Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 13: Chương 13: Cuộc hẹn 5 năm




Lão nhị Quân Mã thấy vậy, khẽ cười nhạt, sau đó lại nói: “Trương Đình, ngồi đi!”

Hồng Thiên thấy người đã đù, liền ra hiệu cho thuộc hạ bê đồ ăn lên.

Trương Đình ngồi xuống, lại hòi lại lần nữa:” Lão đại, lần này có cùng chị dâu về không thế?”

Hồng Thiên nghe hắn hòi vậy, liền cười gượng gạo. Đám người kia thấy vậy, liền lập tức hiểu ra.

” Chị dâu lại giận dỗi rồi sao? Đại ca, anh thật có bàn lĩnh!”

Hồng Thiên trừng mắt với Viêm Thần, khẽ gằn lên:” Cậu lo mà quàn tốt đáp tình nhân của mình đi thì hơn! Mấy ngày trước, tôi nghe nói cô nhóc thần trộm nào đó đột nhiên chạy tới sòng bài cùa tôi, còn có ý đồ lừa đảo ờ chỗ tôi đấy!”

Viêm Thần ngớ người, sau đó thì lại lập tức hỏi:” Vậy sau đó thì sao?”

Hồng Thiên nhìn hắn, khinh thường nhả lời:” Còn sao nữa, người phụ nữ đáng chết đó dám đến sòng bài của tôi lừa đảo, nêu không nề cái bàn mặt cùa cậu, tôi sớm đã cho người băm vằm cô ta

thành trăm mành rồi!”

Hồng Thiên càng nói, sắc mặt hắn càng kém, Viêm Thần chì cần nhìn thôi cũng có thề đoán được, trận náo loạn kia nhất định là khùng bố cỡ nào.

Người trên đời làm cho đại ca tức giận đến mức bùng nổ như thế, trên đời cũng mới chì có chị dâu kia cùa hẳn mà thôi, may mà cô nhóc đó còn biết đường báo danh tính cùa hắn, nếu không, thì bây giờ đến một mẩu xương cốt cũng không còn rồi.

Hồng Thiên:” À, đúng rồi, Trường Đình, tôi nghe nói dạo này địa bàn cùa cậu tranh chấp với đám người cùa tên họ Phí kia, dây dưa mấy năm nay, một lũ ô hợp, cậu cũng không giải quyết được sao?”

Quân Mã nhìn Trương Đình, sau đó lại lên tiếng:” Trương Đình à, cậu đấy, trong 5 người chúng ta, cậu là nhân từ nhất, chúng ta ờ cái giới này nhiều năm, vào sinh ra tử bao nhiêu lần, cậu vẫn không có được bài học hay sao?”

” Năm xưa, nếu không phải do cậu nhân từ thà đám người kia đi, cậu cũng không

đến nỗi bỗng dưng bị người ta tập kích đến suýt nữa thì mất mạng rồi.”

Lãnh Diệm Đào cũng nói thêm vào:

” Đúng đấy anh ba, chính vì anh nhân từ, nên địa bàn cùa anh mới năm lần bảy lượt bị huy hiếp đấy, năm người chúng ta, cũng chi có anh là suốt ngày bị đám tép riu kia đến uy hiếp thôi!”

Trương Đình nhìn bọn họ, hắn khẽ thờ dài, cũng không phù nhận những gì ba người bọn họ vừa nói, nhưng mà có những việc, hắn vẫn không nhẫn tâm, có lẽ đám người bọn họ nói đúng, hắn quá nhân từ, trong

khi thế lực cùa bọn họ đã trài khắp đất nước, thậm chí có người còn vượt sang các khu vực khác trên thế giới, thì hắn vẫn ờ lại một chỗ như cũ.

Viêm Thần:” Anh ba, bọn em đương nhiên không phải có ý chen chân vào địa bàn cùa anh, chẳng qua, có một số việc, những người chúng ta phài làm thật dứt khoát, nếu không, người tổn hại cuối cùng, cũng chi có chúng ta mà thôi!”

” 5 người chúng ta quen biết bao năm, phài rất khó khăn mới đi được đến ngày hôm nay, không ai muốn sẽ có một ai

trong số chúng ta xày ra bất trắc nào cà. Chuyện 10 năm trước, chúng ta chưa ai quên, và cũng lấy đó làm gương mà làm việc!”

Trương Đình thờ dài:” Tôi biết chứ, mấy người yên tâm, sẽ không có lần thứ hai đâu!”

” Được rồi, mau ăn cơm đi!”

Hồng Thiên cũng lên tiếng, cắt đứt sự gượng gạo trong phòng:” Mau ăn cơm đi!”

Bên ngoài mưa lại lớn hơn, món ăn bê gần

vào đù, thì bên ngoài truyền ra tiếng cãi vã.

