Bởi vì mở được khoản bảo hiểm bảo vệ cho con người kia, cho nên thành tích tháng này của Mộc Tâm Vân đã sớm đạt được. Cô không biết nên cảm ơn Cao Chi Ngang như thế nào cho đúng nữa. Chỉ có thể khi nào anh Call (tiếng Anh nguyên bản: gọi điện thoại) cho cô thì cô sẽ đến theo lời gọi của anh, cố gắng hết sức sắm vai bạn gái của anh thật đạt, giúp anh đuổi những con ruồi bọ luôn cứ quấn chặt lấy anh không tha.
Chỉ là khi cô biết được anh lại vừa nhận dàn dựng tiếp thêm một chương trình mới mang tên “Sắc thái của các miền quê” kia, thì không cần biết ngọn nguồn thế nào, cô đã tức giận anh không biết đường yêu quý thân thể của mình, không sao kiềm chế nổi được lòng mình, đã rống hét với anh.
“Tại sao anh lại làm như thế chứ? Anh ngại số mạng của mình quá lớn phải không? Anh không làm cho chính mình mệt mỏi đến chết thì anh không cam lòng có phải không?”
“Anh Khải muốn anh tiếp nhận chương trình này, anh không có cách nào để từ chói được.” Tuy bị cô tức giận lên tiếng mắng mình, nhưng Cao Chi Ngang lại cảm thấy rất vui vẻ. Điều này chứng tỏ bởi vì cô quan tâm đến anh, lo lắng cho anh, cho nên bao nhiêu mỏi mệt mà anh đã từng phải chịu đựng suốt mấy đêm liền, một mực suy nghĩ tạo ra nội dung kết cấu làm mới cho chương trình “Sắc thái của các miền quê” kia , cũng bởi vậy đã tan biến đi được phần nào.
“Được rồi, anh đã không có ý định mở miệng nói, em đây sẽ giúp anh đi đến chỗ anh Khải để xin thoái thác.” Trông thấy hai quầng thâm đọng ở dưới mắt của anh thành hai vòng đen thật to, Mộc Tâm Vân liền không nhịn được sự đau lòng. Cô bị kích động đến mức đã quay đầu định đi về phía phòng làm việc riêng của anh Khải, nhưng lại bị Cao Chi Ngang níu cánh tay lại.
Cao Chi Ngang lên tiếng giải thích, “Em chờ một chút, trước hết em đừng có nóng vội. Hai ngày trước anh Khải đã thăng chức cho Tiểu Diệp làm người chế tác rồi. Chương trình thám hiểm trước kia anh đã làm, bây giờ đã chuyển sang cho Tiểu Diệp đi giám sát theo dõi rồi. Cho nên tuy anh ấy yêu cầu anh nhận thêm một chương trình mới nữa, nhưng ở phần việc trên tay của anh vẫn chỉ có năm chương trình thôi.”
Mộc Tâm Vân chỉ vào vết quầng thâm dưới mắt của anh, nói: “Vậy thì anh nói đi, con mắt anh giống như gấu mèo (*) thế kia là do có chuyện gì xảy ra?”
(*) Gấu mèo: còn gọi là Gấu trúc, một loại động vật thuộc loại quý hiếm, đang được Trung Quốc bảo tồn.
“Cái này là do hai ngày qua anh thức đêm để suy nghĩ nội dung mới của chương trình “Sắc thái của các miền quê” thôi, “ xoa bóp nơi cổ đang bị đau nhức, anh cười nói vẻ nịnh nọt: “Nếu như em cảm thấy đau lòng cho anh thì tốt nhất..., em hãy xoa bóp giúp anh nhé!”
“Ai đau lòng cho anh chứ? Mệt chết cho đáng đời anh nhé.” Tức giận trừng mắt lườm anh một cái, Mộc Tâm Vân giữ nguyên bộ mặt không thông, không thèm nghĩ gì đến anh nữa. Nhưng chỉ không đến hai giây, cô lại mềm lòng đi về phía đằng sau Cao Chi Ngang, mát xa hai bả vai giúp anh. Dưới ngón tay của cô, cơ thể của anh cứng ngắc lại, làm cho cô không nhịn được liền nhíu mày lại: “Anh xem anh đi, cổ và bả vai của anh đều cứng ngắc lại thế này... không cẩn thận thì sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ bị tê liệt người đi như bị trúng gió cho mà xem.”
Tháng trước công ty bảo hiểm mở một khóa học mát xa, còn đặc biệt mời một vị giảng viên chuyên dạy xoa bóp đến làm giáo viên dạy mát xa, giúp cho bọn họ giảm bớt áp lực trong công việc. Vì thế nên Mộc Tâm Vân có học được chút ít thủ pháp mát xa cơ bản, vừa vặn lúc này mang ra vận dụng trên người Cao Chi Ngang.
Ngón tay của cô mềm mại, lực đạo vừa vặn, xoa bóp phần cổ của Cao Chi Ngang đang bị căng cứng, làm cho anh cảm thấy vô cùng thoải mái, đến mức hai mắt lim dim khép hờ.
“Em đừng có nghĩ rằng đây là anh nguyện ý đấy nhé! Nếu không phải vì...” Phát hiện ra bản thân mình thiếu chút nữa đã bật thốt lên lời, nói rõ sự thật, nói chính vì anh đã giúp cô, mà bị anh Khải yêu cầu tiếp nhận cái chương trình mới này. Cao Chi Ngang tranh thủ thời gian im lặng.
Thấy anh nói được một nửa liền ngừng lại, cô liền hỏi tiếp một câu: “Nếu không phải thì là vì chuyện gì kia chứ?”