Chương 1070: Tùy duyên
Tất cả khách quý trong đại sảnh lập tức trở nên chấn động, mọi người giống như bị điểm huyệt, căng thẳng nhìn về phía Thụy Toa, ồn ào không thể tin nổi nhớ lại. Cô ấy đúng là trợ lý của Trang Ngải Lâm, làm sao lại có thể làm chuyện như vậy!?
Trang Ngải Lâm càng không thể tin được trừng mắt, nhìn chằm chằm Thụy Toa, đôi mắt lóe lên gần như muốn giết người, hai tay hơi nắm chặt thành quả đấm, cả người run rẩy phẫn nộ có thể thiêu đốt toàn bộ thế giới, hơi thở dần trở nên gấp gáp!!
Từ trước đến nay Trang Hạo Nhiên chưa bao giờ thấy chị mình như vậy, nên lập tức có chútkhẩn trương đi lên phía trước muốn trấn an cô!!
“Câm miệng!” Trang Ngải Lâm vẫn trừng mắt như cũ, thâm sâu nhìn chằm chằm vào Thụy Toa, cảm giác lồng ngực bốc hỏa, như muốn đốt cháy mọi thứ!! Cô vung cánh tay lên, từ trong áo khoác lông màu đen, dùng tư thế khác người lấy ra con dao găm, bước tiếp trầm trầm trùng điệp, bước chân khẩn trương đến nỗi không thở được, từng bước một hướng Thụy Toa đi tới, vừa đi vừa chăm chăm nhìn cô ta còn đang ngồi khóc...
Thụy Toa cảm thấy hối hận, vô cùng hoảng sợ, run rẩy đứng ngay tại chỗ, sợ tới mức không nói nên lời, mặt cắt không còn một giọt máu, mặc cho nước mắt rơi xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên...
Ánh mắt của Trang Ngải Lâm khiến mọi người căng thẳng không thể thở nổi. Cô trừng to đôi mắt sắc bén, đi tới trước mặt Thụy Toa, cơ thể cao một mét bảy, áp sát lên người cô ta, giống như một linh hồn, Ngải Lâm cúi đầu xuống, nhìn gương mặt hoảng sợ trước mắt, cô gái gần như không nói nên lời thừa nhận hành vi phạm tội của chính mình. Giờ phút này trong mắt trong lòng chỉ có khối Phỉ Thúy kia, áp lực càng ngày càng lớn, cảm giác đau đớn không thôi, nét mặt vẫn như cũ căng thẳng,từng chữ, từng chữ nói: “Ngẩng đầu lên...”
Âm thanh nặng nề vang lên...
Thụy Toa bị dọa đến choáng váng, cả người run rẩy bất an, nước mắt chảy xuống...
“Tôi kêu cô ngẩng đầu lên...” Trang Ngải Lâm nắm chặt hai tay, đôi mắt sắc bén lóe lên, sâu kín nhìn về phía cô ta lạnh lùng nói.
Thụy Toa nghe âm thanh phẫn nộ này như muốn bóp nát linh hồn, cô biết mình thoát không nổi, rốt cục mới thấy hối hận, sợ hãi ngẩng đầu, rơi lệ biểu tình run rẩy nhìn về phía Trang Ngải Lâm...
Ánh mắt Trang Ngải Lâm thâm sâu nhìn về phía Thụy Toa, vẫn là không muốn nghĩ nhiều đến kết quả cuối cùng của Phỉ Thúy này, chỉ nắm chặt quả đấm, gần như mang theo một tia hi vọng, lại trầm mặc hỏi: “Tôi hỏi cô... Lời anh ta nói, có phải sự thật hay không?”
Thụy Toa sợ hãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm đang tức giận, nước mắt chảy xuống ngày càng nhiều, một câu cũng không dám thừa nhận, chỉ là im lặng nức nở...
