Người Tình Thần Bí

Chương 36: Chương 36: Muốn hôn




Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Tối nay Khương Dao chơi cực kì đã và mua được rất nhiều đồ thủ công. Sau khi trở về khách sạn, cả nhóm lại bật nhạc hát hò đến tận nửa đêm, thế nên lúc cô quay về phòng đã mệt đến mức không còn sức đi tắm. Khương Dao nằm trên giường mơ màng nghĩ: Sáng mai dậy tắm vậy. Rồi cứ thế mà thiếp đi.

Lâu lắm rồi Khương Dao không nằm mơ.

Cô mơ những giấc mộng kì lạ.

Trong mơ, cô lơ lửng trên không trung, mơ thấy những chuyện đã xảy ra dưới góc nhìn của thần.

Cảnh đầu tiên là trận gió lớn lạ thường.

Cô thấy mình sợ hãi nhìn cánh cửa phòng ngủ, trên tay còn cầm một con dao gọt trái cây. Bên ngoài cửa là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, hắn mặc đồ giao hàng và đang đập cửa.

Khương Dao nghe thấy trong lòng cô đang nói: Xin Thần, hãy phù hộ cho tôi! Hu hu hu bà đây sợ quá…

Sau đó cô thấy bóng thần thình lình xuất hiện bên cửa sổ, cái bóng trong suốt mang theo cơn gió thoảng khiến tấm rèm cửa khẽ bay. Cô thấy đôi mắt của anh biến thành lạnh lẽo, như bão tuyết sắp nổi.

Một trận gió lớn ào về cả khu làm ô tô dừng lại, cây cối nghiêng ngả, người đi đường loạng choạng, nhiều cửa sổ bằng kính bị vỡ tan.

Từ trong bóng tối, thần dần hiện ra cơ thể trong suốt rồi xuất hiện trước người đàn ông đang đập cửa, vẻ mặt nghiêm nghị, giọng đầy lạnh lùng: “Thần không tha thứ cho ngươi, ngươi sẽ phải trả giá cho sự tham lam của mình.”

Khương Dao đã quen với dáng vẻ của thần, nhưng sự quen thuộc ấy nay lại càng thêm thần thánh, cao thượng, không thể đến gần.

Cảnh tượng thay đổi, chuyển đến ngôi làng nhỏ đã sụp đổ trước đó, ngôi nhà nép dưới bóng núi thân thương, sương xanh khói trắng quen thuộc. Bà cụ Trác Ba đang cầm bức tranh nhỏ của Khương Dao đưa cho cô và hỏi chuyện nào đó, bà đứng bên cạnh trưởng thôn.

Dường như Khương Dao cảm nhận được điều gì, trong mơ cô hét toáng lên: “Chạy mau! Sắp có động đất! Chạy mau!”

Cùng lúc cô hét thì giọng Đông Phù vang lên: “Xin ngài hãy suy nghĩ thật kĩ!”

“Ngài không thể chịu được đâu, thần!”

“Xin ngài!”

Khương Dao sửng sốt, nhìn về phía bầu trời xa xa.

Cả thần và Đông Phù đều ở trên không, thần đang đứng, còn Đông Phù đang quỳ.

Nét mặt người đàn ông lạnh tanh, không nói chẳng rằng.

Đông Phù nhìn anh chằm chặp: “Ngài sẽ chết mất.”

Tim Khương Dao như bị ai đó bóp nghẹn.

Chết?

Trong tích tắc, cả mặt đất và ngọn núi rung chuyển, ba mươi giây sau đó, nhà sập, người trong làng chạy tán loạn, từng người một bị đất đá vùi lấp, bà cụ Trác Ba nâng tượng đá, run rẩy: “Thần mặt trời…”

Một năng lượng bất ngờ nâng bà lên.

Khương Dao lập tức nhìn thần, trái tim cô như ngừng đập.

Ngay lúc thần nhấc bà cụ Trác Ba lên, một tia sét màu tím xua tan mây trắng và sương mù. Trên đỉnh đầu anh bỗng xuất hiện một vòng xoáy, trong mắt của Đông Phù như sắp nứt ra: “Thần…”

Đột nhiên…

“Xin hãy để tôi và bọn họ chết đi.” Bà cụ Trác Ba trông thấy thần, bà ấy nhoẻn cười.

