Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1029: Chương 1029: Trương Thục Dao




Chương 1029: Trương Thục Dao

Phòng bếp phủ Thủ tướng, nằm phía sau rừng trúc, một tòa biệt thự hai tầng được mô phỏng theo kiểu nhà vườn vùng Tô Châu! !

Mùi bánh Tiramisu thoang thoảng lan ra.

Tô Linh cảm thấy ăn bữa sáng ngon lành, là một dạng hưởng thụ cuộc sống, bởi vì ông nội tuổi tác đã cao, hơn nữa lại rất chú trọng dưỡng sinh, cho nên cô quản lí mọi việc trong nhà, đặc biệt sai người ở phía sau rừng trúc, có chừa ra một mảnh đất để trồng rau xanh và hoa quả, thỉnh thoảng người trong gia đình sẽ đi bộ đến vườn xem, cảm thụ thiên nhiên phong phú mang đến cho thực vật nguồn sống dồi dào, thậm chí biết ông nội thích nghe tiếng mưa tí tách trên từng đọt chuối tây, cô liền sai người trồng một số ít cây ngay ngoài thư phòng người.

Người Tô gia quả thật xa hoa, có thể xa hoa của bọn họ là một loại quan điểm sống, một loại săm sóc, một loại hồi tưởng.

Toàn bộ cắt thanh truyền đến, cùng với một trận tích táp tiếng nước mưa.

Hai cô gái mặc áo sơ mi trắng cùng váy ngắn đen, búi tóc khéo léo, đang đứng trước cây chuối tiêu phía dưới thư phòng Thủ tướng, tay cầm một cây dao sắc nhỏ, đang dùng sức cắt hoa trên một gốc chuối tây nào đó, làm cho lá chuối bộp bộp rơi xuống đất, cuối cùng dùng hết sức cắt xuống một hoa chuối tây to lớn đồng thời thở dốc một hơi, liền vừa nói vừa cười đi tới phòng bếp...

Trợ lý nhà bếp trước sân, đang lo lắng đứng bậc trên hành lang, liếc mắt một cái nhìn thấy hai người hầu bưng một hoa chuối tây đưa vào tới, anh ta tức khắc đi qua, hai tay nhận lấy bắp hoa chuối tây to lớn kia, lại nhanh chóng xoay người bước qua sân nhỏ đi vào phòng bếp, bếp trưởng tức khắc tiếp nhận hoa chuối tây, lập tức đem đi rửa sạch sẽ, nhanh chóng bóc đi lớp vỏ màu hồng tím bên ngoài, lấy ra phần tim hoa non mềm màu vàng bên trong, bỏ vào trong nước sôi đã được chuẩn bị sẵn, loại bỏ đi vị chát, chỉ để lại hương vị riêng biệt đầy ý vị của đầu thu, lại nhanh chóng vớt lên, dùng tay xé thành sợi, lại bỏ vào giữa nồi cháo trắng thơm ngòa ngạt, trộn lẫn gà xé nhỏ với nước chanh cùng hương vị tương đặc biệt, dùng thìa ngọc quấy nhẹ theo chiều kim đồng hồ...

Một người đầu bếp chuẩn bị điểm tâm khác, đã đem tỏi ngọt loại thượng đẳng tới, đã được xào tạo nên sắc vàng, đặt trong một cái đĩa ngọc nhỏ, thành hình tròn, ở giữa là thịt bò sống trộn lẫn với lòng đỏ trứng, lại nhỏ vào chút tương, đây là loại nguyên liệu vô cùng nổi tiếng của Hàn Quốc, trợ lý đầu bếp đã đưa qua đậu hủ được dùng loại nước suối trên đỉnh núi làm theo phương pháp thủ công, cắt thành khối hộp đặt giữa đĩa, mặt trên của mỗi khối có một chút thịt bằm cùng với trứng cá muối, bên cạnh là một ít gừng xắt sợi tươi vừa được đào lên, gừng xắt sợi kia vẫn lộ ra mùi bùn đất, thập phần độc đáo. .

Trợ lý đầu bếp bên này đã đem món cháo gà nấu chuối tây, nhanh chóng múc vào trong chén sứ, đặt vào giữa mâm, một người hầu đã tiến vào, đem mâm này bưng ra ngoài, hai người hầu kế tiếp, lại thật cẩn thận bưng những món điểm tâm khác, xoay người đi ra ngoài... . . .

Nhà ăn.

