Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 10: Chương 10: Tận cùng đau đớn




” Quân Dao, cô đi đâu thế?”

Người quản lý thấy cô chạy vào lần nữa, liền kinh ngạc hòi.

Lâm Quân Dao chạy qua hắn ta, tìm thẳng đến phòng cùa Trường Đình.

Thanh Lam đưa Trường Đình về phòng ngủ, người hắn lúc này nóng rực, thần trí đã bắt đầu mơ hồ.

Thanh Lam, cô…định làm gì?Thanh Lam đặt hắn lên giường, khuôn mặt hắn bắt đầu rịn ra mồ hôi, cô cắn răng, sau đó tự mình cời đồ.

Dù thần trí Trương Đình bắt đầu mơ hồ, nhưng hắn vẫn biết rõ trước mắt mình đang có chuyện gì.

Mồ hôi không ngừng túa ra, cà người khó chịu, đôi mắt bắt đầu nhuốm lên vài tia máu.

” Ra ngoài…” Giọng hắn khàn đặc ra lệnh. Thanh Lam:” Hôm nay để tôi giúp anh

đi!

Nói rồi, cô ta lại tiếp tục cời đồ. Chiếc áo khoác bò được cời ra, khuôn ngực đầy đặn liền lồ rộ trước mắt Trương Đình.

Lồng ngực hắn phập phồng, dục niệm trong mắt ngày một tăng cao.

Hắn nghiến răng, quay mặt sang một bên:” Cút…”

Thanh Lam đi đến bên cạnh hắn, lau đi những giọt mồ hôi không ngừng túa ra trên mặt hắn. Nét cười trên môi cô ta có chút àm đạm, nhưng cực kỳ kiên quyết không đổi.

CÔ ta cời từng nút áo cùa Trường Đình, bàn tay vừa di chuyển, thì ngay lập tức bị hắn tóm chặt lại:” Cút ra ngoài…”

” Lão đại, đề tôi phục vụ anh đi, thuốc này nếu chi có làm chuyện đó với phụ nữ mới giải đượcthôi…”

Trương Đình nhìn cô ta, gằn lớn:” Ra ngoài..!”

” Lão đại, xin hãy để tôi làm đi mà…”

Lâm Quân Dao mờ cừa, cảnh tượng bên trong liền khiến cô sững sờ.

Người phụ nữ kia đang nằm trên người

Trương Đình một cách thân mật, quần áo cô ta đã cời sạch, thân hình quyến rũ, không ngừng cọ cọ trên người hắn.

Lâm Quân Dao bụm miệng, không ngờ cô lại nhìn thấy cảnh này.

Trương Đình cũng nhìn thấy cô, hắn kéo một tấm chăn lên người Thanh Lam, sau đó lại quát:” Ra ngoài hết cho tôi!”

” Lão đại…”

” Cút!”

Thanh Lam cắn răng, đi ra bên cửa, cô liền liếc mắt với Lâm Quân Dao, có ý bào

CÔ cũng hãy ra ngoài.

Hốc mắt Lâm Quân Dao đò ừng, cô tiện tay đóng chặt cửa trước ánh mắt sửng sốt cùa Thanh Lam. Cô cầm theo tấm thè ngân hàng, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt xuống trước bàn nước, sau đó lại đi đến bên cạnh hắn.

Trường Đình nhìn thấy cô, dục niệm trong mắt vốn đã không thể khống chế lại càng bùng phát nặng hơn. Hắn cắn răng, cố gắng không nhìn cô, miệng hắn khẽ trào máu tươi.

” Chú..”

Trương Đình:” Đi ra ngoài!”

Lâm Quân Dao nhìn hắn, khuôn mặt cô dường như đã đỏ bừng, nước mắt đi trào đến hốc mắt rồi, nhưng vẫn cực kỳ kiềm chế không trào ra.

” Không phài chì là ngù với nhau thôi sao, cháu cũng làm được!”

Cô nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng, bàn tay cô run rẩy, nhưng ngay giây sau liền lập tức cời nút áo.

Trương Đình gằn lên:” Dao, nhóc làm gì

thế hà? Mặc lại ngay!”

Nhưng cô không nghe, trong lòng đau đớn; động tác lại càng nhanh hơn.

” Khốn kiếp, không nghe tôi nói gì sao?”

Lâm Quân Dao đi đến bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay nóng hổi cùa hắn đặt lên người mình. Trương Đình dường như bùng nổ, hơi thờ của hắn nóng hổi, ngọn lừa lớn đang không ngừng thiêu đốt cơ thể hắn liền như có một dòng suối mát tràn đến.

Thoải mái vô cùng!

” Dao…nhóc đang làm gì thê hả?”

Lâm Quân Dao vuốt ve mặt hắn, nhìn thật sâu vào đôi mắt đã nhuốm màu tình dục của hắn. Lòng cô có chút hoàng hốt, người đàn ông lúc động tình là có dáng vè như thế này hay sao?

Da thịt nóng bỏng, hơi thờ thô nặng, còn có mùi vị quyến rũ hơn bất kỳ lúc nào khác!

Lâm Quân Dao đã hạ quyết tâm, cô cúi xuống, ngậm lấy đôi môi mà hàng đêm mình vẫn ao ước.

