Sáng ngày hôm sau, Khúc Vận vẫn chưa quay lại. Nhưng thật kỳ lạ, có một đám người lại đến gian phòng giam của bọn họ.
Người đi đầu che mặt, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra đó là một người đàn ông. Còn theo sau hắn, trong đám thuộc hạ đó, cô lại nhìn thấy cô gái có khuôn mặt giống Trần Duy. Cô ta nhìn thấy cô, ánh mắt dường như lướt qua một nét thù địch. Lâm Quân Dao vẫn không hiểu được, ngụ ý sâu xa ở trong ánh mắt đó là gì. “ A, mở khóa cho bọn họ đi!”
Hóa ra, người có khuôn mặt giống với Trần Duy kia tên là A. Cô ta vừa nghe thấy lời người đàn ông kia nói, ngay lập tức liền liền cảm thấy khó chịu: “Không được, anh không thể làm thế, bọn họ chính là... “Làm đi!”
A bặm môi, cô ta không ngăn cản được, chỉ có thể miễn cưỡng sai thuộc hạ mở khóa cho bố người.
Nhưng cô ta lại rất khôn ngoan, trước khi thảo khóa, còn cố tình tiêm vào người bọn họ thuốc làm tê liệt thần kinh.
Lâm Quân Dao nhìn người đàn ông bí ẩn kia, cô có cảm giác, bóng dáng của hắn trông vô cùng quen thuộc, giống người đàn ông trong rừng khi trước, nhưng dường như, còn càng giống một ai đó trong quá khứ. “Đưa đi!” *
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn ta quay người rời đi.
Nhưng đôi mắt của người này, vẫn mơ hồ khiến cô có chút ấn tượng. “Đưa bọn họ ra ngoài....
Bố người trong tình trạng toàn thân không có sức lực bị bọn họ lôi đi, lúc đi ngang qua người đàn ông kia, Lâm
Quân Dao đột nhiên nắm lấy tay áo của hắn.
Người nọ không ngờ, hơi sững lại một chút. “Còn...một người nữa!”
Lâm Quân Dao cố gắng mở lời, Khúc Vận đã rời đi một ngày, nhưng vẫn không hề có tin tức.
Cô ta đang ở chỗ Luke rồi, anh không thể
A lên tiếng, nhưng Lâm Quân Dao vẫn ngoan cố nắm lấy tay áo của người của người kia.
Hắn chần chừ một lát, rồi khẽ giật tay cô ra.
Làm Quân Dao có chút thất vọng. “Ngài Phí, ngài Luke gọi người quay lại ngay, chính điện bị nổ rồi... “Cái gì?”
Lâm Quận Dao khẽ mỉm cười, chuyện này nhất định là kết quả của Khúc Vận, cũng chỉ có cô ấy mới có thể làm ra được loại chuyện như thế trong thời khắc này.
Người nọ khẽ nhìn mấy người người, sau đó lại nhìn A: “Đưa bọn họ rời khỏi đây...
Nói xong, hắn rời đi trước.
A siết tay, nhưng vẫn làm theo lời người đó nói, bằng một đường khác, cô ta đưa mấy người rời đi. “Xin đưa tôi quay lại....
Lúc đưa mấy người lên xe, Lâm Quân Dao yếu ớt nắm lấy tay A.
A nghi hoặc, nhưng nhanh chóng rút tay cô ra: “Tôi chỉ làm theo lệnh của ngài Phí.”
“Dạo, cô điên rồi sao?”
“... Không được đi!”
Hai người còn lại đều lên tiếng. Nhưng ánh mắt Lâm
Quân Dao lúc này lại rất kiên quyết.
Cô không thể không quay lại, dù biết đó là hang hùm động hổ, cô cũng phải quay lại. Bố mẹ cô còn ở đó, cô không thể cứ như vậy mà rời đi. “Xin cô.”
“Người phụ nữ không biết tốt xấu...
A kéo Lâm Quân Dao ra ngoài, không phải cô ta có ý muốn giúp đỡ cô. “Không được...!!
Diệp Tử hốt hoảng muốn kéo cô, Vick trong lúc này, cũng lao ra, nhưng thuộc hạ của A đã sớm đóng cửa lại, ngăn cách bọn họ lại với nhau.
Bọn họ rất nhanh quay lại, cô lờ mờ nhìn thấy quang cảnh phía trước lúc này, nơi đó mù mịt khói, người người nằm rạp dưới đất, chật vật không tả nổi. A lại tiêm cho cô một mũi thuốc, sau đó liền bỏ cô lại một góc tự sinh tự diệt.
Một lúc sau, khi cả người có sức, Lâm Quân Dao không cần nghĩ ngợi, liền lập tức nhân lúc hỗn loạn mà chạy khắp nơi tìm bố mẹ.
Một chút nữa, cô và hai người sắp gặp lại nhau rồi. Ram!! “Nguy hiểm...
