Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1137: Chương 1137: Vẫn thụ thừa.




Chương 1136: Vẫn thụ thừa.

Editor:Thanh Vũ

Hoa nho, thật là đáng thương, hơn nữa còn là màu sắc xanh nhạt, làm cho người ta luôn luôn lờ đi sự tồn tại của nó, rất nhiều người đều cho rằng cây nho không cần nở hoa, liền kết quả... Nó vẫn vậy không có tiếng tăm gì, lá cây giống như bàn tay của người nam nhân, thập phần bí mật, tùy gió thổi qua, ôn ôn nhu nhu ... Sẽ theo điểm hương hoa kia, bay đi ... Bay đi ...

Thế nhưng, hoa nó kỳ vẫn rơi, luôn luôn biểu thị rượu nho sôi trào kết thúc, toàn bộ thế giới, lại muốn nghênh đón quả lớn buồn thiu! Này sẽ là tân sinh một mặt! !

Chu gia.

Bác Phúc đột nhiên cầm lên một cây châm ngắn lóe ra ánh sáng tinh nhuệ, dừng ở trước hai tròng mắt của mình, tinh tế liếc mắt nhìn, lúc này mới hơi xoay người, ngưng sâu hai tròng mắt nghiêm túc, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang hôn mê nằm dựa trên ghế, khuôn mặt của cô tái nhợt, đôi môi mím chặt, khóe miệng vẫn như cũ cắn chặt điểm một tơ máu đen, tay vô ý thức đặt ở một bên, hơi thở thoi thóp, mi tâm của ông căng thẳng, lập tức tay điểm châm ngắn, cúi người xuống, bắt đầu ở huyệt nhân trung cô bé này, cốc đẳng huyệt vị, tiết tấu hữu lực mà thong thả châm xuống, mỗi châm tiếp theo, theo da thịt lúc rút ra, liền nhìn về phía châm chiết bắn ra bạc quang mang, hai tròng mắt của ông lại không có bộc lộ quá nhiều tin tức, tiếp tục vì cô thi châm...

Mấy người Nhã Tuệ cùng Lâm Sở Nhai, Trần Mạn Hồng, Tô Lạc Hoành, nhao nhao khẩn trương đứng ở một bên, nhìn về phía bác Phúc thi châm, Trang Hạo Nhiên càng thủ ở một bên, rất sốt ruột cùng đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh đang hôn mê, nhớ tới vừa ở trong vườn nho, chính mình thành thục trích được rất nhiều xạ hương nho, lúc đang muốn đi về phía giàn nho, cư nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh giống như hoa rơi, té xỉu ở ruộng bậc thang trên mặt đất, tay nắm chắc một ít bùn đất, nhổ ra than tâm, nhìn thấy mà giật mình ————

Lúc này hồi tưởng lại, trái tim đau như bị xé rách cùng hít thở không thông! !

Trang Hạo Nhiên nắm chặt nắm tay, đau lòng, hai tròng mắt lại mất trật tự lưu chuyển, nhìn về phía Đường Khả Hinh! Nghĩ đến, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người vốn đang rất tốt ...

Lâm Bạch Bạch lúc này, cũng đã sợ đến sắc mặt tái nhợt, hoang mang lo sợ, tay cầm chặt thuốc mà bác Phúc vừa sai người đi lấy, hàm răng đánh canh cách, run run giận dữ đứng ở một bên, hay chính là do mình vì thi châm cho Đường Khả Hinh sau đó cô ấy mới ngất đi, có phải hay không là bởi vì... Hai mắt của cô nhanh chóng lưu chuyển, ánh mắt mất trật tự, nhớ tới hôm nay chính mình vì cô ấy thi châm, hoàn toàn là bác Phúc giao cho huyệt vị a? Chẳng lẽ mình có một điểm nhớ lầm? Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh của cô chảy xuống, sợ đến một cử động nhỏ cũng không dám, cơ hồ muốn khóc...

Bác Phúc không nói gì, tiếp tục tay cầm châm ngắn, vì Đường Khả Hinh mà thi châm các huyệt vị, thời gian từng chút từng chút trôi qua, ông rốt cuộc lại nhắc lên một châm ngắn cuối cùng, dừng trên không trung, tùy ý để nó chiết xạ ra ngân quang, lúc này mới chậm rãi nắm châm, ở huyệt vị thừa khóc của cô, nhẹ nhàng xoay tròn hạ châm, đợi một chút thời gian, lại ám kình đem châm thông qua!

Thân thể cô gái này, sau khi thi châm, dường như cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn, nằm ngửa ở ghế, lồng ngực rốt cuộc trầm suyễn mấy phần khí tức, mặt từ từ hồng hào lên, đôi môi đỏ mọng hé mở, hai mắt liễm từ từ di động, lông mi nhẹ chớp...

