Hồng Thiên nắm một chuỗi tràng trong tay,hai con mắt sắc như báo đen nhìn hiện trường một lượt, sau đó lại khinh thường nhìn Phí Dạ Đông:“ Một tên nhóc, càn chuyện tốt cùa bọn ta, chì có con đường chết!”
Lâm Quân Dao trdn mắt, sỢ hãi nhìn Phí Dạ Đông.
Phí Đường đi đến bên cạnh Phí Dạ Đông, ánh mứt cực độ cành giác, ông ta chống ba toong, thoạt nhìn như người có tật ờ chân. Giống với lần trước ờ quán bar, khí thế cùa ông ta hung hăng, đáng $ợ vô
Hồng Thiên nắm một chuỗi tràng trong tay,hai con mắt sắc như báo đen nhìn hiện trường một lượt, sau đó lại khinh thường nhìn Phí Dạ Đông:“ Một tên nhóc, càn chuyện tốt cùa bọn ta, chì có con đường chết!”
Lâm Quân Dao trdn mắt, sỢ hãi nhìn Phí Dạ Đông.
Phí Đường đi đến bên cạnh Phí Dạ Đông, ánh mứt cực độ cành giác, ông ta chống ba toong, thoạt nhìn như người có tật ờ chân. Giống với lần trước ờ quán bar, khí thế cùa ông ta hung hăng, đáng sợ vô cùng.
Nhưng so với đám người đứng trước mắt, nguy hiểm không đáng một phần!
Sống lưng Lâm Quân Dao lạnh buốt, ánh mắt gắt gao đặt trên người của Phí Dạ Đông.
“ Là ai..?”
Chi trong tích tắc, cà người Lâm Quân Dao đều bị lôi ra, cô hoàng hốt, mặt mũi tái mét kêu lên:
“Thà tôi ra...thà tôi ra...”
Phí Dạ Đông thấy cô bị lôi ra, trong mắt
hắn khẽ lóe lên một chút gấp gáp, nhưng rất nhanh liền đè nén lại.
Lâm Quân Dao bị người cùa Viêm Thần kéo đến, hai tay đều bị khống chế, trán rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Nhóc con, cô là ai?”Viêm Thần cất tiếng hòi, Quân Mã và Hồng Thiên đồng thời cũng dồn ánh mắt lên người Lâm Quân Dao. Sống lưng cô rịn mồ hôi lớn, khuôn mặt cứng đờ không thốt lên lời.
Phí Đường nhíu mày, Phí Dạ Đông lại lên tiêng:“ Chuyện cùa bang hội đừng kéo người vô tội vào!“. truyện kiếm hiệp hay
Hồng Thiên nhăn mày, nheo mắt nhìn Lâm Quân Dao:“ Người vô tội?”
Bỗng nhiên hắn ta cười lớn, Viêm Thần cười khẩy, hắn ta không biết từ bao giờ liền xuất hiện một khẩu trong tay. Ánh mắt Lâm Quân Dao sững sờ, khẩu súng đen ngòm, họng súng hun hút chĩa thẳng vào thái dương cùa cô.
Lâm Quân Dao chết đứng.
Viêm Thần:“ Người vô tội sẽ không xuất hiện ờ đây? Nêu đã không phải người cùa Phí gia, vậy thì cũng chẳng có giá trị gì nữa.”
“ Chết không đáng tiếc!”
Phí Dạ Đông siết tay, nghiên răng khẽ quát:“ Anh....”
“ Sao? Không muốn đòi lại cô ta hà?”
Phí Dạ Đông tiến lên, nhưng lại bị Phí Đương giữ lại, hắn nhìn cô, trong mắt Lâm Quân Dao toàn là sợ hãi:
“ Các người muốn thế nào?”
Quân Mã điềm nhiên bước lên, hắn không thèm liếc Lâm Quân Dao một cái, liền phun ra mấy từ:“ Địa bàn? Toàn bộ địa bàn bao nhiêu năm nay các người cướp được!”
Phí Đường cười khẩy:“ Không thề nào!”
Viêm Thần thấy vậy, liếc Quân Mã một cái, thấy hắn gật đầu, liền lên tiếng:“ Phí Đường ông đừng quên, chỗ địa bàn đó vốn thuộc về ai?”
Phí Đường trỢn mắt, hoàng hốt kêu lên:
“ Các người với Trương Đình có quan hệ gì?”
Nội tâm Lâm Quân Dao sừng sốt, cô siết tay, đám người này có quan hệ với Trường Đình, nhưng rốt cuộc, là bạn hay là thù đây?
“ Ông không cần quan tâm, ông nhả đồ ra là được, nếu không, ông đừng trách bọn này ra tay tàn độc...”
“ Ông từng nghe đến cái tên Hồng Thiên rồi chứ?”
Phí Đường hơi run lên, ánh mắt tái đi, Phí Dạ Đương đỡ lấy người ông ta, nghi hoặc không hiểu.
Nhưng Phí Đường thì rất rõ, Hồng Thiên là cái tên đã gây không ít ám ành cho giới xã hội đen suốt bao nhiêu năm qua, ông dù chưa từng được gặp mặt chính thức, nhưng truyền kỳ về ác ma giết người tắm máu năm xưa vẫn là đề tài cấm kỵ trong giới này.
Nghe nói, hắn một mình tạo ra bang hội lớn nhất Châu Á, trong tay nắm giữ nhiều huyết mách buôn bán hàng cấm trong lũng đoạn thị trường toàn châu Á cũng như mối quan hệ không ít với Mafia và xã hội đen châu Âu. Hắn ra tay tàn độc, thà giết nhầm còn hdn bò sót, hẳn đã từng diệt môn cà tứ đại gia tộc lâu đời nhất ờ Đông Nam Á, ngồi lên vị trí cùa tổ chức Vân Ành bằng máu và thi cốt của hàng nghìn người.