Không khí tĩnh lặng trong phút chốc.

Ánh mắt thần và bà cụ giao nhau, Đông Phù thảng thốt.

Khương Dao trong mộng cũng nín thở. Bà cụ Trác Ba có thể nhìn thấy thần!

Mọi người còn chưa kịp di chuyển thì tia chớp màu tím đã chia thành 2 hướng, một hướng về phía bà cụ, hướng còn lại đánh về phía thần, trong nháy mắt đó Đông Phù hóa thành cây đại thụ chắn một nửa cho anh.

Động đất, sấm sét và tia chớp màu tím cùng xảy ra trong chớp nhoáng, tiếng la hét của mọi người bị chôn vùi dưới đất, cơ thể của Đông Phù bị tách ra làm hai, mà thần thì biến mất.

Khương Dao há hốc miệng, không thể phát ra âm thanh.

Trước khi cô phản ứng lại thì cảnh tượng đã chuyển đến biệt thự Thôn Minh.

Trên tầng ba tối tăm của biệt thự Thôn Minh, thần ẩn mình trong bóng tối, ánh trăng vàng rọi nghiêng vào, lờ mờ soi sáng nửa người anh.

Cả người anh trần trụi, lộ ra vóc dáng rắn chắc, đẹp đẽ, làn da trắng muốt như ngọc bích, vai, cổ, cánh tay và eo thon… tỏa hào quang trong bóng tối, thiêng liêng bất khả xâm phạm. Tuy nhiên, trên thân hình đẹp đẽ của anh đầy những vết roi, vết roi màu tím rất kỳ lạ song quyến rũ, toát ra ánh sáng yếu ớt, như bụi cây có gai…

Vút.

Một luồng ánh sáng chói lóa hiện lên, những vết roi mới bỗng xuất hiện trên lưng thần, da thịt bong tróc, máu tươi chảy đầm đìa.

Con tim Khương Dao run bần bật.

Vút ——

Vút ——

Rắc rắc ——

…………

Đó là bàn tay tàn nhẫn của trời, cũng là sự trừng phạt hà khắc của trời.

Thần lặng lẽ đứng ở xa, không nhúc nhích, không phát ra tiếng động, chỉ có những vết roi đáng sợ, càng lúc âm thanh càng lớn hơn…

Trong khu vườn nhỏ phía xa, nét mặt Đông Phù không cảm xúc, vừa quấn băng vừa trả lời điện thoại: “Cô không cần tới, thần không tiện gặp cô.”

Người trong điện thoại là cô.

Khương Dao chớp mắt, lệ trào khóe mi.

Roi này nối tiếp roi kia, thần rên một tiếng rồi ngã “rầm” xuống đất.

Đồng tử cô co rút lại, gào to: “Đừng mà—”

Thình lình bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

“Đừng mà…” Hình ảnh trong mộng thay đổi nhanh chóng, trái tim Khương Dao quặn thắt như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt, đau đớn khôn xiết: “Đừng mà…”

Một điểm sáng bỗng bay qua cửa sổ, biến thành hình người đứng trước giường, anh đưa tay ra, thân thuộc như hằng đêm: “Thần ban cho em…”. Lời nói đột ngột sững lại.

Khương Dao nắm lấy tay anh.

Tay thần khẽ run.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong đêm đen, thần tỉnh táo nhìn cô chăm chú, Khương Dao nhờ ánh trăng mơ hồ nom gương mặt anh.

Giây tiếp theo, cô vén tay áo anh lên.

Ánh sáng màu tím ẩn hiện như một con bò sát trên cánh tay của anh, những vết roi làm da thịt tổn thương không thể chữa lành, y hệt trong giấc mơ của cô.

Thần kéo tay áo xuống, rút ​​tay về, không nói lời nào. Anh không hiểu Khương Dao có ý gì.

Khương Dao im lặng một hồi.

Mãi sau đó.

“Sẽ lành chứ?” Cô nghẹn ngào hỏi.

“Bảy ngày nữa sẽ lành.” Thần thản nhiên đáp, như thể chẳng chút đau đớn nào.