Nóng bóng, quyến rũ, ngào ngạt hương vị cùa hẳn.

Trái tim cô nhất thời rung động, đầu lưỡi run rẩy khẽ chạm vào cánh môi của anh, nhẹ nhàng cạy hàm răng cùa hắn ra, tiến vào hang động bên trong mà thăm dò.

Trường Đình rên lên một tiếng, chi trong một tích tắc, hắn liền đè cô xuống dưới thân.

Hơi thờ thô ráp không ngừng bủa vây Lâm Quân Dao, ánh mắt cô chìm trong men tình, chờ đón những kỳ tích tiếp

theo.

Trong ánh mắt cùa Trương Đình bây giờ, cô bé dưới thân như bông hoa nhò, trong ánh đèn lờ mờ, liền bắt đầu nờ rộ.

” Chết tiệt!”

” Dao, đừng dùng cách bi ổi như vậy đề trèo lên giường cùa tôi!”

Hắn gầm lên tức giận, sau đó, hắn lại hất mạnh cô ra, một mạch lao thẳng vào nhà tắm.

Lâm Quân Dao dường như chết sững, cà người cô bị hắn ném ra, đạp thẳng vào thành giường, cánh tay cô đau đớn, bắt

đầu chày máu. Nhưng vết thương bên ngoài, lại không có cách nào che lấp đi sự tuyệt vọng bên trong trái tim cùa mình.

Hắn không cần cô!

Dù trong lúc hắn điên cuồng nhất, hắn cũng không cần cô!

Lâm Quân Dao bỗng nhiên mim cười, nụ cười đau đớn, méo xệch cực kỳ khó coi.

Miệng cô đắng chát, hóa ra nước mắt đã rơi xuống từ khi nào. Ha, rốt cuộc cô cũng khóc, rốt cuộc cô cũng khóc được rồi, trong tim đau đớn, cuối cùng cô cũng

nhận ra, rốt cuộc bản thân đáng cười đến mức độ nào.

Hóa ra không phài lúc nào bò ra cũng sẽ được đáp lại!

Hóa ra, tư vị khi yêu một người, lại đau đớn như thế, loại đua đớn này, khiến cô thực sự bất lực.

Nước mắt không ngừng tuôn, dù cô cố gắng lau như thế nào, thì dòng nước kia cũng không có cách nào dừng lại được.

Trái tim cô đau quá, tại sao, tại sao cô lại yêu phải người đàn ông này mới được chứ!

Lâm Quân Dao run rẩy mặc lại từng món đồ mình cời ra, ánh mắt cô dường như đã không còn tia sáng, ảm đạm và tối tăm cùng cực.

Miệng cô khẽ cười, một nụ cười chua chát.

10 năm, thì ra cuối cùng cũng trôi qua 10 năm, 10 năm, cuối cùng cô cũng có được một kết quà, nhưng mà quà này, thật đắng!

Trương Đình từ phòng tắm đi ra, người

hắn dính đầy nước, dù không thề kiềm chế được dục hòa trong người, nhưng thần trí không còn mất kiềm soát như trước nữa.

Có tiếng cánh cừa đóng lại, ánh mắt hắn chuyển đến đầu giường, ga giường trắng tinh rối tung, đầu giường còn vương chút máu.

Khuôn mặt hắn hiện lên vè bất lực, nắm tay khẽ siết chặt thành quyền.

Dao!

Phí Dạ Đông lần nữa nhìn thấy cô, ánh mắt hắn có chút vui vè, nhưng vừa nhìn thấy quần áo trên người cô, sắc mặt hắn liền tối sầm xuống.

” Đã có chuyện gì xảy ra thế hả?”

Hắn nhảy xuống xe, tóm lấy Lâm Quân Dao đang thất thiểu trên via hè.

Ánh mắt cô ngây dại, nước mắt đầy mặt, vô cùng tội nghiệp.

” Dao…” Không hiểu sao, chỗ nào đó trong Phí Dạ Đông khẽ thắt lại, hắn nhìn cô, giống như cực kỳ luyến tiếc. Tại sao

mỗi lần gặp cô, đều là trong tình trạng khiến người khác đau lòng như thế chứ? Rốt cuộc thì cô, đã gặp phải chuyện gì rồi?

” Đi theo tôi!”

Hắn kéo cô lên xe, rồi phóng xe bạt mạng mất hút.

Lâm Quân Dao cảm thấy mệt mòi vô cùng, cô ngồi sau lưng hắn, gió đêm tạt vào mặt, cuốn trôi những giọt nước mắt, nhưng lại khiến da mặt cô đau rát vô cùng.

Bờ lưng phía trước rộng lớn, đù để cô dựa vào, lúc này, thật sự cô chì muốn mình được nằm xuống mà thôi.

Thật sự, chì muốn được dựa vào thứ gì đó mà thôi!

Phí Dạ Đông càm nhận sức lực dồn lên lưng mình, hắn khẽ giàm tốc độ, cà quãng đường, hẳn đều không lên tiếng. Hai người cứ đi như vậy, cũng chẳng biết sẽ đi đến đâu, chẳng qua là, cứ đi mãi mà

thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.