Lâm Quân Dao bị tiếng nổ kia đánh bật ra đằng sau, dưới đất nơi này khắp nơi đều có b
Cô bị lực khủng bố đánh bật đi, dãy nhà trước mặt cô nổ tung, lúc này, một bóng người đột nhiên xông đến, ôm cô lao ra đằng sau. “Aaa...” Bọn họ bấy xa một đoạn, cả người đập xuống đất, cô thấy người đó khẽ rên lên một tiếng. Cô họ khù khụ, người đó vội vàng đẩy cô ra, nhưng Lâm Quân Dao lại nhanh tay hơn, giật lấy tấm mạng che trên mặt hắn ra.
Mặt cô sững sờ. “Phí...Dạ Đông!!
Là hắn, đúng thật là hắn, 1 năm trước khi rời đi, cô biết là hắn sẽ không sao...
Nhưng cô lại rất nhanh liền mất đi sự hân hoan, cô biết rõ nơi này là đâu, cũng biết rõ, người ở đây bắt bọn họ là ai... Phí Dạ Đông biết thân phận đã bại lộ, hắn cũng không có ý che dấu cô nữa, trong thời khắc này, bụi đất bấy mù mịt trời, không gian ảm đạm mang mùi máu tanh, hắn nhìn cô, giống như thuở xưa, có chút không đành lòng. “Sao anh lại ở đây?”
“Đám người ngày trước anh đi cùng...là bọn họ sao?”
Phí Dạ Đông cắn rằng, không phủ nhận một lời. Lâm Quân Dao hít một hơi, vẫn không thể hiểu nổi tại sao hắn lại đi theo Luke... “Để tôi đưa em ra ngoài trước đã....
Phí Dạ Đông không tốn thời gian, liền vội vã muốn kéo cô rời đi. “Trước đó tôi đã sai A đưa mấy người rời đi, tại sao em còn quay lại chứ?”
Lời hắn có phần trách móc, cũng có chút bực bội.
Lâm Quân Dao đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô kéo tay hắn, hai người đứng lại. “Phí Dạ Đông, anh có biết chỗ Luke giam giữ bố mẹ tôi không? Phí Dạ Đông đứng lại thật, hắn nhìn cô, trong ánh mắt, vô thức trượt qua một nét tránh né. Lâm Quân Dao nắm chặt cánh tay hắn, kiên quyết muốn một đáp án.
Nhưng Phí Da Đông chỉ đáp: “Em phải rời khỏi đây trước đã, Luke đã biết mấy người bỏ trốn, hắn nhất định không để yên đầu. “Phí Dạ Đông…….. “Nếu em bây giờ không đi, vậy thì sau này không còn cơ hội khác nữa đâu....
Lâm Quân Dao nhìn hắn, vô cùng kiên quyết: “Tôi muốn tìm bố mẹ của mình. “Tại sao em...”
“Anh tìm đến bọn người này, không phải vì muốn trả thù hay sao?”
Sắc mặt của Phí Dạ Đông ngưng trọng, hắn đanh mắt nhìn cô, không khí xung quanh hắn dần trở nên lạnh buốt, có lẽ cô đã nói đúng, hoặc có lẽ, cô đã chạm đến chỗ đau nhất của hắn.
Nhưng cô sẽ không thỏa hiệp, vì bố mẹ, lần này, cô sẽ D không thỏa hiệp nữa. “Dao, chạy khỏi đó mau. III
Phía xa, Khúc Vận có phần nhếch nhác, cô đứng trên một mái nhà, quát lớn đến chỗ cô.
Lâm Quân Dao nhìn thấy cô ấy không có chuyện gì, thở phào một tiếng, phía sau lại có tiếng nổ, Phí Dạ Đông nghiến răng, kéo cô sang một đường khác.
Phía sau, không gian đổ vỡ, khói bụi mờ mịt.
Phí Dạ Đông nắm chặt tay cô, Lâm Quận Dao ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài đó, một đoàn người khác đang xông vào. *
Ram ram!!
Đất đá sụt lún, xung quanh nguy hiểm rình rập, lúc nào cũng có thể đoạt mạng bọn họ. “Phí Dạ Đông, buông tôi ra...
Lâm Quân Dao muốn đẩy hắn ra, nhưng Phí Dạ Đông dường như nhất quyết không để có được toại nguyện.
Trước mặt đột nhiên phát nổ, Lâm Quân Dao theo phản xạ lấy tay che mặt, Phí Dạ Đông tái mặt, chắn trước cô. Khúc Vận nhảy ra khỏi đống đất đá kia, người cô đã có thêm rất nhiều vết thương, khuôn mặt dính đầy bụi bẩn, nhưng chỉ có ánh mắt là đặc biệt sáng. “Anh muốn đưa cô ấy đi đâu...?”
Cô đi đến, không hề do dự mà chĩa súng vào mặt Phí Dạ
Đông.
Lâm Quân Dao tận dụng lúc này, vội vàng đẩy hắn ra, chạy lại chỗ Khúc Vận.
Khúc Vận ném cho cô một khẩu súng, Lâm Quân Dao không chần chừ liền lập tức lên đạn.
***