“Ừ.” Khương Dao xoay người, quay lưng về phía anh và nhắm mắt lại. Cô nằm trên giường quay đầu sang chỗ khác, yên tĩnh như đang ngủ.

Một lát sau, thần đứng trong bóng tối sửng sốt.

Ấy thế mà Khương Dao đang khóc.

Thần lập tức từ ngoài cửa sổ vào trong, anh hỏi: “Cớ sao lại khóc?” Giọng anh có chút khô khan.

Cô né tránh cái nhìn của anh, đáp: “Không có gì.”

“Em đang khóc.”

“Tôi gặp ác mộng.” Khương Dao cố làm vẻ bình tĩnh như thường.

“Em sợ sao?”

Khương Dao không trả lời, hốc mắt cô lại nóng lên.

Khó chịu quá.

“Khó chịu chuyện gì?”

Trong đầu Khương Dao hiện lên hình ảnh lưng anh chằng chịt vết roi, hình ảnh anh cắn răng nhịn đau, đôi mắt trong trẻo lại kiên nghị của anh, khi anh ngã xuống đó. Nỗi đau giằng xé trái tim cô, đau như cắt.

“Xin lỗi.” Cô cất lời.

Thần khẽ cau mày lại, anh không hiểu lời xin lỗi bất ngờ của cô. Nhưng mà, lúc nước mắt Khương Dao rơi, người anh cứng đờ, đôi mắt chớp chớp.

“Em đừng khóc.” Giọng điệu càng cứng ngắc hơn, lộ ra vẻ hoang mang.

Cô vùi mình vào trong chăn, lặng lẽ lau nước mắt trong bóng tối. Khương Dao chớp mắt rồi khụt khịt mấy cái, sau đó hé nửa khuôn mặt ra, cười với người đứng cạnh giường: “Tôi không sao.”

Thần quan sát cô, ánh mắt đau đáu như nhìn thấu được lớp vỏ bọc của cô.

Khương Dao cũng lẳng lặng nhìn anh, chậm rãi phác họa lại đường nét trên gương mặt ấy.

Căn phòng lặng ngắt, tiếng thở của cả hai cùng trở nên khẽ khàng, cả tiếng kêu của côn trùng cũng không còn nữa.

Qua một lúc lâu, cô ngoảnh mặt đi rồi nhắm mắt: “Ngủ ngon.”

Mãi một lúc lâu sau, người bên giường mới duỗi một tay ra, một luồng ánh sáng rơi trên trán cô: “Thần ban cho em một giấc ngủ ngon.”

Đôi mày cau có của Khương Dao thả lỏng, cô dụi chăn rồi thoải mái đi vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Hôm sau, Khương Dao vừa mở mắt đã cảm thấy mắt mình hơi xót và sưng lên. Cô thở dài, xoa đôi mắt sưng húp của mình rồi đứng dậy lấy khăn lạnh đắp lên mắt.

Tiểu Vũ vừa mở cửa bước vào, giật mình vội hỏi: “Chị Dao, chị sao vậy?”

“Không sao.” Cô không muốn nói nhiều: “Không có gì đâu, tẹo nữa là đỡ sưng ngay ấy mà. Em đi ăn sáng trước đi, không cần chờ chị.”

“Vậy em sẽ đem một ít lên cho chị.”

“Cảm ơn em.”

Mười phút sau, Tiểu Vũ cầm bữa sáng cho hai người lên, cô ấy ngồi bên cạnh Khương Dao nói: “Em ăn với chị.”

Cô nhìn đôi mắt thâm quầng của cô ấy, cười hỏi: “Đêm qua làm gì mà không ngủ?”

“Chị đừng nhắc nữa.” Tiểu Vũ uống một ngụm sữa: “Em đọc truyện ma đến rạng sáng.”

“Em không sợ à?”

“Càng sợ càng muốn đọc.” Tiểu Vũ cũng khổ tâm lắm rồi, khóc ròng nhìn Khương Dao: “Đêm qua vớ phải một bộ sợ phát khiếp, đến nỗi em không dám nhắm mắt luôn ấy!”

“Truyện gì thế?” Cô thuận miệng hỏi.

