì đây đúng là một đề thi vô cùng khó khăn! Thế nhưng ở một khắc cuối cùng, David cùng Duran lại vẫn quyết định để cho vị khách thần bí kia lên sân khấu!

Toàn bộ nhà hát, lập tức một trận yên tĩnh! !

Toàn bộ sân khấu, chỉ còn lại một đường ánh sáng, nhắm ngay nữ tu sĩ Diana cô đơn, Đường Khả Hinh chậm rãi đi tới trong bóng đêm, tâm hồn dường như cũng cô đơn, đứng giữa đoàn ánh sáng, hình dáng nghiêng mặt của bà giống như điêu khắc, rơi vào vòng xoáy kịch sử kia, lại lấp lánh chiếu sáng...

Toàn bộ thế giới thực sự thật yên tĩnh, Alex lặng yên xuất hiện, đứng ở phía sau nữ tu sĩ, chuẩn bị phiên dịch cho Đường Khả Hinh...

Đường Khả Hinh vẫn thật sâu nhìn thân ảnh khom khom của Diana, nhìn rất lâu, cô mới thong thả giống như bằng hữu, ngồi trên ghế cạnh bàn ăn, đôi mắt ôn nhu lóe lên, lại nhìn về phía những nếp nhăn trên mặt nữ tu sĩ, còn có đôi mắt gần như nhắm lại, càng đến gần, cảm giác cô đơn nồng đậm kinh khủng kia lại càng tập kích mà đến... . . .

Toàn bộ thế giới dường như đều tràn đầy cảm giác tịch mịch, dường như tất cả mọi người đều trầm lặng trong hình ảnh lịch sử ấy, theo bà lão già nua này, mà bi thương mất mát... Thậm chí có một vài người xem, không hiểu sao bỗng rơi nước mắt...

Giờ khắc này!

Đường Khả Hinh lại đẫm lệ, phát hiện bí mật lớn nhất đời người, mặt cô bộc lộ nụ cười cảm động mà đau lòng, nhìn về phía thân thể Diana già nua mà tịch mịch, cô lại như một thiếu nữ gọi hoa cỏ bốn màu trong năm, nhẹ nhàng mà ngọt ngào gọi: “Diana...”

Khán giả và giám khảo toàn hội trường, nghe tiếng kêu này, dường như bị đánh trúng linh hồn, nhìn về phía cô gái này.

Đường Khả Hinh lại vào thời khắc này, nhìn về phía Diana vẫn cúi đầu trầm mặc, mặt cô lại bộc lộ nụ cười cảm động, lại nhẹ nắm đôi tay già nua kia, lại dường như nắm đôi bàn tay thon ngọc của thiếu nữ, mềm giọng kích động nói: “Diana... Cô gái xinh đẹp của ta... Nàng thực sự rất bướng bỉnh, nàng đem cảnh sắc mỹ lệ sở hữu trong những năm tháng thuần mỹ trước kia, tòan bộ đều ẩn giấu trong dịch rượu sinh mệnh của nàng, lúc này... Nàng một thân một mình say, lại để lại cho thế giới của chúng ta một đề thi lớn mà nan giải... Bởi vì đời người chỉ cần có yêu thương, là không cần tỉnh ngộ. Ta lúc này, không đành lòng... Đánh thức nàng... Ta rất khát vọng nàng vẫn say đên lúc ngã xuống... . . .”

Diana vẫn thật sâu cúi mặt, thần thái trầm thấp, im lặng không lên tiếng...

Đường Khả Hinh lại nhìn về phía bà kích động rơi lệ nói: “Thế nhưng, cô gái xinh đẹp của ta ơi... Thượng đế đang gọi nàng đi đến bên cạnh ngài... Nhưng nàng vẫn với gương mặt mỹ lệ, tóc vàng óng, trang phục mộng ảo, đi chân trần chạy băng băng trên những bụi cỏ xanh, vẫn ngập tràn sức sống như vậy... Diana của ta... Cô gái xinh đẹp nhất của ta... Lúc này, ta lại ôm ấp biết bao nhiêu hi vọng nàng có thể tỉnh lại... Nếu như nàng nguyện ý tỉnh lại... Ta sẽ đáp ứng nàng... Ta nhất định sẽ nhẹ nhàng chải lên mái tóc màu vàng kim kia của nàng... Hôn lên trán nàng... Ôm thân thể thanh xuân mà động lòng người của nàng...”