Lúc này Lãnh Mặc Hàn đi đến trước mặt Thụy Toa, khuôn mặt ngưng trọng, nhìn dáng vẻ bất an của cô gái trước mặt, nói từng chữ một: “Nếu vừa rồi, tôi đứng ở trước mặt cô, cô mà không mở miệng nói chuyện, thì tôi sẽ không xác định được là cô! Khi cô nói chuyện, tôi liền biết chính xác đó là cô! Bởi vì cô biết quá rõ tính cách của chị Trang, cô ấy rất xem trọng miếng Phỉ Thúy này, cho nên lúc cô làm vỡ, sợ tới mức không nói nên lời. Chính xác là vào thời điểm đó, cô không dám thừa nhận!! Bởi vì sau đó, cô trở thành Nhà thiết kế, khai trương triển lãm trang phục mới nhất hiện nay, mắt thấy thành công sắp đến, nhưng lại trong thời điểm mấu chốt này, làm vỡ thứ đồ quý giá gì đó của Thủ tướng! Cô sợ rằng sau đó sẽ bị tố giác, thì tiền đồ trong tương lai của mình không còn nữa!! Cho nên lúc ấy cô mới nhanh chóng chóng đem Phỉ Thúy kia giấu ở hiện trường! Nếu như theo suy nghĩ của tôi, cô muốn để cho cảnh sát hoặc bất kỳ ai phát hiện nó ở trong góc. Như vậy chuyện này sẽ không có khả năng liên quan tới cô! Và cũng không thể giải quyết được gì!!”
Thụy Toa nghe xong những lời này gần như đã bộc lộ nội tâm của chính mình, mặt cô nhanh chóng trở nên trắng bệch, thậm chí ngay cả khi Lãnh Mặc Hàn ở bên cạnh lạnh lùng nhìn...
Lúc này, Trang Ngải Lâm đang nghĩ đến Phỉ Thúy của mình, thanh âm gần như mang theo sự tức giận, cắn răng hỏi từng chữ: “Cô nói cho tôi biết? Đây có phải sự thật hay không? Cô đem Phỉ Thúy của tôi làm vỡ?”
Thụy Toa sợ tới mức hối hận ảo não cơ hồ như muốn quỳ rạp xuống, rốt cục khóc lóc nói: “Tôi xin lỗi cô Trang tiểu thư... Tôi không cố ý làm vỡ nó, lúc ấy tôi chỉ cầm lấy vòng cổ kim cương, tay không cẩn thận đem hộp gỗ kia đánh rơi! Tôi cũng không biết, vật cứng rắn đó, nhanh như vậy bị va chạm vào hộp bể thành hai nửa!!”
“Cái hộp kia là gỗ cây đàn hương thượng đẳng, nên nó cứng rắn như thạch!” Lãnh Mặc Hàn nói nói tới đây, cũng có chút tiếc nuối.
Thụy Toa lại khóc rống lên.
Trang Ngải Lâm đau lòng, tròng mắt lóe ra tia quang mang, nắm chặt quả đấm, cảm giác trong lồng ngực, từng luồng máu chua xót. Cô vừa thở sâu, vừa nắm chặt thành quả đấm, lại nhìn về phía cô gái trước mặt hỏi: “Phỉ Thúy của tôi, cô đem nó giấu ở đâu?”
Thụy Toa không dám lên tiếng, cũng không dám hành động...
Đôi mắt Trang Ngải Lâm lóe lên ánh nước, cô nắm chặt tay, cắn răng hỏi: “Phỉ Thúy của tôi, cô đem giấu đi đâu rồi! Mau nhanh chóng lấy ra ngay?”
Thanh âm trầm xuống mà đau lòng!!
Thụy Toa nghe những lời này, rất sợ hãi hơi xoay người, để mặc cho nước mắt chảy xuống, lại ở trước mắt bao người, tiến đến góc tường đại sảnh khách sạn Na Quý, ngồi xổm xuống, tại nơi có nhiều quần áo bao phủ trong góc, vươn tay ra cầm lấy thật chặt, khuôn mặt đầy nước mắt đứng lên, từng bước một đi đến trước mặt Trang Ngải Lâm, tay phải run rẩy cầm chắc vật kia trong tay, động cũng không dám động...
