Mấy ngày sau, Lâm Quân Dao cùng Tổng Đình Thư trở lại trường đại học.
Tổng Đình Thư tổ chức sinh nhật, anh ta đặc biệt mời cô đến.
Buổi tối,trong khách sạn lớn, mấy phòng VIP lớn đều được bốc hết, anh ta làm một buổi tiệc lớn, lượng người đến cũng hơn trăm, choáng ngợp cả hội trường.
Tổng Đình Thư mặc một bộ vest đen rất ra dáng, anh ta đi đầu cũng cầm tay Lâm Quân Dao đi theo, cô có chút không vui, nhưng cũng không muốn làm mất hứng sủa anh ta.
“Em uống được không?”
Anh ta lấy cho cô một lý rượu vang.
Là vang nho, không nặng lắm.
Lâm Quân Dao gật đầu, cầm lấy ly rượu lên.
“Hai người một mình ở đây làm gì thế hả? Có chuyện giấu điểm đúng không?”
Trần Duy cùng hai người bạn nữa trong kí túc của cô không biết từ đầu nhảy ra, Trần Duy còn đá lông nheo, trong bộ mặt rất bỉ ổi.
“Đừng nói linh tinh, ai có chuyện giấu diếm chứ? Ngược lại cậu đấy, uống ít thôi, lát nữa không ai khiêng cậu lên nổi về phòng đâu!”
Mặt Trần Duy đã đỏ hây hây, cô xua tay, cười hề hề:
“ Đừng lo chuyện của mình, lão nương đây không say.
“Đào Đào, chúng ta đi uống tiếp! Lâm Quân Dạo lắc đầu chán nản.
Tổng Đình Thư giơ ly rượu cạch một cái, Lâm Quân Dạo hơi ngạc nhiên.
“Cả buổi tối tiếp đám người kia, chúng ta còn chưa uống chung ly nào nữa!”
Lâm Quân Dao cười gượng đáp lại, ngửa cổ uống cạn ly rượu kia.
Tổng Đình Thư nhìn cô rất lâu, sau đó lại lên tiếng:
“Em thấy khó chịu lúc ở cạnh anh sao?”
“Không có. “ ful
“Gần đây nhìn em có rất nhiều tâm sự.”
Lâm Quân Dao không phủ nhận.
Tổng Đình Thư im lặng một lát, rồi mới lên tiếng:
“Có phải tại anh thổ lộ với em không...?”
Lâm Quân Dao nhìn anh ta, cô đặt ly rượu sang một bên, đi ra bốn công, không trả lời câu hỏi của Tổng Đình Thư.
Tổng Đình Thư coi như cô đã nhận, trong lòng có chút khó chịu.
“Anh là nghiêm túc, Quân Dao, em nên cho mình một cơ hội... Lâm Quân Dao thở dài:
“Anh đừng nói nữa.”
“Em đã thể hiện lập trường của mình rồi, cũng sẽ không thay đổi.”
Tổng Đình Thư trân trần nhìn bóng lưng cô, trong lòng không khỏi đau xót.
Bọn họ lớn lên cùng nhau, thậm chí bố mẹ anh cũng đã ngầm thừa nhận đứa con dâu này rồi.
“Em không có bạn trai, cũng không yêu người đàn ông nào, tại sao không chịu ở bên cạnh anh? “Nếu như anh có điểm nào không hợp ý em, anh có thể thay đổi được mà Lâm Quân Dao quay lại, ánh mắt có nghiêm nghị nhìn Tổng Đình Thư, hoàn toàn không cho anh bất kỳ lấn tới nào nữa:
“Tống Đình Thư, chúng ta chỉ là bạn, ngoài ra, không còn gì khác nữa... Nói rồi, cô bước lại hội trường, bỏ lại Tổng Đình Thư đang sững sờ đứng đó.
Lâm Quân Dao bước được bố bước, cả người liền không có sức, tầm mắt lập tức mơ hồ quay cuồng.
Đầu cô sao lại đau thế nhỉ? Lâm Quân Dao bất tỉnh ngã xuống.
Tổng Đình Thư nhìn trời bên ngoài, khuôn mặt anh ta điềm tĩnh đến lạ lùng, đặt ly rượu trống sang một bên, anh ta quay lại, từ từ đi đến chỗ Lâm Quân Dao ngã xuống.
Ánh mắt cô run run nhắm nghiền, Tổng Đình Thư nhìn đến say mê.
“Sau đêm hôm nay, em là của anh rồi!”
Nói rồi, Tổng Đình Thư bế cô lên, đi về một căn phòng khác trong khách sạn.
Lâm Quân Dao mê man, cô có thể cảm nhận xung quanh, nhưng lại không thể mở mắt, người cô như lơ lửng trong hư không, không có cách nào trụ vững tại một điểm.
Trong người không hiểu sao lại nóng bừng lên khó chịu, khắp nơi khó chịu như có kiến cắn.
Thật nóng! Rốt cuộc là cô bị sao vậy? Tổng Đình Thư đưa cô về phòng, anh ta đặt cô xuống giường, thỏa mãn nhìn cô vì thuốc ngấm mà uốn éo khó chịu trên đệm.
Hai má cô đỏ bừng, đến làn da trắng mịn bình thường cũng không tự chủ được mà hồng lên trông thấy.
Khỏe mi cô ngập nước, không ngừng run rẩy như chú thỏ con chịu ấm ức.
