Lúc Lâm Quân Dao tỉnh lại, cô đã ở một nơi nào đó rất lạ rôi.
Trần nhà có chút buồn cười, ai lại đi khắc hình chuột Mickey cực lớn ở đó, vừa mở mắt liền khiến người ta có cảm giác không nhịn được cười.
Bên ngoài có rất im ắng, dường như cô còn có thể nghe được thấy tiếng con muỗi nọ đang bấy quanh mình.
trên người cô có một chiếc chăn mỏng, xung quanh tương lại càng buồn cười hơn nữa.
Bên dưới cưng cứng, đương nhiên là vì không có đệm, đối ẩm thấp, tường bốn phía chỉ sơn đơn giản, sau đó lại được dán lên một lớp giấy dán tường tường hoa hòe, trong Lâm Quân Dao thở dài, ngồi dậy.
Khúc xương nào đó trên người cô khẽ kêu lên rắc rắc, trán Lâm Quân Dao bất chợt tuồn ra một lớp mồ hôi lớn.
Đau, đau quá đi.”
Lúc này, cô mới nhìn xuống người mình, hai tay bị băng bó, hình như còn mất đi cảm giác thì phải.
Cô khẽ nhấc tay, nhưng hình như không cảm nhận được chỉ động của dây cơ bên trong.
Cô lại nhấc cánh tay còn lại, nhưng tình trạng đó vẫn lặp lại.
Lâm Quân Dao nhấc tấm chăn ra, nhìn khung cảnh trước mắt, cô phải hít mạnh một hơi để kiềm chế cảm xúc đang không ngừng dâng trào trong người mình lúc bấy giờ.
“Mẹ kiếp, Khúc Vận, cô đã làm gì tôi rồi hả.”
???”
Tiếng gào của Lâm Quân Dao như sóng đại bác lao thẳng ra ngoài, bình hoa ra Khúc Vận đặt ở trước cửa phòng hờ đổ gục, vang lên một tiếng choang rất chói tai.
Khúc Vận ở đầu lao vào, nhanh nhảu như một chú thỏ con.
Hai con người của Lâm Quân Dao đỏ lừ như máu, nhìn chằm chằm Khúc Vận như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện vậy.
Khúc Vận gãi gãi cằm, bắt đầu giải thích:
“Bác sĩ nói cô bị thương quá nặng, đã tiêm thuốc tê rồi phẫu thuật lấy mấy miếng sắt cắm trong người cô ra.”
” Mặt Lâm Quân Dao đen như cái đít rồi.
“Không sao không sao, nghỉ ngơi vài bố tháng là trở lại như bình thường rồi.” Lâm Quân Dao tức đến thổ huyết, gào lên:
“Vậy sao cô không thử nằm như tôi xem hả...?”
Mẹ kiếp, đầu Lâm Quân Dạo như bốc lửa, da tóc đều dựng ngược lên.
Khúc Vận, cô ta lại dám nhân lúc cô bị thương không để ý đến mọi chuyện xung quanh, lực phòng bị yếu mà lấy cô làm lá chắn cho cô ta, lúc những mảnh sắt kia găm vào người, Lâm Quân Dao mới sực tỉnh, cô nhìn người phụ nữ trước mắt này, chỉ hận sao chỗ thuốc nổ kia không nổ chết cô ta đi... Lâm Quân Dao bực bội trong người, lúc này, thuốc tế đã dần mất hiệu lực, người có truyền đến một trận đau đớn dữ dội, cô thở cũng khó khăn, cả người lại túa thêm một trận mồ hôi lạnh.
Khúc Vận cười giả lả:
“Được rồi được rồi, là lỗi của tôi, lỗi của tôi, không phải tôi đã cứu cô về rồi sao.” Lâm Quân Dao nuốt hận xuống, không thèm nhìn cô ta nữa.
Bây giờ Khúc Vận nói gì, đối với cô mà nói đều có thể khiến nghẹn chết, cách tốt nhất vẫn là tránh xa cô ta một chút.
Khúc Vận biết Lâm Quân Dao đã lùi bước, cô liền mang thuốc đến.
Nhìn vết thương trên người Lâm Quân Dao, Khúc Vận cũng có phần hối hận.
Nhưng hôm đó quả thật cô không ngờ tới tầng dưới lại quyết liệt cho nổ sập tòa nhà vào đúng lúc bọn họ nhảy cáp trốn đi như vậy.
Lần này nói đúng ra, Khúc Vận lại nợ Lâm Quân Dao một mạng nữa.
Cô thở dài, mỗi lần gặp Lâm Quân Dao, cô đều gặp phải tình trạng chạy trốn, mà mỗi lần, đều là Lâm Quân Dao cứu cô.
Cũng không biết cô gặp được cô gái này, là phúc hay họa nữa! Thấy Lâm Quân Dao im lặng rất lâu, cô lại nghĩ cô gái này vẫn còn đang giận cô.
“Cô sao thế?”
“Nhớ đến bố mẹ cô à?”
Khúc Vận đột nhiên tay chân lúng túng.
Ngày hôm đó là hoàn cảnh bất đắc dĩ, nếu cô không đưa Lâm Quân Dao đi, thì dù bọn họ có gặp được nhau thì cũng chết ngay sau đó mà thôi.