Trang Ngải Lâm ngừng thở, tay nắm chặt thành quả đấm, sắc mặt ngưng trọng, hai mắt nhìn chằm chằm, lạnh lùng ra lệnh: “Mở ra...”
Thụy Toa không dám phản kháng nữa, liền duỗi thẳng tay về phía Trang Ngải Lâm, rốt cục mở lòng bàn tay ra. Nguyên bản đó là mảnh ngọc màu xanh gần mấy trăm năm tuổi. Chuỗi ngọc Phỉ Thúy này mang theo một cỗ hơi thở tự nhiên, tất nhiên là bị vỡ thành hai mảnh, mỗi mảnh nằm trong một tay...
Vừa rồi, khuôn mặt của Trang Ngải Lâm vẫn còn đang tức giận, nhưng lúc này nhìn thấy hai mảnh ngọc Phỉ Thúy ở trong lòng bàn tay Thụy Toa, đôi mắt của cô rưng rưng, tất cả sự tức giận đều tan biến đi, chỉ còn lại sự chua xót, càng ngày càng nhiều. Cô thậm chí mang theo vài phần bất đắc dĩ, buồn phiền nhìn về phía Phỉ Thúy kia, không hiểu sao nhớ tới người đàn ông tự tay đeo chuỗi Phỉ Thúy kia cho mình...
“Anh biết... Em có được châu báu đẹp nhất trên thế giới! Chúng rất có giá trị ... Qủa thật chuỗi ngọc này là tâm ý nhỏ của anh để chuẩn bị cho sinh nhật của em... Đây là chuỗi ngọc trước khi mất mẹ anh để lại cho anh... Bà ấy vẫn nói ngọc không thể không truyền lại cho đời sau... Cho nên nhiều thế hệ nhà anh từ trẻ con tám, chín tuổi, liền được tiếp nhận vòng cổ của mẹ... Nó cũng không có lệ khí, nếu như em không chê, có thể yên tâm mà đeo...”
Ngải Lâm kìm lòng không được đưa tay lên giữa cổ, ngón tay nhẹ vuốt làn da mềm mại ấm áp, giống như chuỗi Phỉ Thúy này vẫn còn trên thân mình. Buổi tối sinh nhật hôm ấy, cô bình tĩnh nằm ở trên giường, gần như không ngủ được, tay vẫn nắm chặt xâu chuỗi trên cổ, cả đêm không chợp mắt...
“Sinh nhật vui vẻ, Ngải Lâm... Hi vọng mỗi ngày em đều hạnh phúc và vui vẻ... Đừng liều lĩnh tìm bất kỳ người đàn ông nào để yêu, mà phải là người xứng đáng với em. Anh chỉ mong trong tương lai em có thể càng trở nên kiêu hãnh hơn và có được một tình yêu hạnh phúc...”
Thanh âm của người đàn ông kia thâm sâu nhưng lại rất tịch mịch vang lên.
Khuôn mặt Trang Ngải Lâm căng thẳng, đôi mắt lấp lánh ánh nước, lại bị cô nén xuống, Ngải Lâm cảm giác được tâm của mình cũng giống như chuỗi Phỉ Thúy này bị vỡ ra làm hai...
“Chị...” Trang Hạo Nhiên cho tới bây giờ chưa từng thấy chị mình thương tâm đến vậy, anh bị dọa sợ, lập tức bước lên phía trước, vươn tay nhẹ nắm lấy bả vai của chị, đau lòng hỏi: “Phỉ Thúy này rốt cuộc là ai tặng mà chị có vẻ đau lòng đến vậy?”
Trang Ngải Lâm không nói lời nào, chỉ là gương mặt nhợt nhạt biểu lộ vài nét ưu thương, cô vươn tay chậm rãi cầm lấy chuỗi Phỉ Thúy đã bị vỡ thành thành hai kia, tưởng chừng như đầu nhọn của nó đâm vào bản thân mình đầy đau đớn. Cô chịu đựng đau đớn như vậy, xem như không có mọi người, tay cầm chuỗi Phỉ Thúy này, một mình thong thả cất bước đi ra ngoài...