Phí Đường không ngờ, sẽ có một ngày, sẽ được tận mắt gặp được ma vương trong truyền thuyết đó, càng không ngờ, bọn hắn đến là để lại đòi lại địa bàn cho Trương Đình.
Trương Đình lại có quan hệ với một nhân vật khủng bố nhưthế, ông ta bây giờ nên làm thê nào đây?
Hồng Thiên nhìn phàn ứng kinh hãi cùa Phí Đường, khóe miệng kéo lên một đường khinh bi.
“ Thế nào, Phí lão đại, ông muốn đối đầu với Hồng Thiên này?”
Phí Đường lúc này đã đứng không vững nổi nữa, khuôn mặt ông ta tuyệt vọng nhìn đám người bọn họ.
Đột nhiên lúc này, thuộc hạ của ông ta hớt hải lại báo:“ Lão đại, địa bàn của chúng ta bị người tập kích...”
'Các anh em thương vong quá nặng, e là....”
Phí Đường tóm chiếc áo dính máu cùa hắn, quát lớn: “E là cái gì..?”
Tên kia cúi mặt, giọng nói run rầy:“ E là không chống đỡ được nữa, toàn bộ sẽ bị diệt sạch!”
Phí Đường gần như chết sững, ông ta nhìn đám người Hồng Thiên, hắn là định huyết tẩy toàn bộ bang hội của ông ta sao?
Dù ông ta có đồng ý hay không, Hồng Thiên cũng tàn sát toàn bộ, gọn gàng lấy lại địa bàn cùa mình...
Thù đoạn độc ác, ra tay tàn nhẫn, không hề cho kè địch chút phản kháng, ông ta thua rồi sao?
Viêm Thần nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng cùa Phí Đường, không khòi cười lạnh: “Phí lão địa nếu không quyết định nhanh, đám anh em kia của tôi kéo đến đây, thì đám thuộc hạ đằng sau ông cũng khó bào toàn đấy!”
Không còn cách nào khác, Phí Đường nghiên răng, gân xanh ông ta nổi đầy
mặt, trên mặt toàn là oán hận, nhưng ông ta hiện tại không còn sức đối chọi.
“ ĐƯỢc, các người muốn địa bàn, các người lấy là được!”
Phí Đường kéo tay Phí Dạ Đông đi trước, Phí Dạ Đông muốn đưa theo Lâm Quân Dao đi, nhưng cô chì đứng đó mà sững sờ.
“ Đi thôi, đừng quan tâm linh tinh nữa!”
Hồng Thiên nheo mắt, Quân Mã nhếch môi, nhẹ bang lên tiếng:“ Giết!”
Mặt Lâm Quân Dao tái mét, hét lớn:“ Phí Dạ Đông, chạy mau, bọn chúng muốn giết hết các người!”
Viêm Thần nhíu mày:“ Khốn kiếp!” Họng súng kia dí sát vào trán cô, bên tai cô vang lên một giọng nói ma quỳ:“ HÌnh như cô đang thách thức quyền uy cùa tôi thì phải...”
“ Người không nghe lời, trước này chì có con đường chết...”
Phí Dạ Đông cùng Phí Đường khó khăn chặn đạn, hắn nhìn cô, hét lớn:“ Tên khốn, cô ấy không liên quan đến chuyện này, mau thà cô ấy ra...”
“ Không liên quan, trên đời này không có chuyện gì là không liên quan cà!”
Lâm Quân Dao nghe bên tai tiếng khẩu súng kia đã lên nòng, trong lòng sợ hãi, hốc mắt ngập nước mắt, lại nhìn Phí Dạ Đông cùng Phí Đường chật vật sắp không thoát nổi, không hiểu sao, cô vô cùng sỢ hãi, thật sự rất sợ hãi.
Phí Dạ Đông...
“ Xin các người hãy tha cho họ...”
Hồng Thiên nhìn cô:“ Cô nói cái gì..?”
Lâm Quân Dao thờ dốc khó khăn đáp: “Không phải các người đã có thứ mình muốn rồi sao, tại sao không tha cho bọn họ chứ...?”
Hồng Thiên nhìn cô, ánh mắt lạnh buốt:
“ Cô có biết cái gì gọi là đêm dài lắm mộng, diệt cò phài diệt tận gốc không?”
Lâm Quân Dao ngần người, mấy tháng trước, trong quán bar của Trương Đình, cô đã nghe thấy câu này, Phí Dạ Đông cười trêu chọc nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng tại sao, hôm nay cô lại cảm thấy nặng nề như thế, thì ra, cái gọi là đêm dài lắm mộng,
diệt cò phải diệt tận gốc này, vốn phải đổi bằng máu người...
Viêm Thần có chút tức giận, hắn định nổ súng thì bàn tay đã bị nắm lại, một lực đạo cực lớn xông đến, cướp mất Lâm Quân Dao trong tay hắn.
Đoàng!! Đoàng!!
“Lão tam, là anh..?”
Trương Đình có chút tức giận, hắn một tay kéo Lâm Quân Dao rời đi, giọng hắn lạnh lùng vang lên:
Đại ca, tha cho Phí Đường và con trai
hắn đi...'
Hồng Thiên nhìn Trương Đình, bốn con mắt lạnh như băng bắc cực, mùi máu tanh phảng phất nồng đậm xung quanh, trong ánh mắt hai người bọn họ dường như hàm chứa máu tanh và khói súng ngùn ngụt khắp trời.
Cuối cùng, Hồng Thiên khẽ hạ lệnh:
“ Thần, rút người đi!”