“Sau này còn cơ hội gặp lại.”
Khúc Vận khẽ nói.
Như để chứng thực lời nói của mình, cô liền nắm lấy tay Làm Quân Dao:
“Sau này tôi đi tìm bố mẹ cùng cô, nhất định mấy người sẽ sớm gặp lại thôi... Khỏe mắt Lâm Quân Dạo đã đỏ hoe, cô mím môi, lau nước mắt của mình đi, nhìn vẻ kiên định trên mặt Khúc Vận, cô liền khẽ mỉm cười.
“Thực ra, tôi rất nhẹ nhõm.” Khúc Vận ngồi bên cạnh, khẽ im lặng lắng nghe.
Lâm Quân Dao tiếp tục lên tiếng:
“Những ngày qua, tôi vẫn luôn lo lắng, tôi sợ họ sẽ chịu khổ, thủ đoạn của Luke rất tàn ác, khi tôi bị hắn dày vò, tôi hiểu được cảm giác thống khổ đó là như thế nào.”
“Nhưng khi thấy bố mẹ tôi bình an, tôi liền rất nhẹ Khúc Vận không hiểu hết được lời của Lâm Quân Dao, cô từ nhỏ sống trong tổ chức sát thủ, được bọn họ đào tạo trở thành một người máu lạnh đã quen, hàng ngày cô đều phải giết người, phải giết người thì cô mới có cơm ăn, cái thứ gọi là tinh thần, sớm đã không còn trong đầu của cô nữa rồi.” miễn phí
Nhưng con người dù sao vẫn là từ máu thịt, hoàn toàn không phải băng đá, vẫn có những cảm xúc thường tình.
Khúc Vận không có quá nhiều tình cảm, nhưng thông qua sự đau khổ của Lâm Quân Dao, lồng ngực của cô có chút khó chịu.
Bốn đầu đồng ý đi cứu bố mẹ Lâm Quân Dao, chẳng qua chỉ là có một lý do để cô lợi dụng Lâm Quân Dao mà thôi Trong mắt Khúc Vận, đời người dài như vậy, trái đất cũng tròn như vậy, một người gặp vài lần thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên Có lợi cho cô, cô đương nhiên sẽ tươi cười tận dụng triệt để! Nhưng khi kéo Lâm Quân Dao rời đi lúc hội trường hỗn loạn, cô lại không nỡ, đó là cảm giác duy nhất sinh ra kể từ khi cô làm sát thủ.
Nếu khi trước cô cứu Phi Dạ Đông vì giao dịch, thì hôm nay cứu Lâm Quân Dao lại là vì tình nghĩa.
Dù Lâm Quân Dao có chết, thì cô vẫn là cô, vẫn là sát thủ số một của Hồng Loan Nhưng cô đã không nhân tâm.”
Khúc Vận có chút buồn cười, cô dùng bốc nhiều năm như vậy để tạo nên sự nhân tâm, nhưng lại vì một khắc mà mềm lòng.”
Người trong tổ chức mà biết, nhất định sẽ cười bò ra mất Thật sự mất mặt!!! “Cô tĩnh dưỡng đi, nơi này rất an toàn.”
Lâm Quân Dao thở dài, nhận lấy nắm thuốc ngửa cổ uống.
“Cô giúp tôi điều tra một người.”
Khúc Vận:
“Cô định tìm tên bản tin tức kia?”
Lâm Quân Dao trợn mắt, cô gái này đọc được nội tâm của cô sao? Khúc Vận thở dài, ấn đầu cô một cái:
“Sau này muốn sống dai một chút, tốt nhất cô nên học cách thu liễm một chút “
“Làm nhiều nói ít, đừng để người ta nắm được mạch suy nghĩ của cô.
Lâm Quân Dao không nói gì.
“Người cô nói, tôi sớm đã cho người điều tra rồi, nhưng khi người của tôi đến thì nơi đó trống không.”
Lâm Quân Dao kinh ngạc:
“Không thể nào.”
sao cậu ta có thể chuyển đi nhanh thế được.”
gi Khúc Vận lắc đầu trề môi:
“Trước đó cô nói từng mua thông tin về Hắc Long và Luke ở chỗ hắn?”
Lâm Quân Dao gật đầu.
Khúc Vận nói tiếp:
“Cô còn điềm nhiên được.”
“Người ngoài chỉ cần nghe thấy một trong hai cái tên này thôi thì đã sợ mất mật rồi, tránh cũng muốn tránh xa mấy vạn dặm, nhất là mong cả đời cũng không có dính dáng, cô còn ra ngoài mà rêu rao...sợ rằng tên đó bán xong thông tin, giờ đang tìm chỗ trốn đấy không chừng.”
cái tên này dường như là một cấm kỵ cực kỳ lớn.
cũng chỉ là một bống hội như của hắn.”
Lâm Quân Dao ngạc nhiên, theo như lời Khúc Vận nói, hai Khi nghe Trương Đình nhắc đến Hắc Long, cô tưởng đó Khúc Vận hít một hơi, vỗ trán bất lực.
“Sau này cô sẽ hiểu.”
***