Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 54: Chương 54: Đấu giá nô lệ 




Cùng lúc đảm Lâm Quân Dao đang vật lộn ở trong rừng Quỷ, thì Trương Đình lại đang bắt tay điều tra một số chuyện từ Sun.

Đây cũng là một trong những mục đích hắn đến Nga.

Sun giấu diếm không được, cuối cùng mới tiết lộ một tin.

Quân Lâm năm xưa, là người của Hắc Long.

Trương Đình ở trong phòng, ánh mắt sâu thẳm trầm tư rất lâu.

Lại là Hắc Long? “Lão đại.” Tiểu Hổ vừa ra ngoài về, trên người còn dính đầy vị sương gió lâu ngày.

“Về rồi sao?”

Tiểu Hổ đi tới sau lưng Trương Đình, khẽ báo cáo lại thông tin mình thu thập được.

“Tôi biết rồi

“Lão đại, buổi đấu giá đêm tối nay, thật sự không cần em và Đại Hổ đi cùng sao?”

Trương Đình nheo mắt, châm một điếu thuốc lên hút:

“Không cần

“Tên trộm đó mở được chiếc hộp kia chưa?”

Đại Hổ lắc đầu:

“Căn phòng hắn ở có lắp máy theo dõi, em đã theo dõi hắn mấy ngày, nhưng cũng không có động tĩnh gì.”

Trương Đình nghe vậy, có phần trầm tư.

“Nếu thực sự hắn không được, vậy thì xử lý đi.”

“Em biết rồi.” ful

Tối đó, Viêm Thần Và Trương Đình đi tới một buổi buổi đấu giá ngầm.

Buổi đấu giá này khác hẳn với các cuộc đấu giá khác.

Vật phẩm đấu giá cũng không phải đồ vật hay đá quý, mà là con người.

Một hình thức giống như với chế độ xưa, buôn bán nô lệ trá hình.

Sảnh đấu giá được đặt ở tầng một.

Còn những thực khách đến, đều sẽ được sắp xếp chỗ ở từng ô buồng riêng quanh hành lang 4 tầng.

Bọn họ sẽ theo dõi các con mồi thông qua một màn hình được nối trực tiếp vào từng gian.

Vì để tránh lộ thân phận, tất cả các khoang đều sẽ được khóa kín, việc liên lạc sẽ có nhân viên khác nhau đứng đợi bên ngoài.

Trương Đình và Viễm Thân được một tên thuộc hạ dẫn đến một khoang VIP tầng hai.

Chỗ này, chỉ cần kéo tấm cài ra, là có thể trực tiếp nhìn thấy khung cảnh sân đấu giá.

Vừa thấy hai người, kẻ bên trong kia đã nở một nụ cười xã giao.

“Trương lão đại, Viêm lão đại, thật khó mới mời được hai người đấy.….”

Trương Đình ngồi xuống một phía, thuộc hạ của hai người theo sát ở ngay phía sau.

Người của kẻ kia có ý ngăn cản, người của Trương Đình là liền lập tức giơ thể cảnh giác.

Người nọ cười xòa, cho đám thuộc hạ lui xuống.

Viêm Thần cười nhạt, lên tiếng:

“Bộ trưởng, xem ra người của ông không đủ thành ý rồi.

“Đừng nói thế, mấy tên nhãi không hiểu quy tắc, tôi tự phạt một ly.”

Nói xong, ông ta giơ ly rượu trên bàn, uống cạn một lỵ.

Thậm chí sau khi uống xong, ông ta còn tự tay rót hai ly khác đưa tới trước mặt Trương Đình và Viêm Thần.

Viêm Thần trực tiếp vào đề tài luôn:

“Tôi nghĩ là ông cũng đã nghe đến vụ ám sát lần trước ở Pháp.”

Nghe thấy câu này, kẻ kia hơi khựng lại.

Viêm Thần cười ẩn ý, tiếp lời:

“Ông cảm thấy thế nào? Người nọ nhíu mày, sau đó lại nhìn hai người:

“Tôi tin tưởng vào khả năng của hai người, nếu như tội thật sự là kẻ sai khiến, tin rằng, hôm nay tôi cũng không có cơ hội ngồi ở đây nói chuyện với hai người.”

“Đó thì chưa chắc.

Trương Đình đột nhiên lên tiếng.

Khuôn mặt người kia không hề đổi sắc, thậm chí nụ cười có phần sâu hơn:

“Trương Đình, nếu cậu đã nói vậy, chi bằng ra một cái giá đi.”

“Chúng ta trong giao dịch cần một chữ tín, coi như tôi mang thành ý ra cho cậu, thế nào?”

Trương Đình chỉ nhíu mày, nhìn hắn mà không đáp.

Lúc này, bên dưới sảnh đấu giá đã bắt đầu.

Các “ món hàng” lần lượt được đưa lên.

Màn hình từ các khoang vang lên tiếng nói của người điều khiển buổi đấu giá.

Trương Đình và Viêm Thần đều không để ý.

Tiếng người đàn ông kia lại vang lên:

“Tôi có hai món hàng rất tốt, nếu hợp ý hai người, vậy coi như giao dịch của chúng ta được tiếp tục, thế nào?”