Thính phòng có người lại cúi đầu rơi lệ, nam nhiếp ảnh gia vào giờ khắc này, chậm rãi gập ống kính máy ảnh, cúi đầu thật sâu nhìn về phía mái tóc đặc biệt cùng khuôn mặt đầy nếp nhăn mà cô đơn kia của Diana...

“Cô gái xinh đẹp của ta...” Đường Khả Hinh lại cầm lấy đôi bàn tay đầy đốm của “cô gái” kia, nhẹ đưa sát vào mặt mình, đau lòng cùng cảm động cọ cọ ... Lại đau lòng rơi lệ nghẹn ngào nói: “Nàng vẫn dùng yêu thương để tránh khỏi sự già nua, nàng vẫn dùng yêu thương để duy trì dung mạo, nàng vẫn dùng yêu thương để bảo lưu lại những tháng năm thanh xuân thuần mỹ... Nàng sao có thể tịch mịch? Sao có thể cô độc? Lúc này, hắn ở bên cạnh nàng, nói ra những lời chất chưa tình cảm rất đẹp rất rất đẹp với nàng... Diana, cô gái xinh đẹp nhất của ta... Diana, ta yêu nàng sâu sắc như vậy! ! Ta say mê nàng đến như vậy! Ta nguyện ý quỳ gối trước mặt nàng, khẽ hôn lên tay nàng, hướng nàng cầu hôn! Thể suốt đời suốt kiếp cho đến chết cũng không thay đổi lời hứa! Nàng nguyện ý gả cho ta sao?”

Cô gái này nói cho hết lời, lại rơi lệ thật sâu nhìn về phía gương mặt già nua kia, bà cụ xinh đẹp vẫn như thiếu nữ, cô lại thật sâu nặng nề cúi mặt ————

Khán giả toàn hội trường kích động nhìn về phía Diana, ngay cả George phu nhân cũng nhịn không được rơi lệ.

“Diana! Cô gái xinh đẹp của ta, nàng nguyện ý gả cho ta sao?” Đường Khả Hinh lại rơi lệ nhìn về phía bà cụ đang cúi mặt này, đau lòng kêu: “Nếu như nàng nguyện ý, xin nàng hãy gật đầu, ta sẽ vì nàng mà dâng lên dịch rượu thuộc về tình yêu của hai chúng ta...”

Alex trong nháy mắt này, cũng cảm động đến mức rơi lệ, anh kìm lòng không được hơi cúi đầu, nhìn về phía bà cụ kia, dường như sinh mệnh đã mất đi theo sự lặng yên và trầm tĩnh này, thật sâu cúi mặt, tùy ý nếp nhăn tang thương trượt xuống bóng dáng cô quạnh kia... Anh lại một trận thất vọng nhìn về phía bà cụ này, mới như cảm thán sinh mệnh, lại ngoài ý muốn phát hiện khóe mắt bà cụ này cư nhiên khẽ nhúc nhích, anh ngạc nhiên kinh hô lên!

Khán giả toàn hội trường cũng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn một màn này!

Diana, một bà cụ hơn trăm tuổi đang chìm đắm giữa những năm tháng tịch mịch, chỉ thấy bà nếp nhăn khắp khuôn mặt, quả thực theo thời gian qua đi, mà hơi run rẩy, nhất là hai tròng mắt kia tựa như kích động, đẫm lệ tưởng niệm, toàn thân tản ra một khí thế mạnh mẽ, dường như tình yêu lớn nhất thế gian, hoặc như ánh sáng của mặt trời, khuếch tán khắp nơi nơi... Vẫn khuếch tán... Vẫn khuếch tán... Rốt cuộc đi đến những năm tháng thuần mỹ kia...

Hương hoa nhẹ nhàng bay, những năm tháng với ánh mặt trời chói chang, có một nam tử mặc trang phục kỵ sĩ, nửa quỳ gối tới trước gót chân của bà, nhẹ nắm đôi bàn tay thon ngọc của bà, hôn nhẹ mu bàn tay, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía bà kích động nói: “Diana xinh đẹp nhất của ta, Diana thân yêu nhất của ta, nàng là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này, ta yêu nàng một cách sâu sắc như vậy, ta say mê nàng như vậy... Nếu như nàng nguyện ý gả cho ta, ta sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này! Ta nguyện ý ngã vào lòng nàng với ngập tràn hương hoa, vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại... Nàng... Nguyện ý gả cho ta chứ?”