Toàn bộ phòng khách to lớn, vẫn bóng trúc phất phới, ánh lên đại sảnh cổ kính, vô cùng nên thơ, không gian lại vẫn yên tĩnh, lúc này đang lục tục đi vào vài người hầu, các cô khẽ bộc lộ ý cười, bước qua hành lang dài tao nhã uyển chuyển, bưng vào từng phần điểm tâm khéo léo, thật cẩn thận đưa đến trước bàn ăn, Tinh Di cùng Tịnh Kỳ mỗi người đứng ở một bên, tự mình nhận lấy các món điểm tâm, mỉm cười đặt trên bàn ăn, các món ăn từ màu sắc đến hương vị đều đầy đủ, khiến người ta phải nuốt nước bọt.

Thủ tướng ngồi trên ghế chủ vị, mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh đang hoa mắt rối loạn nhìn kia, liền nói: “Khả Hinh, tại nhà thủ tướng hãy coi như đang ở nhà mình đi, không cần khách khí, nhớ cháu là con gái của Đường Chí Long, nhất định đã thưởng thức qua vô số mỹ vị trong thiên hạ, hôm nay liền nếm thử chút cơm canh đạm bạc của nhà Thủ tướng, xem có mùi vị khác hay không nhé.”

Đường Khả Hinh nghe lời này, nhất thời thật có lỗi ngẩng đầu, nhìn về phía thủ tướng cảm kích mỉm cười nói: “Lời này của thủ tướng thật sự là làm cháu ngại quá, tuy cha cháu địa vị đầu bếp cao quý, nhưng mà ông ấy từ trước đến nay ở nhà vẫn luôn cực kỳ chú trọng việc dưỡng sinh, nhà chúng cháu bình thường ăn uống, đều thập phần đơn giản. Huống chi, cha cháu vẫn luôn cảm thấy, phàm là trải qua sự sàng lọc của tổ tiên, đều để lại những mỹ thực trân quý, chim thú sống nhất định chính là thứ tốt và thích hợp nhất với chúng ta, cho nên không hề cố ý cắt những thứ thực vật lạ tươi sống cho chúng cháu ăn. Hôm nay may mắn được thủ tướng mời, nhìn thấy những món mỹ thực đặc biệt với phong vị độc đáo như vậy, thật sự làm cho người khác mở mang tầm mắt.”

Thủ tướng nghe xong mỉm cười gật gật đầu

Tinh Di tôn kính đứng ở một bên, lại tự tay nhận lấy chén sứ xanh có cháo gà chuối tây mà người hầu bưng qua, thật cẩn thận đặt giữa những món điểm tâm tinh xảo, một trận mùi hương thơm ngào ngạt quẩn quanh, mang theo mùi vị một loại hoa quả nhiệt đới, lan tỏa ra xung quanh.

Đường Khả Hinh ánh mắt sáng lên, kìm lòng không được nhìn về phía chén cháo gà đang bốc hơi nghi ngút kia, thần kỳ kêu nhỏ: “Thơm quá a, đây là cháo gì vậy? Hương vị lại đặc biệt như vậy!”

Tịnh Kỳ vừa định mỉm cười trả lời...

“Đây là cháo gà hoa chuối tây!” Ngoài phòng lập tức bay tới một giọng nói thanh thúy.

Đường Khả Hinh vừa nghe thấy thanh âm ngọt ngào thanh thúy này, liền biết là Tô Linh đã trở lại, liền thập phần lễ phép mà khẩn trương đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa...

“Tôn tiểu thư...” Vài người hầu, vừa chuyển đồ ăn qua xong, nghe nói Tô Linh trở lại, tức khắc phân ra đứng ngoài cửa chính, thập phần tôn kính kêu.

Tô Linh đã thần thái sáng láng bước qua bậc thang, nở nụ cười hào hứng động lòng người, tay cầm túi xách trân châu, muốn đi vào phòng khách, lại không hiểu phát hiện con vẹt của em trai, đang toàn thân ẩm ướt, dường như vừa tắm qua, hiện ra bộ lông vô cùng tiên diễm, rụt đầu lại, móng vuốt phát run đi vào trong, cô kỳ quái nhìn vật nhỏ này, bộ dáng ủy khuất rét lạnh, liền hỏi: “Sao vậy? Làm sai chuyện gì sao?”

Chú vẹt nhỏ không trả lời vấn đề của cô, mà tiếp tục lắc lắc thân mình, móng vuốt lại hướng vào trong, rất thương cảm...

Hai người hầu, đứng bên cạnh cửa, nhịn cười nhìn về phía chú vẹt nhỏ kia!

