Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 2: Chương 2: Xấu hổ




Trường Đình đi từ thang máy ra,đi bên cạnh hắn là một người phụ nữ có thân hình vô cùng gỢi càm.

Lâm Quân Dao nhìn cô ta, trong lòng cảm thấy vô cùng cay đắng, dường như cô bên tai cô vẫn còn lảng vàng giọng nói của người phụ nữ kia qua điện thoại.

Trương Đình rất không hài lòng, hắn gằn

giọng.

” Sao nhóc chưa trả lời, người cùa tôi chưa đến đưa nhóc về sao?”

Lâm Quân Dao nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô tự càm thấy đây chính là một sự châm biếm đến buồn cười.

Không ngờ, hắn lại vào đúng khách sạn này, nhưng cuối cùng đích đến lại không phài phòng của cô.

Lúc này, hai người kia cũng bắt đầu chú ý đến quần áo trên người cô, Trương Đình nhăn mày, khuôn mặt lại càng sầm xuống âm u, Lâm Quân Dao ngượng ngập nhìn lại, khóe môi chỉ có thề kéo lên một nụ cười bi ai.

Vốn dĩ bộ áo ngù này đã quá thiếu vải, vừa rồi còn chống trà với Tống Đình Thư, bây giờ có lẽ bộ quần áo kia đã tan nát hết rồi.

” Quần áo cùa cháu kiểu gì thế…?”

Lâm Quân Dao vô cùng xấu hổ, cô lại không thể quay vào trong, trong lòng cô cảm thấy vô cùng nhục nhã, mọi thứ đều đi ngƯỢc lại ý muốn ban đầu cùa cô, kế hoạch hoàn toàn bị đào lộn.

Rõ ràng là đã chuẩn bị hoàn hào, nhưng phút cuối lại không thành công.

Tâm trạng cô trở nên vô cùng tồi tệ, thậm chí có càm giác, bàn thân như một con rối đang tự diễn một vờ tuồng bôi nhọ chính mình vậy.

” Sao em chạy nhanh thế? Quên không mang áo này!”

Tống Đình Thư mang chiếc áo khoác cùa hắn khoác lên cho cô, vẻ mặt âu yếm như

chưa từng có chuyện gì.

Trương Đình nhìn anh ta, ánh mắt lạnh tanh.

Khuôn mặt cùa cô sớm đã cứng đờ, cô không biết nên làm gì trong hoàn cành khó xừnày nữa. Mọi dự tính ban đầu cùa cô đều tan biến, bây giờ cô cũng chì còn lại sự nhục nhã nữa mà thôi.

Cô nhìn Trương Đình, rồi lại không cam tâm nhìn cô gái kia.

Cô ta là ai chứ? Tại sao lại đi bên cạnh chú chú?

CÔ nhớ đến giọng nói cùa hắn vang lên khi gọi tên cô ta còn trong đầu dây kết nối, thanh âm đó khàn đặc, cô từng nghiên cứu phim ảnh, rõ ràng nó được phát ra là từ những miệng cùa những kè đang ờ trong cuộc tình.

Lòng cô đau đớn, trái tim cũng rì máu khó chịu.

” Để anh đưa em về!” Tống Đình Quân khoác xong áo cho cô, sau đó liền nắm lấy tay cô kéo đi.

Khoan đã!

Trương Đình bước lên, hắn tóm lấy một cánh tay của Lâm Quân Dao, nói:” Để tôi tự đưa cô bé về là được rồi!”

Tống Đình Thư như nghe chuyện cười, hắn không đợi hành động cùa cô mà trực tiếp đầy tay Trương Đình ra, tự nhiên nói: “Không cần, tôi có thể đưa cô ấy về nhà an toàn!”

Trương Đình cũng không hề níu kéo, chẳng qua khuôn mặt hắn đã nhăn lại khó chịu.

Lâm Quân Dao thấy vậy, liền chù động buông tay Tống Đình Thư: “Anh về trước đi, tôi sẽ về sau!”

” Nhưng em…”

” Anh về trước đi!” Lâm Quân Dao nhẫn nại nhắc thêm một lần nữa.

Dưới sự kiên quyết cùa cô, anh ta không còn cách nào khác, chì có thể không cam tâm mà rời đi trước.

Trương Đình đưa cô gái kia ra xe, sau khi cô ta đi thì cùng Lâm Quân Dao lên một chiếc xe khác.

Trong xe không khí chưa bao giờ ngột ngạt như thế, đến mức người lái xe cũng thầm cảm thấy giật mình.

” Lão đại, đưa cô bé về trước sao?”

Trường Đình:” Ừ!”

Sau đó xe chuyển bánh, Lâm Quân Dao thình thoảng có liếc hắn vài cái, nhưng chì thấy hắn đang cực kỳ mệt mòi mà xoa bóp ấn đường. Cô nhớ ngày trước đều là lúc hắn không vui, cô sẽ giúp đỡ hắn làm chuyện này để lấy lòng.

” Để cháu giúp!”

Cô đưa tay xoa bóp, có vẻ như cô có tài trong lĩnh vực này thật, khuôn mặt cùa Trương Đình dần giãn ra, khóe mắt anh vô tình chạm vào cành xuân sắc vẫn còn lồ lộ ra trước mặt, con ngươi buồn phiền, rồi hắn ngà người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Ánh mắt Lâm Quân Dao có chút àm đạm, hắn quà thật không có càm giác gì với cơ thể cô hay sao, dù là bày ra trước mặt hắn như vậy, hắn cũng không buồn liếc lấy một cái hay sao?

