Nụ cười châm biếm của cô trong một khắc liền lọt vào mắt Trương Đình, lòng hắn khẽ run, cô thực sự muốn chiến thắng hắn đến như thế sao?
Chỉ vì để gặp Sun, cô liền bày ra trò này để dụ hắn, Lâm Quân Dao trước kia không phải vậy, trong đầu cô, tam quan của cô, vốn không có những gì này.
Một năm qua, quả thực cô đã thay đổi quá nhiều.
Giọt mồ hôi khẽ chảy xuống má cô, cuối cùng, Trương Đình cũng đầu hàng, nhường cô một nước.
Lâm Quân Dao không hề biết, Trương Đình đã nhường cô một nước, ván cuối cùng, cô đã thắng.
“Tôi thắng rồi.”
Tim cô như ngừng đập, cuối cùng cũng lấy lại được không khí như bình thường.
Sun ở bên ngoài, hắn quan sát được bài của cả hai, khoảnh khắc kia, hắn chỉ nhìn Trương Đình một cách kinh ngạc.
“Sun, tôi thắng chú ấy rồi, anh phải giữ lời hứa.”
“ Sun giơ tay đầu hàng, liếc Trương Đình một cái, sau đó liền cười thân thiện:
“Được được, đi theo tôi.
“ Lâm Quân Dao vui mừng liền đi theo, nhưng lại bị Trương Đình giữ lại.
“Tại sao muốn gặp hắn?”
Cô cụp mi, giật mình rút tay mình ra:
“Không liên quan đến chú. “
“Đừng bốc đồng.”
“Trương Đình, sau khi tìm thấy bố mẹ, tôi sẽ quay về cho chú một lời giải thích.”
Nói xong, cô liền đẩy cánh tay hắn ra, nối gót theo Sun.
Hắn nhìn bóng lưng cô rời đi, chưa bốo giờ, hắn thấy nó kiên cường và khẳng khái như thế.
Dường như, cô đã không còn là cô gái năm nào quen nép bên người hắn nữa.
Cô đã không còn muốn dựa dẫm vào hắn nữa rồi.
Thì ra, tổn thương hắn gây cho cô, lại sâu đậm đến vậy.
Trương Đình đứng đó một lúc, trong lồng ngực dường như có thứ gì đó chèn vào, đau đớn cực kỳ, khiến hắn không thở được.
Sau khi đến chỗ Hồng Thiên, Trương Đình trở về biệt thự ở Nga.
Nơi này hằn đã rất lâu không đến rồi, nhưng dường như Hồng Thiên vẫn để người làm đến hàng ngày, vừa thấy hằn, bọn họ bốn đầu có phần ngạc nhiên.
“Lão đại, đây là chiếc hộp chúng ta lấy được hôm đấu giá ở Pháp, tôi đã thử mở ra, nhưng không có kết quả.”
Tiểu Hổ đi đến nói.
Trương Đình lấy chiếc hộp kia lại xem xét một hồi, Đại Hồ lại nghi hoặc hỏi lại:
“Cần gì tìm cách mở, không phải đập ra là được sao?”
Tiểu Hổ liếc hắn, khẽ nói:
“Tôi đã cho máy kiểm tra rồi, bên trong có chứa thiết bị kích nổ, nếu như không mở được theo cách thường, hệ thống sẽ khởi động thiết bị tự hủy Đại Hổ nhíu mày, đám người chế tạo ra thứ này, cũng thật sự bỏ công sức rất nhiều.
Nhưng bên trong rốt cuộc là chứa thứ gì mới được chứ? Trương Đình trầm tư một lát, sau đó lại lên tiếng:
“Đưa tên đó lên đây... Tiểu Hổ gật đầu, không lâu sau thì một người bị hai tên thuộc hạ lực lượng kéo lên.
Trương Đình trực tiếp ném chiếc hộp đến chỗ hắn, ra lệnh:
“Mở nó ra.
“ Mouse bị đám người kia đối xử thô bạo, con chưa lên tiếng xả cơn giận thì đã bị người kia sai việc.
Cậu ta nhặt chiếc hôm gấm dưới đất lên quan sát một hồi, sau đó mới nói:
“Cái này không dễ mở đâu, anh giao cho tôi việc khó như thế, tôi.”
“Lắm lời, bảo cậu mở thì mở đi, dài dòng làm cái gì hả?”
Đại Hổ mắng.
Mouse giật nảy mình, sau đó nín thinh mày mò.
Trương Đình nhìn chiếc hộp kia, không khỏi cảm thấy phiền não.
Đại Hổ lại nói:
“Lão đại, rốt cuộc trong chiếc hộp này chứa thứ gì vậy?”
Trương Đình cũng rất muốn biết bên trong thứ này đã chứa cái gì, chỉ là hắn biết được Luke rất muốn có được thứ này, ngày đó hắn có mặt ở buổi đấu giá, mục đích chỉ có một, chính là lấy được món đồ này.
Tuy không biết nó có liên quan gì đến, bố mẹ của Lâm Quân Dao, nhưng hắn chắc chắn, nếu mở được chiếc hộp này, hắn sẽ có manh mối để tìm kiếm bọn họ.