Từng đợt hương hoa theo cơn gió nhẹ nhàng, người thiếu nữ hồn nhiên mộng ảo kia, mặt đỏ bừng giống như hoa hồng, cũng thật sâu xúc động nhìn về phía người đàn ông trước mặt, mặt bộc lộ nụ cười ngọt ngào mà say mê...

“Nàng nguyện ý gả cho ta sao?” Người đàn ông lại nhìn về phía cô gái, thâm tình kêu.

Rốt cuộc...

Ánh đèn giữa sân khấu, chợt sáng lên, khuôn mặt già nua kia của Diana rốt cuộc tươi cưởi giống như thiếu nữ, đôi mắt nhắm chặt đẫm lệ gật gật đầu...

“Trời ạ!” George phu nhân một trận kích động rơi lệ kêu lên! !

Tất cả mọi người đều khiếp sợ! !

Đường Khả Hinh càng kích động rơi lệ nhìn về phía Diana, nghẹn ngào kêu lên: “Cô gái xinh đẹp của ta, nàng thực sự nguyện ý gả cho ta sao? Thật vậy chăng? Ta lúc này vô cùng hạnh phúc!”

Diana, khuôn mặt đầy nếp nhăn, lại run rẩy kích động rơi lệ, chậm rãi gật gật đầu...

“Trời ạ! Ta thực sự yêu thương nàng sâu sắc! Ta yêu nàng!” Đường Khả Hinh cuối cùng kích động nghiêng người về phía trước, đau lòng vươn tay, ôm lấy thân thể thanh xuân của “cô gái” này, khẽ vuốt ve chiếc khăn đội đầu của nữ tu sĩ, rơi lệ mềm giọng nói: “Xin cho ta vì nàng dâng lên một dịch rượu ngọt ngào thuần mỹ, được không? Chúng ta cùng nhau say... Say trong những năm tháng của chúng ta... Nguyện cho thượng đế vĩnh viễn cũng không tìm được chúng ta... Được không?”

Diana tựa vào lòng Đường Khả Hinh, lại rơi lệ gật gật đầu...

Đường Khả Hinh cuối cùng kích động cười, tức khắc chậm rãi buông thân thể Diana ra, đầu tiên là thật sâu nhìn về phía khuôn mặt đẫm lệ của bà, tùy ý nước mắt vui sướng kia, thấm nhuần 90 năm khô héo của bà, chính mình thì nhanh chóng đi về phsia giá rượu, theo sự ngưỡng mộ trong lòng mình mà lựa chọn, chuẩn bị cầm chai rượu nho nấm Botrytis của Pháp, lại nhìn về phía chai rượu Steyn có độc kia, cũng đjăt trên giá rượu, vẫn như cũ lóe ra ánh sáng nặng nề và sứ mệnh lịch sử của nó, cô trong nháy mắt cảm giác được thân thể chấn động mạnh một cái! ! !

Khán giả toàn hội trường cùng nhau kích động sôi trào nhìn về phía cô, Tưởng Thiên Lỗi cùng Bác Dịch kích động nhìn cô, Vitas cùng Trang Hạo Nhiên cũng đứng dưới sân khấu, thật sâu nhìn cô! !

Đường Khả Hinh trái tim như bị vỡ làm hai, trái nhìn chai rượu vang nấm Botrytis kia, phải lại nhìn chai rượu Steyn có độc, sắc mặt cô bỗng chốc tái nhợt, dưới sự do dự, cô đầu tiên là chậm rãi xoay người, nhìn về phía Diana đang cô đơn tịch mịch cúi mắt lộ ra chút mộng tưởng sinh mệnh kia... Cô lại chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cùng Bác Dịch, bọn họ cũng đang thắm thiết khẩn trương nhìn về phía chính mình...

Thân thể không hiểu bỗng trở nên cứng ngắc... Mặt cô căng thẳng run rẩy, chậm rãi xoay người, lại nặng nề gần như hít thở không thông nhìn về phía hai chai rượu trên giá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.