” Đến shop quần áo trước đi!”

Chiếc xe chuyển bánh, lại đến một shop quần áo có tiếng tăm gần đó.

Trương Đình thuận tay chọn cho cô một bộ quần áo, sau đó lại đẩy cô vào trong thay.

Lâm Quân Dao đứng trước gương, cô trút hết những tùi nhục và uất ức cùa buổi tối nay xuống, mặc lên bộ quần áo hắn chọn, cô cười àm đạm, trông cô vẫn chỉ là một thiếu nữ 18 non nớt của ngày thường.

Anh thấy cô đi ra thì sai người đi thanh toán.

Lâm Quân Dao không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút an ủi. ít nhất, anh vẫn không ngại bò tiền ra mua quần áo cho cô

” về sau không được đến những ndi như khách sạn đó, càng không được mặc những quần áo hờ hang như thế, ba mẹ nhóc mà biết, thì không hay đâu!”

Mặt tôi cứng ngắc, tất cà đều là vì sợ ba mẹ tôi lo lắng hay sao?

” Thực ra tối nay cháu…”

tôi không muốn can dự vào đời sống riêng tư cùa nhóc, nhưng nhóc làm gì cũng đừng có đi quá giới hạn!”

Lâm Quân Dao mím môi, ùy khuất tràn ngập. Tại sao hắn cứ luôn lạnh nhạt như thế chứ….

Tại sao anh lại chọn người phụ nữ đó mà không phải cô?

Trương Đình thấy mắt Lâm Quân Dao đã đò hoe, hắn lại cho rằng mình đã quá nghiêm khắc, dù sao cô cũng chì là một cô gái mới lớn, cũng không phải đàn em thường ngày sỗ sàng cùa hắn.

Hắn đặt tay lên vai cô, khẽ vỗ vỗ an ủi:

” ĐƯỢc rồi, đừng khóc nữa…”

” Chuyện tối nay, tôi sẽ không nói với ba mẹ nhóc, nhưng đừng đề có lần sau, biết chưa?”

Lâm Quân Dao ôm chầm lấy hắn, Trương Đình không tiện thô lỗ đẩy cô ra, vậy là cứ để cô ôm mình như thế.

Cô nhóc sụt sịt một lúc trong lòng hắn, sau đó im lặng rời đỉ.

cùng nhau thế?”

Lâm Quân Dao đã sớm lấy nước mắt, cô xuống xe, liền lấy lại ngay sự hoạt bát vui vẻ như lúc trước, cô chạy đến, ôm chầm lấy hai người kia:

” Ba, mẹ!”

” Vậy mọi người vào nhà đi, tôi đi trước đây!”

Ba cô liền ngăn càn:” Trương Đình, lâu rồi chúng ta mới gặp nhau, vào nhà uống một ly đi!” đầu:” Không cần đâu, bây giờ em còn có việc, anh vào nhà trước đi!”

” Vậy lần sau tôi sẽ phạt cậu đấy?”

Trường Đình mỉm cười:” Được!”

Lâm Quân Dao nhìn bố mình và hắn trò chuyện vui vè, trong lòng không hiểu sao ỉại nổi lên một chút tùi hờn.

Năm xưa bố cô vô tình cứu được hắn, sau đó vì gia đình chỉ độc đinh, ông liền nhận hắn làm anh em kết nghĩa. Tính rõ ràng ra, Trương Đình hơn Lâm Quân Dao 15 tuổi, kém bố cô 10 tuổi.

Lần đầu tiên cô gặp hắn, cô liền cảm thấy, cà đời này, cô cũng chì yêu có một người đàn ông này mà thôi!

Hiện tại cô đã đù 18 rồi, cô sẽ theo đuổi anh, dù đêm nay không thành công, nhưng cũng không sao cả, chỉ cần trong lòng anh chưa có người phụ nữ nào, cô nhất định sẽ chiến đấu đến cùng đề thể hiện tình yêu của mình!

Trương Đình rời đi, rất lâu trên người vẫn còn lưu lại một chút mùi hương thanh mát, người hắn có chút ngứa ngáy, nhìn cậu bạn mình bên dưới đang có phản

ứng, khóe môi khẽ cười khổ.

Quân Dao đã lớn thật rồi, có lẽ hắn nên hạn chế tiếp xúc với cô lại một chút mới được!

“Đại ca, chúng ta về nhà hay là đến quán bar đây?”

” Trong bang còn việc, đến quán trước đi!”

Trương Đình lại mệt mỏi day day trán cùa mình, nếu được, hắn rất muốn ngay lập tức về nhà, ngủ một giấc trên cái giường cùa mình.

Chi tiếc, bao nhiêu năm qua, hắn cũng chưa có được một giấc ngủ nào được coi là thoài mái cả!

Lâm Quân Dao vào đại học, cô đặc biệt chọn trường đại học trong thành phố mà anh đang ờ dự thi.

Thấy cô gái thi vào nơi có người quen, bố mẹ cô đều rất an tâm, lúc giao cô cho Trương Đình, còn vô cùng ái ngại dặn dò: El Trương Đình, mấy năm tới phiền cậu thình thoang để ý tới con bé nhà tôi rồi, tính tình con bé cậu cũng biết rồi, rất hiếu động, nếu có làm gì không đúng, cậu hãy tha thứ, bao dung nó nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.