Tô Linh vốn nhìn cái vật nhỏ này bình thường bị chiều hư, nghịch ngợm, cổ quái, mỉm cười, không nói gì, chỉ cất bước đi vào phòng khách, vừa đem túi xách trong tay đưa cho người hầu, liếc thấy Đường Khả Hinh đang đứng phía bên kia, thập phần lễ phép cùng khẩn trương, liền tức khắc nhiệt tình nói: “Khả Hinh, mau ngồi đi. Tôi còn nói rằng, tức khắc trở về, cùng cô dùng điểm tâm, không nghĩ tới tôi đến muộn rồi...”

Đường Khả Hinh tức khắc khẩn trương mỉm cười nói: “Tô tiểu thư, người quá khách khí rồi, tôi qua bên này, thật là quấy rầy rồi.”

“Nói gì vậy...” Tô Linh hệt như một người chị gái, cố ý oán trách liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới cất bước đi về phía bàn ăn, lấy tư thái nữ chủ nhân, nhìn một lượt những món điểm tâm tinh xảo trên bàn ăn, vừa ý liền gật gật đầu, vươn tay nhẹ đỡ Đường Khả Hinh ngồi xuống, lại mỉm cười giải thích với cô: “Đây là cháo gà hoa chuối tây, tôi vẫn luôn thích dùng loại cháo này, cảm thấy nó mùi thơm vô cùng, có hương vị độc đáo, mà còn giàu protein, món ăn vẫn duy trì được lượng Vitamin, là cách sắp xếp nguyên liệu vô cùng nổi danh của dân tộc Thái, cô cũng nếm thử đi...”

Đường Khả Hinh cảm nhận được sự nhiệt tình của Tô Linh, lòng cô ấm áp, đành phải mỉm cười. Nguồn : thichdoctruyen.com

“Trở lại sớm thế?” Thủ tướng cầm chén trà gừng, thanh đạm nhấp một ngụm, hỏi.

“Bên Hàng Châu có tơ lụa nhung gấm loại tốt nhất, lúc chuẩn bị xuất khẩu thì đột nhiên phẩm nhuộm có vấn đề, mẹ vì vụ việc này đang nổi trận lôi đình ở nước ngoài, nghĩ lại một chút, cũng không có gì để làm, cũng khiến cháu chán chết được, làm người nhà thủ tướng, thật là rất thiệt thòi, không những không thể đạt được sự che chở của Thủ tướng người, hưởng lợi từ một chút ưu đãi từ người, mà còn hoàn toàn phải dựa vào cái tâm để cẩn thận làm việc, không để cho người khác nói Tô gia chúng ta ỷ thế hiếp người, càng không thể làm chuyện sai trái gì tổn hại tới danh tiếng liêm khiết của ông, kể từ khi mẹ nhận của hồi môn của Singapore để kết hôn với cha, ông bà ngoại cũng nơm nớp lo sợ, lần trước cháu trở về thăm bọn họ, hai ông bà cụ không có chút khách sáo hỏi cháu, ông khi nào thì về hưu! ?”Tô Linh lại gần chỗ ông ngồi, liền nói một đoạn như thế!

Đường Khả Hinh vừa mới uống trà hoa vào trong miệng, nghe thấy lời này, nhịn không khỏi sặc sụa, phốc một tiếng, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, liền lấy tay che miệng ho khan.

Tô Linh nhất thời ngọt ngào tươi cười, tiếp lấy khăn ấm từ người hầu, lau đôi bàn tay ngọc ngà của mình, hỏi :“Cô thế nào rồi? Khả Hinh! Trà không ngon sao?”

“Không. . . . . . không. . . . . .”Đường Khả Hinh liền không khỏi xấu hổ cười rộ lên.

Thủ tướng không có ý kiến, uống trà lạnh nhạt nói:“ Khả Hinh cháu phải quen dần, trong nhà này cũng chỉ có nó mới cùng vẹt nói nhiều như vậy, cười hay không cười, đều lảm nhảm nói như vậy.”

“Ông nội! !”Tô Linh lập tức bộc lộ vẻ ai oán quay sang, nhịn không được nhìn ông nội!

Tình Di mỉm cười nâng cốc trà hoa táo mà tiểu thư thích dùng, đưa tới trước mặt Tô Linh . . . . . .

“Thụy Kì đâu?”Tô Linh ngẩng đầu lên, nhìn vào trong phòng, liền kỳ quái nói:“Khả Hinh hôm nay là ngày đầu tiên đến nhà chúng ta làm khách, nó thế nào lại không về?”