“Đại Hổ, cho người đi theo Dao quan sát cô ấy, có tình hình gì lập tức báo cáo cho tôi biết “
“Vâng.”
Lấy được tin tức từ chỗ Sun, Lâm Quân Dao và Khúc Vận liền lên đường.
“Cô tới rừng Quỷ đợi, trong vòng nửa tháng tới, hắn sẽ đi qua đó Lâm Quân Dao ngồi trên xe, ánh mắt lại nhìn ra xa xăm, trong lòng như đang có tâm sự.
Thấy cô như vậy, Khúc Vận lại thở dài.
“Cô yêu hắn, hả?”
Nghe thấy tiếng hỏi, Lâm Quân Dao hơi giật mình, nhưng rõ ràng trong tiềm thức, cô lại không có ý phủ nhận thấy cô lại thẫn thờ, Khúc Vận khẽ lắc đầu.
“Nhưng người như hắn, là người chúng ta không nên dây vào nhất.
“
“Tại sao lại nói thế?”
“Thế giới của những kẻ đó, có quá nhiều nguy hiểm.”
Lâm Quân Dao nhìn sang Khúc Vận, chỉ thấy ánh mắt cô mông lung, nhưng trôi dạt đến nơi nào đó.
“Vậy cô thì sao?Lẽ nào thế giới của cô không có nguy hiểm sao?”
Lúc này, Khúc Vận lại nhìn thẳng vào mắt cô, nói dõng đạc.
Bởi vì quá nguy hiểm, nên rất sợ mất đi, dù là tôi hay kẻ đó, một khi yêu rồi.”
sẽ rất sợ mất đi!”
Bởi vì quá nguy hiểm, nên mới sợ hãi sao? Nếu một ngày, đối phương không còn, vậy không phải càng đau khổ sao? Cảm giác có được, rồi lại mất đi mãi mãi, so với không có gì từ bốn đầu, có thoải mái hơn không? Nếu như yêu một người, điều gì duy nhất cô mong, là người đó bình an, nhưng ở trong thế giới này, bình an là thứ xa xỉ biết bốc nhiều! Chiếc xe dần dần khuất bóng cuối những con người, hai người rời đi, đem theo cả những tâm tư phiền muộn, mà rời đi.
Rừng Quỷ, là một nơi cấm địa.
Nhưng là cấm địa tự xưng, không hề có sự can thiệp của chính phủ.
“Tôi chỉ có thể rừng ở đây thôi.”
Hai người xuống xe, thuế tạm một căn nhà trọ ở gần đó.
Trời đổ ảnh vàng rực, trong nhà trọ, có vài tốp người xách đồ đi ra.
Nhìn qua cách trang bị, có vẻ rất giống dân phượt lâu năm.
Lúc đi qua quầy lễ tân, ánh mắt đám người kia như có như không nhìn hai người, đem vào vài cảm xúc khó tả.
“Hai người đến tham qua hay đến rừng Quỷ? Lúc tìm phòng, đột nhiên có một cô gái lên tiếng hỏi.
Lâm Quân Dao quan sát người này một lát, cô ta nói tiếng anh, nhưng giọng điệu lại không được chuẩn xác lắm.
Khúc Vận không nói ra ý định thật, chỉ nhàn nhạt đáp lại:
“Tham quan!”
Cô gái kia nở một nụ cười châm biếm, sau đó đi vào phòng của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Quân Dao và Khúc Vận đi tới rìa ngoài rừng Quỷ thám thính.
Cách đó không xa, có một nhóm người lại đi vào trong.
Bọn họ cũng trang bị rất nhiều, bốlo lớn đẳng sau, chẳng khác nào dân leo núi.
Nhìn bọn họ đi vào trong rừng Quỷ, Lâm Quân Dao lại nhíu mày suy tư.
“Cô cũng nghi ngờ rồi?”
Lâm Quân Dao gật đầu.
Rừng Quỷ là cấm địa, nhưng lại lần lượt có từng đoàn người đi vào bên trong, rốt cuộc bên trong có chứa thứ gì? Sun nói, hai người chỉ cần đến rừng Quỷ, là có thể tìm được Luke.
Có lẽ, hai người nên sớm đi vào xem sao.
Trên đường trở về, lúc đợi Khúc Vận mua đồ, Lâm Quân Dao chờ bên ngoài.
Nhưng thật bất ngờ, dường như cô nhìn thấy một người quen.
Bóng dáng lẩn khuất trong đám đông trên chợ, nhưng cô vẫn nhận ra được, người đó là Trần Duy.
Sao cô ấy lại ở đây? “Trần Duy.”
!!”
Lâm Quân Dao gọi lớn, rồi lại chạy vào đám người đến chỗ cô gái kia.
Nhưng đến nơi, người đã sớm biến mất.
“Cô gái, mua hồ lồ đường đi, lão vừa làm đấy, ngon lắm.
“ Giọng cô gấp gáp, vội vàng bà lão kia:
“Có phải vừa rồi có một cô gái trẻ mua hồ lô của bà không?”
***