“Chị!” Trang Hạo Nhiên dõi theo bóng lưng chị, lo lắng kêu lên!!
Trang Ngải Lâm im lặng, gương mặt phảng phất nét buồn, từng bước một đi ra ngoài, vừa đi vừa nhớ tới câu nói kia: Nếu người và ngọc có duyên tất nhiên sẽ làm bạn suốt đời. Còn nếu như vô duyên, vậy hãy để cho nó tìm được người thích hợp...
Đôi mắt cô lại ngập nước, nắm chặt Phỉ Thúy trong tay, trăm ngàn lần không muốn nhưng nước mắt vẫn phảng phất trên mi, dù bất đắc dĩ nhưng không cách nào rơi xuống được...
Trong văn phòng tại địa điểm thi!!
Bác Dịch một thân âu phục màu đen, gương mặt biểu lộ sự chuyên nghiệp và cẩn thận của một nhà phê bình, nhìn năm thành viên hiệp hội rượu nho đứng ở trước mặt mình, đang sử dụng mâm bạc, sắp xếp theo kiểu Pháp, Đức, còn có Tây Ban Nha và nhiều nước khác, đây là đợt thi đấu lần thứ hai, chủ yếu là do anh ra đề, Bác Dịch dừng lại bên cạnh từng gốc dây nho, vừa giơ tay lên, nhẹ nhàng lắng nghe, mới khẳng định nói: “Được! Đem những dây mây này cất kỹ toàn bộ!! Trước khi tham gia thi đấu, nhất định phải giữ bí mật!”
“Vâng!” Thành viên hiệp hội rượu đỏ nhanh chóng gật đầu, tay nâng mâm đi ra ngoài.
Bác Dịch nhìn tất cả các cô xoay người, nhớ tới ngày mai là trận đấu lớn của các phục vụ rượu, đã từng biết rõ chuyện ngày xưa. Anh sắp xếp kéo lại màn che, tâm có chút khẩn trương, xoay người dừng lại nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ kia, còn có bãi cỏ, rời khỏi vườn nho lâu như vậy, anh bắt đầu thấy nhớ mảnh đất kia, không biết vườn nho kia như thế nào khi không có người chăm sóc...
Nghĩ tới đây, trong đầu của Bác Dịch, không kìm được hiện ra một bóng dáng.
Tim nhất thời có chút đau.
Bác Dịch thở một hơi dài, vừa mới xoay người, mở tập tài liệu ra, thì chuông điện thoại vang lên, anh cầm lên nghe: “Xin chào.”
Nghe những lời nói từ đối phương...
“Cái gì?” Bác Dịch kích động đứng lên, nắm chặt di động, không thể tin nổi kêu lớn: “Sương rơi!? Đêm nay khi nào thì nó sẽ rơi xuống?”
Bên kia vườn nho, công nhân vội vã nói chuyện!
“Chờ tôi!! Tôi lập tức trở về! Các người không xử lý được!” Bác Dịch không nói nhiều lời, liền ném điện thoại xuống, nhanh chóng đem tài liệu và đề thi xếp lại, bỏ vào ngăn kép rồi khóa lại, mới vội vàng đi ra khỏi văn phòng, gương mặt kích động, chạy như bay ra bên ngoài.
“Bác Dịch tiên sinh, người đi đâu đó? Đêm nay còn có một buổi tiệc rượu!” Thư ký đi về phía anh.
“Tôi có việc gấp muốn trở về một chuyến!! Buổi sáng ngày mai nhất định sẽ nhanh chóng trở về!!” Bác Dịch nói xong, người đã đi nhanh vào thang máy, sốt ruột nhấn nút đóng cửa! Khi ở trong không gian nhỏ hẹp, anh mới thở sâu, nhớ tới lời nói của công nhân trông giữ vườn nho và lời nói của bạn tốt ở cục khí tượng bên kia, đêm nay có khả năng có sương giá, phải biết rằng sương giá đối với nho sắp sửa thu hoạch, là một tai nạn nghiêm trọng nhất, nếu xử lý không cẩn thận, liền có khả năng hủy diệt tất cả nho trong vườn!!