Viêm Thần cười lạnh, ở nơi này, thứ được coi như món quà để xem cho hợp ý, ngoài nô lệ ra, thì còn thứ gì.

Nhưng không đợi hai người lên tiếng, tên bộ trưởng kia liền ra hiệu cho người của mình.

Dưới sảnh đang đấu giá rất náo nhiệt, từ các ô cửa sổ, lần lượt các tấm thẻ bài tăng giá được ném ra liên tục.

Những nô lệ ở đâu có đủ loại, từ người da trắng đến da đen, từ những đứa trẻ đến những người có thân hình nóng bỏng. Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Bọn họ đều phải đeo xích ở tay lẫn chân, trước khi giao cho người chủ mới, bọn chúng đều phải chịu sự giám sát của người cầm dây xích.

Mỗi người đều sẽ có một tấm bịt mắt, thậm chí, còn để phòng sự nhầm nhẫn, trên vai bọn họ đều được khắc ký hiệu xuống.

Càng biến thái hơn, kẻ mua được nô lệ, sẽ sai thuộc hạ của mình tận nơi xuống nhận “ hàng”, người của bên tổ chức sẽ đưa cho bọn họ một bản khế ước, tương tự như khế ước bản thân.

Sau khi tên bộ trưởng kia ra lệnh, từ sau rèm lại đưa lên một đợt hàng mới.

Trong đó có hai cô gái, so với những người còn lại, bạn họ trông vô cùng thảm hại.

Quần áo đều rách nát đến mức thảm thương, trên người khắp nơi là vết thương, thậm chí còn có những tím bầm lại đáng sợ.

Hai người đều bị cho bịt mắt, thậm chí xích sắt trói trên người cũng nhiều gấp đôi và nặng gấp mấy lần những người khác.

Viêm Thần vừa liếc qua màn hình, hắn liền lập tức cau chặt mày.

Mà Trương Đình, hắn gần như không kiềm chế được động tác, lập tức mở tấm gỗ bên cạnh, nhìn xuống sảnh đấu giá.

Lúc này, tiếng hồ giá một lần nữa bùng nổ.

Tất cả những tiếng hét giá, đều tập trung vào hai cô gái đặc biệt kia.

Tất cả đám đàn ông có mắt ở đây, đều có thể nhận ra được, vẻ đẹp bị vùi lấp của hai người này.

Một người hoang dại, một người nhu thuận.

“500 van.”

“Tôi ra 1 tỷ, bốo cả hai người bọn họ.”

“Khốn kiếp, tôi ra 3 tỷ.” Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m

Trên sân đấu giá lúc này, Khúc Vận và Lâm Quân Dao rất cuộc cũng đã nhận ra được bản thân đã được đưa đến đâu.

Khúc Vận nghiến răng, vết khắc bên vai đau nhức, nhưng vẫn cố gắng hỏi khẽ Lâm Quân Dao:

“Cố gắng một chút, sau khi mấy tên khốn này mua được chúng ta, trên đường ra ngoài, chúng ta nhất định sẽ tìm cách trốn được ra.”

Lâm Quân Dao khẽ ừm một tiếng, sau cuộc chạy trốn thất h bại kia, cô và Khúc Vận bị bọn người này tra tấn một trận, lại cộng thêm mấy ngày không được ăn uống gì, người cô gần như không còn sức lực nữa.

“Lũ khốn này, lại dám ra giá mua bà đây!!! Nhưng Khúc Vận lại khác, cô vẫn còn sức để mắng chửi đám người đang tung giả kia.

Lâm Quân Dao dám cược, nếu như bây giờ bọn họ không bị mấy cái xích nặng như chì này kìm kẹp, khẳng định Khúc Vận sẽ xông lên đánh chết được đám đàn ông trên kia.

Hai người ở bên dưới dựa vào nhau, cố gắng giữ tỉnh táo cho bản thân, nhưng lại không ngờ, bên trên đang có hai cặp mắt như dao găm, phi thẳng tới chỗ bọn họ.

Trong khoang VIP, tên bộ trưởng khẽ quan sát biểu cảm của hai người đàn ông trước mặt một lúc.

Ông ta không biết bọn họ trước đó đã có quan hệ, mà chỉ nghĩ rằng Trương Đình và Viêm Thần cũng giống như đám người ở khoang khác, tham lam vẻ đẹp của hai con mồi này mà thôi.

“Không làm hai người thất vọng chứ? Hai ả đàn bà này là tuyệt phẩm đấy, hơn nữa tính cách còn rất khó chơi, không dưới một lần bỏ trốn rồi, nhưng hai người yên tâm, bọn họ đã được bọn tôi dạy dỗ đàng hoàng rồi.”

Viêm Thần nghe xong, chỉ liếc Khúc Vận một cái, khỏe môi khẽ cong:

“Đúng là rất khó chơi.”

Nếu không hắn cũng không dưới một lần chơi trò vờn bắt với cô ta.

Không ngờ, cô ta có thể thoát được trong tay của hắn, thậm chí là của đại ca, nhưng lại trở nên thảm hại như bây giờ dưới tay tên tép riu này!

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.