Mọi người thấy sắc mặt của Đường Khả Hinh từ từ chuyển biến tốt, cũng không khỏi thở hổn hển một hơi...

Trang Hạo Nhiên lại không dám buông lơi, tức khắc ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, đau lòng nắm bàn tay nhỏ bé của cô, phủ phía dưới, vẫn như cũ tinh tế nhìn chặt gương mặt hỗn loạn của cô, khẩn trương cùng cấp thiết gọi; “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh vẫn như cũ đóng chặt hai tròng mắt, trên mặt bộc lộ đau đớn khó chịu, nghe thấy lời hô hoán thâm tình này, thân thể chợt cảm thấy hoảng thần nghiêm trọng, cảm giác nặng trich, trời đất quay cuồng, xoay chuyển cô từng đợt mê man, tình không khỏi , hơi di động mắt liễm, hai tròng mắt nhẹ nhàng mở ra, lóe ra một điểm dư quang...

Một đoàn ánh sáng màu trắng, giống như ánh sáng trên thiên đường, vẫn như trước trong thế giới mê man che phủ ở trước mắt mình...

Hai tròng mắt của Đường Khả Hinh di động có chút ưu thương đau đớn, cảm giác đoàn trắng xóa kia muốn cắn nuốt chính mình, hai tròng mắt thất lạc của cô vô ý thức lại nhắm lại, nặng nề nuốt một chút máu khô cạn nơi cổ họng, mới thong thả mở hai tròng mắt... Tại thời khắc này, cảm giác đoàn trắng xóa trước mắt, cư nhiên chậm rãi giống như sương mù sáng sớm theo lúc đó lưu chuyển, thần bí tan đi, hiện ra ở trước mặt mình , là một điểm, lại nhiều một chút thế giới màu sắc, cùng một chút hình dáng khuôn mặt quen thuộc, trong lòng của cô khẽ động, tức khắc lông mi nhẹ nhếch lên thật dài, hơi hiển mấy phần kích động nhìn về phía người trước mặt...

Trang Hạo Nhiên cũng khẩn trương cúi mặt, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, lo lắng thân thể của cô có phải hay không đã xảy ra chuyện gì! ?

Đường Khả Hinh lại trừng lớn hai tròng mắt, mang theo vài phần không thể tưởng tượng nhìn về phía thân ảnh mơ hồ trước mặt, trái tim bang bang nhảy, cảm thấy không có khả năng, lại không thể chờ đợi được... Rốt cuộc... Rốt cuộc... Đoàn sương mù dày đặc kia rốt cuộc triệt triệt để để, từ từ tan đi, tất cả thế giới ở một trận ánh sáng chiết xạ xuống cường liệt, trong nháy mắt rõ ràng, một đôi mắt thâm tình của người đàn ông, nhanh chóng đối diện với đôi mắt của mình! ! Hai tròng mắt của cô lại nháy mãnh liệt, vô ý thức muốn xem nam tử trước mặt! !

Trang hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, cấp thiết nhìn về phía chính mình, cổ áo hơi mở rộng, hơi lộ ra lồng ngực màu đồng kiên cố, khuôn mặt anh vẫn hoàn mỹ như điêu khắc, mang theo cảm giác thần bí của người đàn ông phương đông, hai tròng mắt mị lực lộ ra thâm tình mà cấp thiết, sống mũi kiên cố giống như thành trì, thập phần mê người, môi mỏng khêu gợi mở ra, trầm thở dốc...

Cha đã nói, muốn bao nhiêu thương hải tang điền, bao nhiêu vận mệnh chi thần, bao nhiêu thời gian, Ngài mới có thể điêu khắc tượng một nam tử như vậy? Cha từng nói, bất luận kẻ nào cũng không thể quá ích kỷ để có toàn bộ nam nhân này.

Cô gái này, hai tròng mắt ôn nhu di động, nhìn thật sâu về phía nam tử trước mặt, anh đau lòng mà thâm tình nhìn về phía cô, cả người thật sâu tỏa ra một tình yêu mãnh liệt, trong lòng của cô tê rần, ánh lệ run rẩy hiện lên...

“Khả Hinh! ! Em không sao chứ?” Trang Hạo Nhiên cảm giác mặt của cô vẫn tiều tụy như cũ, liền vươn tay, nhẹ giữ lấy mặt của cô, đau lòng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái hay không ! Em vừa như vậy thật là làm anh sợ muốn chết! !”