“Trở về rồi, đang ở trên lầu rửa mặt chải đầu!” Tình Di cười nói.

Vừa dứt lời…

Tô Thụy Kì thay áo sơ mi trắng bằng một chiếc áo len, mặc quần thường màu nâu đất, vừa mới giặt qua ... còn chưa hoàn toàn được sấy khô, mang theo vài phần sạch sẽ cùng lười biếng đi xuống lầu..

Con vẹt nhỏ vừa mới đi vào phòng khách, đang muốn di chuyển móng vuốt nhỏ tới bàn ăn, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc này, nó lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Thụy Kì thong thả đi xuống lầu, nó liền rất nhanh lay động cơ thể, chạy đến trốn ở dưới chân thủ tướng. . . . . .

Tô Thụy Kì đứng bên cầu thang, tức giận mắt nhìn chằm chằm về phía dưới chân ông nội, ánh mắt nhíu lại, cũng chỉ im lặng không lên tiếng chậm rãi bước tới bàn ăn, nói:“Chị về rồi à!”

“Gia đình này, ngoại trừ em hay ở bên ngoài, mọi người gần như đều ở nhà!”Tô Linh ngẩng đầu lên, trêu đùa em trai.

Tô Thụy Kì từ chối cho ý kiến mà chỉ cười cười, theo vị trí mà Tịnh Kỳ kéo ghế ra chính mình ngồi vào cạnh Đường Khả Hinh, tay nắm lấy bả vai cô, có chút mệt mỏi, thở hổn hển nặng nề nói:“Mệt mỏi quá a. . . . . .”

Đường Khả Hinh quan tâm quay mặt sang nhìn về phía Tô Thụy Kì:“Nghe nói Lãnh phó tổng cơ thể không tốt, nhờ được các anh cùng với bác Phúc đến cứu, thật là tạ ơn trời đất, em tối hôm qua lúc qua đây, vẫn rất lo lắng về việc này, mọi người thật là vất vả . . . . . . Cảm giác mọi người vài ngày hẳn chưa được ngủ, ăn sáng xong hãy lên lầu nghỉ ngơi. . . . . .”

Tô Thụy Kì nghe lời này, mỉm cười quay sang, ôn nhu nhìn thoáng qua Đường Khả Hinh, thật sự không thể tin được, mình có thể ở cùng nhà với cô như thế này, tự nhiên cảm thấy xuất hiện một chút ngọt ngào. . . . . .

“Tiểu Hinh Hinh! ! Tiểu Hinh Hinh! !”

Dưới bàn truyền đến một âm thanh kỳ lạ.

Tô Thụy Kì chợt biến sắc, thập phần ngượng ngùng cùng tức giận hơi nghiêng đầu, duỗi chân muốn đá vật nhỏ kia, nói:“ Các người mau cái thứ súc sinh này ra ngoài đi! ! Ồn ào chết được!”

“Từ từ đã, mới vừa tắm xong cho nó, cũng chưa hong khô lông mà nó đã chạy đi chơi, có thể là nó đang đói, cho nó ăn chút điểm tâm. . . . . .” Thủ tướng nhàn nhạt nói.

Tô Thụy Kì bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ông.

Tô Linh nhịn không được cười.

Tịnh Kỳ tự mình xuống bếp vì Đường Khả Hinh làm cháo gà hoa chuối tây, Tình Di cùng một người hầu, thật cẩn thận cầm một cái giỏ bằng trúc tinh xảo, mang tới bàn ăn không xa gần cửa sổ sát đất trước đài, bóng trúc phản chiếu rõ mọi thứ bên trong giỏ, đặt một chiếc chăn đệm bằng nhung đỏ thẫm, còn treo một chiếc vòng bằng vàng, cùng nó vui đùa, người hầu liền ngồi xuống, đem con vẹt nhỏ dưới đáy bàn, nhẹ nhàng đjăt lại vào giỏ trúc, một người khác lại bưng một đĩa thức ăn nhỏ, đưa đến trước mặt nó..

Con vẹt tức khắc thập phần vui vẻ cúi đầu, dùng cái miệng có màu tươi ấy lấy thức ăn, ăn trông rất ngon, nhưng có thể là do vừa mới tắm xong, nên hơi cảm lạnh, vừa ăn vừa hắt hơi mấy cái. . . . . .