Viêm Thần nhíu mày, hắn có chút khó chịu khi bị quấy rầy trong lúc ăn, liền liếc mắt ra hiệu với thuộc hạ:

Tên kia ra ngoài một chút, rồi sau đó lại vào báo cáo.

El Phòng đối diện chúng ta có tranh chấp, là một đám sinh viên, trong đó hình như có người là con trai của chủ khách sạn này, yêu cầu phải đưa căn phòng này cho bọn họ.

Trương Đình nhíu mày:” Đuổi bọn họ đi!”

” Nhưng một vài người trong đó thái độ rất quyết liệt, chỗ này còn có người ngoài, chúng tôi cũng không tiện ra tay lắm.”

Lúc này, bên ngoài lên vang lên tiếng quát lớn:” Người ờ bên trong xin hãy nghe rõ, phòng này là cùa chúng tôi đặt trước, nếu các người không rời khòi, chúng tôi sẽ xông vào đấy!”

Cánh cửa hơi hé mờ, đám người bên ngoài lờ mờ nhìn thấy 5 người bọn họ bên trong, có người nhìn thấy mặt Hồng Thiên

và Viêm Thần sắc lạnh như dao, lập tức cổ họng nuốt nước bọt kêu không ổn.

” Đình Thư, hay là chúng ta đi phòng khác đi, chỉ là trú mưa thôi mà, cũng không cần thiết phài quá cầu kỳ!”

Tồng Đình Thư cũng biết có chút bất ổn, nhưng bàn chất hẳn là người sĩ diện, trước đó đã nói nơi này là sàn nghiệp cùa nhà hắn, lại nói có thể lấy căn phòng hạng nhất này, thì trừ khi lấy được, chứ không bao giờ hắn chịu từ bò.

” Không được, nối này chúng ta nhất định

phài lấy lại!”

Tống Đình Thư và đám bạn đã ngấm nước mưa, lúc này lại không lấy được phòng, trong lòng liền cảm thấy tức giận:

” Mấy người không nghe tôi nói gì sao, bố tôi là chủ nơi này, căn phòng này từ đầu đã được sắp đặt sẵn là cùa tôi rồi, là ai dám đem căn phòng này đi giao dịch hà?”

Người quàn lý lúc này vô cùng khó xử, hắn ta cũng không ngờ đến hôm nay vị thái từ này lại đến đây, nhưng mà người bên trong cũng không phải dạng vừa, nếu

bây giờ kinh động đến bọn họ, cũng không biết sẽ gặp phài rắc rối gì nữa.

” Cậu chủ, hay là để tôi chọn cho mấy người căn phòng khác, nhất định đàm bào $ẽ có điều kiện như căn phòng này vậy!”

Tống Đình Thư:” Cái gì chứ, tôi nói gì ông không nghe thấy sao? Mau đuổi đám người bên trong đấy ra ngoài ngay!”

Lâm Quân Dao cũng đứng trong đám người, người cô ướt nhẹp, lạnh run lên, thi thoảng còn không ngừng hắt xì.

Tống Đình Thư kéo cô lại, rất ga lăng cời áo khoác cho cô, sau đó lại quát lớn:

” Không thấy gì sao, bạn gái tôi đã lạnh đến mức này rồi, còn không đuổi bọn họ ra ngoài!”

Người quản lý vô cùng khó xừ, hắn ta nhìn đám bào vệ đang đứng sau lưng, dù ông ta có muốn vào thương lượng, nhưng đám người bên trong làm gì cho hắn cái cơ hội này chứ.

Ngày hôm nay cũng thật sự đen đùi đi!

Lâm Quân Dao tránh khòi cánh tay cùa

Tống Đình Thư, lúc này, Phí Dạ Đông cũng toàn thân ướt nhẹp đi đến, vừa thấy Tống Đình Thư đang làm loạn thì tò vè chán ghét vô cùng. Hắn kéo Lâm Quân Dao lại, ném chiếc áo khoác đã ướt trên người cô đi sau đó khoác một chiếc áo khô khác cho cô.

” Đã có phòng rồi, mọi người đi theo tôi đi!”

Lời Phí Dạ Đông vừa dứt, đám người đi cắm trại liền tò vè vui mừng, Tống Đình Thư mặt mũi trắng bệch, thấy đám người kia lần lượt bò đi, bàn thân lại vẫn đứng ờ

đó, không lấy được phòng, còn khiến cho kè khác chiếm uy phong, thực sự khiến hắn giận tím mặt.

Không có chỗ chút cơn giận này, hắn liền trừng mắt với người quàn lý:” Anh cứ đợi mà thôi việc đi!”

Nói xong, hẳn hừ lạnh rồi đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.