Phía trước đại sảnh khách sạn chen chúc vô cùng náo nhiệt!!
Bác Dịch căng thẳng đi ra phía trước đại sảnh khách sạn, nhìn hai bên trái phải, vừa rồi anh gọi điện thoại đến trước sân khấu phân phó nhân viên công tác, kêu bọn họ lập tức đem xe của mình tới, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có tới? Anh khẩn trương nhấc cổ tay, nhìn đồng hồ đã là hai giờ chiều!! Áng chừng lúc trở về đã là tám giờ tối!! Tám giờ!! Tám giờ!!
Bác Dịch không ngừng nhắc đi nhắc lại con số này, thật gấp gáp quay sang nhìn về phía lối xe chạy của khách sạn, suy nghĩ vì sao xe của mình còn chưa có tới? Bác Dịch gấp đến độ giống như con kiến giữa long chảo nóng!!
Đúng lúc này, một chiếc Ferrari đỏ thẫm chậm rãi chạy tới, dừng ở trước đại sảnh khách sạn, nhân viên tiếp tân mau chóng đi xuống xe, cầm lấy chìa khóa hướng đi đến phía trước, kêu lên: “Trang tiểu thư, xe của cô đến rồi”
“Ừ...” Trang Ngải Lâm mặc chiếc váy đuôi cá dài màu đỏ, bên ngoài khoác áo da màu đen, tay cầm túi xách, vừa muốn nhận chìa khóa từ tay tiếp tân, nhưng lại nhìn thấy Bác Dịch đứng ở trước cửa, đôi mắt của cô liền dừng lại.
Bác Dịch cũng nghe thấy giọng nói của Ngải Lâm, xoay người lại, dịu dàng nhìn về phía cô.
Trang Ngải Lâm nhìn về phía ánh mắt của anh, nhớ chuỗi Phỉ Thúy đã bị vỡ làm hai kia, đôi mắt cô lóe lên, nắm chặt túi xách ngọc trai trong tay, cảm giác được hô hấp bị kiềm nén, nhưng là nuốt xuống cổ họng. Thấy anh giống như có việc bận, liền thu lại vẻ mặt, nhìn anh, nhàn nhạt hỏi: “Như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt của anh tại sao lại như vậy?”
Bác Dịch thở mạnh, khuôn mặt để lộ tia khẩn trương nói: “Vườn nho của anh, có khả năng đêm nay sẽ gặp phải sương giá, anh nhất định phải trở về một chuyến! Sợ bọn họ chống đỡ không được!”
Gương mặt Trang Ngải Lâm lạnh nhạt nhìn anh.
Bác Dịch không nhìn lại cô, mà vội vã quay sang xem đường xe chạy phía trước, hơi sốt ruột xe như thế nào còn chưa tới...
Trang Ngải Lâm thấy bộ dáng của anh lúc này, tay cầm túi xách ngọc trai, suy nghĩ, mới nhẹ nhấc váy lên, đi đến chỗ phía trước của mình, ngồi vào chỗ tay lái, tay cầm lái, nổ máy xe, mới lạnh lùng nói:“Lên xe! Em đưa anh đi!”
Bác Dịch thất thần nhìn cô.
“Lên xe!” Đôi mắt Trang Ngải Lâm lóe lên, lại lùng lùng nói.
Bác Dịch nhìn bộ dáng này của cô, biết có vài phần là thật sự, liền cười cảm kích, nói cám ơn với cô. Sau đó, thuận tiện ngồi vào chỗ kế bên tay lái, Ngải Lâm không đợi anh ngồi yên, liền một cước đạp chân ga lên đến 200km/h, để cho chiếc Ferrari này phóng thẳng đi như một mũi tên.