Đường Khả Hinh phát hiện con vẹt này rất đáng yêu, đặc biệt là nhúm lông vàng trên đầu, lông dần dần về sau dựng đứng lên, xòe ra giống như cây quạt, trông rất đẹp mắt, ánh mắt cô vừa sáng ngời có thần nhìn nó, vừa cầm lấy thìa, nếm thử món cháo gà hoa chuối tây kia, nhất thời cảm nhận được loại cháo độc đáo mang theo hương vị của hoa quả vùng nhiệt đới này, cùng với gà và dầu tự làm trơn mềm, kết hợp không chê vào đâu được, vô cùng ngon miệng, thậm chí có thể nhận ra chút tình ý nho nhỏ phát ra

“ Ăn rất ngon a. . . . . .” Cô vui mừng bảo, không nhịn được húp một ngụm cháo, cười ngọt ngào nói.

Tô Linh vừa húp cháo, vừa hài lòng mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cũng vui vẻ chân thành nói:“Ăn ngon thì ăn nhiều thêm chút, chúng tôi mỗi ngày đều ăn rồi!”

“Tôn tiểu thư...” Tịnh Kỳ có phần xấu hổ nhắc nhở cô, mỉm cười nói: “Đây là chuối tây trong vườn nhà chúng ta, cây cuối cùng đấy. Đoán chừng vì thời kỳ nở hoa, hẳn không quá dài đâu...”

Tô Linh thật sự có phần mất mát.

“Đừng bận tâm. . . . . .”Tô Thụy Kì mỉm cười, gắp một khối đậu hủ, đưa đến bát của Đường Khả Hinh, nhìn về phía cô dịu dàng nói:“Năm nay không có, sang năm lại tới nhà của anh ăn!”

Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, trong lòng ấm áp, cảm kích mỉm cười nhìn về phía Tô Thụy Kì.

Tô Thụy kỳ cũng ôn nhu mà chuyên chú nhìn cô, rất lâu nói không nên lời...

“Tiểu Hinh Hinh! ! Tiểu Hinh Hinh! !”

Cái thứ súc sinh này có đồ ăn, vẫn còn không nhàn rỗi! !

Tô Thụy Kỳ nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận quay đầu, nhìn cái thứ đáng đánh đòn kia, trong lòng nén nhịn tức giận, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Đường Khả Hinh thập phần tò mò, mỉm cười húp cháo, rồi lại hỏi:“Con vẹt này thật sự rất dễ thương, em lúc trước cũng có một con, chỉ là nuôi vài ngày, nó lại bay đi mất, em vì chuyện này mà khóc rất nhiều, mà vật nhỏ này là đực hay cái vậy?”

Tô Thụy kỳ ngẩn ra.

Tô Linh kìm lòng không được ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía đường Khả Hinh, nói: “Cái! Năm nay vừa mới tròn một tuổi, đáng yêu sao?”

“Ừ!”Đường Khả Hinh lại uống một ngụm rượu, hai mắt lại khẽ cười liếc nhìn vẹt, nó cũng cúi thấp đầu, cắn lấy cắn để thức ăn, ăn xong bày ra vẻ hưởng thụ kêu lên: Tiểu Hinh Hinh, thật là đáng yêu. . . . . . Cô nhất thời bất ngờ bật cười, nồng nhiệt hỏi lại:“Nó tên gì a?”

“Phụt!”Tô Thụy Kì vừa mới húp ngụm cháo, nghe lời này, sặc tới nghẹn rồi, mặt mũi hơi ngượng ngùng chỉ ho khan, hai mắt nhấp nháy, không biết bây giờ làm sao mới tốt?

“Tên của nó là gì?”Đường Khả Hinh ngước đầu lên, nhìn về phía Tô Thụy Kì, mắt tròn to sáng lên, không từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

“Ách. . . . . .”Tô Thụy Kì nhất thời ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, không biết làm thế nào.

Tô Linh nghe lời này, thật không nhịn được cười, nhìn về phía cô nhiệt liệt nói:“ Nó gọi là Tiểu Hinh Hinh, như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời)! !”

Sáng sớm, tòa nhà Hoàn Á, trải qua một đêm gột rửa của mưa gió, chiếu ra vô số ánh sáng rực rỡ!!

Một bóng dáng màu đen, nhanh chóng đi tới!