Anh hôn lên cái trán đẫm mồ hội của cô, sau đó đi vào phòng tắm trước.
Trong tiềm thức, Lâm Quân Dao muốn tỉnh dậy, cô muốn tìm cách giải tỏa cảm giác khó chịu bây giờ.
Loại cảm giác này, thực sự rất đau khổ, trên người cô vừa nóng vừa ngứa, như hàng ngàn con kiến đang không ngừng cắn xé dày vò trên da thịt cô.
Trương Đình.”
chú đâu rồi? Cháu nóng quá, Trương Đình? Đôi mắt cô hé mở, nhưng gần như là không có tiêu cự, cô chỉ biết, trong người mình như đang có một ngọn lửa lớn, không ngừng gặm nhấm, không ngừng thiêu đốt bản thân.
Cô uốn éo thân mình, cố tìm thấy sự thoải mái, nhưng càng làm, người cô chỉ càng khó chịu thêm.
Dường như quá bất lực, hai dòng nước mắt của cô khẽ chảy dài.
Bên má có sự mát lạnh chạy qua, Lâm Quân Dao liền như con thú hoang lạc đường vội vàng giữ chặt.
Tổng Đình Thư xoa mái tóc ẩm ướt vì mồ môi của cô, khỏe môi khẽ mỉm cười.
Người anh ta vừa tắm xong, toàn thân mát lạnh tỏa mùi hương hấp dẫn, anh ngồi lên người cô, nhẹ nhàng cọ xát.
Lâm Quân Dao không kìm nổi mà rên lên từng tiếng sảng khoái.
Người cô như lò than, bỗng dưng được một tảng băng mát lạnh chạm vào, cảm giác vô cùng phấn khích.
Khỏe mắt cô chảy lệ nhiều hơn, trong lòng không hiểu sao, trái tim lại đau khổ vô cùng.
Tổng Đình Thư cởi khăn tắm, lộ ra cơ thể rắn chắc, anh ta áp xuống người cô, ra sức hít hà mùi thơm thuần thiết trên người Lâm Quân Dao.
Giọng anh ta khàn đặc vì dục vọng, giây sau, Tổng Đình Thư liền đem hết quần áo của cô lột ra.
Thân thể thiếu nữ như đóa hoa hồng trong ngày xuân ng rộ dưới ánh đèn mập mờ trong phòng, trong con người của Tổng Đình Thư liền hiện lên vành máu, cổ họng khô rát không kiềm được mà lập tức cúi xuống ngậm lấy bầu ngực của cô.
“Dao.” Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
sau này em là của riêng anh rồi.”
“ Ram!!! Chỉ một khắc trước, dục hỏa trong người Tổng Đình Thư của trào dâng, nhưng ngay giây sau anh ta liền tức tối giận dữ.
“ Là kẻ.”
Bốp!!”
Trương Đình xông thăng vào giường, nháy mắt nhìn thấy hai người đều khỏa thân, nộ hỏa trong người liền bỗng chốc bùng nổ.
Hắn như thủ dữ xông đến tóm lấy Tổng Đình Thư, hung bạo ném mạnh xuống dưới đất.
“Lão đại.”
Đại Hổ chạy vào đã thấy Trương Đình đang phát điên đánh Tổng Đình Thư, tên đó không bằng quần áo, bị Trương Đình đánh đến máu me be bét, cả người bầm dập thâm tím.
“ Lão đại.”
Tầm mắt của hắn lại di chuyển đến chỗ Lâm Quân Dao, chốc lát hắn cũng sững sờ.
“Thằng khốn này.”
mày đi chết đi!”
Trương Đình giảng cho Tổng Đình Thư một quyền nữa, anh ta hộc máu, bất tỉnh nhân sự.
Trương Đình quay lại giường, cởi áo khoác của mình bọc lấy cơ thể trần truồng của Lâm Quân Dao.
Không cần do dự, hắn liền bế cô rời khỏi căn phòng kia.
“Về quán bối... Hắn bế cô lên xe trước những ánh mắt sững sờ của đám bạn học.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Bọn họ vừa rồi còn đang tiệc tùng vui vẻ, giây sau liền bị đám người côn đồ này xông vào, tên kia còn bế Lâm Quân Dao trong lòng rời đi.”
Khí thế thật sự khủng bố, giống như muốn giết người vậy... Trương Đình ngồi trong xe, trong lòng ôm chặt Lâm Quân là Dao vẫn đang mê man.
Xe chạy rời đi, nhanh chóng đi về quán bối.
Lâm Quân Dao không ngừng run rẩy, người cô sau khi được tảng băng phủ lên mát lạnh thì liền biến mất, cơ thể có càng ngày càng nóng, càng ngày càng khó chịu, đến thở cũng bắt đầu cảm thấy khó khăn.
Trương Đình xoa đầu cô, cố gắng đè nén cảm xúc mà chấn an:
“Đừng sợ, có tôi đây.”
Hơi thở của cô phả vào da thịt hắn nóng rực như lửa, mí mắt cô lại mở ra lần nữa, nhưng lần này, cô lại nhìn thấy Trương Đình.
Thật kỳ lạ, cô lại thấy Trương Đình, sao hắn lại ở đây? Sao hắn có thể ở đây chứ? Cô đưa tay nắm lấy mặt hắn, nước mắt lại khẽ tuôn dài.
Ánh mắt hắn sao có thể ôn nhu như thế? Nếu như đây là trong mơ, vậy cô thà mình không tỉnh lại nữa.
***