Đường Khả Hinh mặt cũng co quắp cảm động cùng đau lòng, tùy ý để nước mắt chảy xuống, hai tròng mắt lại vẫn như cũ run rẩy có điểm ôn nhu cùng thâm tình, nhìn thật sâu thật sâu về phía khuôn mặt thâm tình của Trang Hạo Nhiên, rất sợ đây chỉ là một giấc mơ, trong nháy mắt, cảm thấy hạnh phúc như lướt qua trước mặt, cô liền như vậy nhìn nhìn, nước mắt lại chảy xuống dưới... Rốt cuộc thanh âm mới khàn khàn, lại lộ ra vô hạn tình ý nói: “Không có việc gì...”

Trang Hạo Nhiên lúc này, mới nặng nề thở một cái, vô ý thức cùng đối diện với ánh mắt của cô, mới mỉm cười nói: “Không có việc gì là được rồi! ! Thân thể... Có còn nôn mửa hay không, cảm giác như thế nào?”

Đường Khả Hinh vẫn như cũ hai tròng mắt ôn nhu, nhìn thật sâu về phía Trang Hạo Nhiên, nước mắt chảy xuống, lắc lắc đầu...

“Vậy thì tốt! ! Bác Phúc đã hầm thuốc cho em! Anh giúp em uống!” Trang Hạo Nhiên lại yên tâm cười, tức khắc xoay người, nhìn về phía Lâm Bạch Bạch, sắc mặt hơi ngưng lại, hai mắt lộ ra một điểm không thể nhìn ra tin tức! !

Đường Khả Hinh liền như vậy ôn ôn nhu nhu, rất quyến luyến nhìn bóng lưng của Trang Hạo Nhiên, trong lòng lại tê rần, nước mắt trận trận chảy xuống...

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt xoay người, kích động trầm suyễn lồng ngực, cúi mặt xuống, nóng mắt nhìn về phía cô gái trước mặt, giống như bắt giữ linh hồn vậy, thật sâu nhìn về phía hai mắt của cô! !

Đường Khả Hinh hai tròng mắt tràn đầy lệ, tức khắc đau lòng, nhẹ nháy mắt, chỉ là cấp thiết nhìn thật sâu về phía hai tròng mắt của Trang hạo Nhiên, mặt cuối cùng bộc lộ một điểm thâm tình tươi cười...

“Khả Hinh! Em...” Trang Hạo Nhiên trái tim bỗng nhiên bị một kích, như vậy kích động cùng không thể tưởng tượng nhìn về phía cô gái trước mặt, hai tròng mắt ôn nhu, tư duy lộ ra quá nhiều có thể coi thấy, thậm chí nhìn kỹ lộ ra ôn nhu chính mình rất quen thuộc...Mặt anh lập tức khắc có mấy phần vui sướng vẫn như cũ không thể tưởng tượng, hơi cao giọng nói: “Em... Em có thể nhìn thấy, đúng không? Phải không?”

Lời này vừa nói ra, mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh! ! Chỉ có bác Phúc, một mình một người, sâu ngưng biểu tình, nhìn về phía Đường Khả Hinh đã lâu, mới rốt cuộc tươi cười...

Đường Khả Hinh cũng kìm lòng không được lộ ra thâm tình kích động tươi cười, nhìn về phía nam tử trước mặt.

“Em trả lời anh! ! Em có phải hay không có thể nhìn thấy! ! Đúng không?” Trang Hạo Nhiên lại vươn tay, hơi dùng lực nắm bờ gầy vai của cô gái này, hai tròng mắt không khỏi rưng rưng, nghẹn ngào hỏi: “Mau nói cho anh biết! Em có phải hay không có thể nhìn thấy?”

Đường Khả Hinh đột nhiên một trận co quắp khóc, đôi mắt ôn nhu đầy lệ cùng thâm tình, nhìn về phía nam tử trước mặt, cuối cùng hé miệng khóc kêu lên: “Hạo Nhiên... Mấy ngày không gặp, anh tiều tụy ...”

Lời này vừa nói ra, thân thể Trang Hạo Nhiên, chấn động mạnh một cái! ! Không thể tưởng ra nhìn về phía cô gái trước mặt! !

“Xin lỗi... Ngày trước khi chưa yêu đến bây giờ yêu nhau... Anh như trước vẫn thừa nhận em nhìn không thấy khổ cho anh... Xin lỗi...” Đường Khả Hinh một trận co quắp đau lòng khóc thành tiếng, ngẩng đầu, cuối cùng lại lần nữa thâm tình nhìn về phía nam tử trước mặt, cho anh một điểm ánh mắt khát vọng đã lâu ôn nhu cùng thâm tình...

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lại lóe lên lệ quang, nhìn về phía cô gái trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.