Cô mặc một bộ váy ngắn màu đen, tôn lên mái tóc ngắn ngang vai, tóc vén qua sau tai, để lộ đôi bông tai bằng ngọc, hình dáng trông rất hoàn mỹ, đôi mắt sáng ngời, tay cô cầm một phần văn kiện, nhanh nhẹn đi xuyên qua đại sảnh khách sạn Á Châu, tiến vào hoa viên, trước khi đi vào vòng quanh vườn, hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy mặt cô không quen, liền trưng ra bộ mặt thâm trầm ngăn cản, muốn xem giấy tờ của cô! !

Sắc mặt cô thản nhiên mỉm cười, tay cầm lấy một tập tài liệu, đưa ra trước cặp mắt sáng quắc của hai viên bảo vệ!

Hai bảo vệ nhìn thấy giấy chứng nhận công tác, tức khắc biểu lộ thần sắc tôn kính, hơi tránh người ra, để cho cô tiếp tục đi về phía trước.

Hai mắt cô lóe ra vài phần ý cười, lại ngửa mặt tiếp tục đi về phía trước, cô tên Trương Thục Dao, tốt nghiệp thạc sĩ kinh tế đại học Harvard, là thư ký bí mật của Trang Hạo Nhiên, vẫn cùng Lãnh Mặc Hàn đảm nhiệm thân phận hacker, trước mắt Lãnh Mặc Hàn bị thương, cô từ nước Anh liền trở về, phụ trách bàn bạc xử lý công việc với đám Phương Di và Tịnh Kỳ, còn có trách nhiệm công việc của Lãnh Mặc Hàn trong thời gian bị thương, chỉ thấy cô tiếp tục cất bước đi về phía trước, dưới ánh nhìn quái lạ của vài nhân viên lễ tân, cô im lặng ngưng mặt đi vào thang máy.

Thang máy trong suốt nhanh chóng đi lên trên, sau cùng dừng trước tầng cao nhất của tổng giám đốc, cửa thang máy mở ra, Trương Thục Dao cất bước đi ra, nhìn thấy Tiêu đồng vừa đi ra khỏi phòng thư ký, cô mỉm cười.

“Ngài cuối cùng cũng tới! ! Giám đốc đang chờ ngài . . . . . .”Tiêu Đồng đi trước dẫn đường cho Trương Thục Dao, mỉm cười nói.

Trương Thục Dao mỉm cười gật đầu, tay cầm văn kiện, đi về hướng phòng làm việc tổng giám đốc, gõ cửa phòng.

“Tiến vào...” Một giọng nói có vẻ hết sức nghiêm túc vang lên.

Cô biết tổng giám đốc đang xem văn kiện, chỉ mỉm cười, mở nhẹ cửa phòng, cùng Tiêu Đồng đi vào phòng làm việc.

Trang Hạo Nhiên một thân mặc âu phục màu đen, khoác bên ngoài là vest trắng, mở một vài cúc trên cổ áo, thân thể từ trong ra ngoài đều toát lên mùi nước hoa đầy nam tính, anh ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt nghiêm túc cúi đầu nhìn vào đống văn kiện, đôi mắt lóe lên tia không hài lòng, không nói một từ nào, hai ngón tay cầm vào góc văn kiện day day, cứ thế lặp đi lặp lại động tác này. . . . .

“Tổng giám đốc!”Trương Thục Dao mỉm cười tay cầm một phần văn kiện, bước đi tới trước bàn làm việc, thản nhiên đợi chờ.

Trang Hạo Nhiên không nói một từ, tiếp tục xem xét trong năm nay, Hoàn Cầu mua lại nhà máy rượu, ngày càng mở rộng hơn rất nhiều, anh hơi nhíu mày . . .

Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng cả hai đều yên lặng chờ đợi. . . . . .

Không bao lâu sau….

“Nói!”Trang Hạo Nhiên vừa xem văn kiện, vừa tĩnh táo phân phó.

Trương Thục Dao lúc này mới kính cẩn cầm văn kiện trong tay mình, đặt ở trên bàn làm việc, lên tiếng nói:“Đây là tôi cùng Tịnh Kỳ còn có Phương Di, sau buồi hợp tác tối hôm qua, hồ sơ tư liệu của xuất xứ cùng lập nghiệp của Hách Dục Hải – cha của Như Mạt)! ! Mời anh xem qua!“.

Trang Hạo Nhiên hai mắt chợt dừng lại, cảm giác được thần kinh anh đang căng thẳng, sắc mặt ngưng lại, để lộ sự nghiêm túc, nhìn dữ liệu cuối cùng của hai nhà máy rượu, rồi ngẩng đầu lên, sắc bén nhìn về phía Trương Thục Dao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.