“Kể về một vị thần biến thành ác ma, bạo lực xong máu me tởm lợm thôi rồi.” Cô ấy run rẩy: “Làm giờ em ác cảm với thần ghê, rặt một lũ cặn bã ích kỷ.”

Khương Dao: “Em…”

“Xì… tởm! Em ưm…” Khương Dao che miệng cô ấy.

Tiểu Vũ trợn tròn mắt nhìn cô.

Cô lừ mắt nhìn Tiểu Vũ.

Khương Dao không có thời gian giải thích với cô ấy, lo lắng nói với khoảng không bên cửa sổ: “Cô ấy không cố ý đâu!”

Thần đứng đó, dòm về phía này, trên đầu Tiểu Vũ đã có một đám sương mù màu đỏ.

Mặc dù Khương Dao không thể nhìn thấy gì, nhưng cô biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra, cô nhìn anh, mặt lộ vẻ cầu xin: “Xin hãy tha thứ cho cô ấy.”

Thần mím môi, đứng yên phất tay một cái, sương mù đỏ trên đầu Tiểu Vũ biến mất.

Cô ấy vẫn đang trừng mắt nhìn Khương Dao, mà lúc này đèn chùm trên đầu họ đột nhiên “răng rắc” rồi rơi “rầm” xuống…

Cả hai hết hồn, đồng loạt nhìn lên thấy chiếc đèn chùm rơi nửa chừng bị dây điện giữ lại.

Khương Dao thở phào một hơi. Nguy hiểm quá.

Tiểu Vũ hất tay cô ra rồi nhảy vội ra chỗ khác: “Vãi shit!” Chùm đèn pha lê to thế này mà rơi xuống thật thì chắc giờ cô ấy be bét máu rồi!

Dù sao Khương Dao cũng từng chảy máu đầu nên bình tĩnh hơn Tiểu Vũ nhiều, cô ngồi chỗ đó tiếp tục ăn sáng, vừa ăn vừa hỏi: “Em tin thần không?”

Tiểu Vũ ngơ ngác lắc đầu.

Khương Dao thở dài: “Không tin thì cũng phải để ý chút, đừng khẩu nghiệp.”

Tiểu Vũ liếc cô: “Chẳng phải chị cũng không tin sao?”

Khương Dao chỉ lên đèn: “Không phải là chị không tin.”

Tiểu Vũ nhìn ngọn đèn treo lơ lửng trên không, rồi lại nhìn dáng vẻ thần bí của Khương Dao, sống lưng lạnh toát: “Chị, chị Dao, vừa rồi chị nói chuyện với ai vậy?”

Lần này cô đã thấy rõ! Hành động vừa rồi của chị Dao vô cùng kỳ lạ!

Khương Dao nở nụ cười: “Em nghĩ sao?”

Tiểu Vũ nhìn nụ cười quái dị của Khương Dao, nhắm tịt mắt nói: “Đừng hù em…”

Khương Dao phì cười, đưa sữa cho cô ấy: “Được rồi, chị cố ý đó!”

Tiểu Vũ nhấp một ngụm sữa, xoa dịu cơn sợ hãi của mình: “Đáng ghét!” Nhưng làm sao chị Dao biết chùm đèn sẽ rơi xuống? Nếu không phải đèn bị giữ lại thì cả hai người đều sẽ bị thương hay sao? Mạo hiểm cả mạng sống để nói đùa ư?

Sự nghi ngờ thoáng qua trong đầu cô ấy, nhưng ngay sau đó, cô ấy ngạc nhiên nhìn chiếc đèn chùm treo lơ lửng trên không: “Sao nó lại rơi chứ? Tối qua chị ngủ thế này à?”

Khương Dao cầm bữa sáng đi, bình tĩnh nói: “Chị sẽ nói với ông chủ sau.”

Tiểu Vũ uống thêm ngụm sữa nữa: “Nguy hiểm quá, em phải đi báo cho ông chủ ngay.” Rồi xoay người đi xuống lầu.

Khương Dao đóng cửa lại, khẽ thở dài.

Ai trao giải diễn viên cho tôi đi chứ!

Khương Dao quay lại và nhẹ nhàng nói “cảm ơn” với thần ở bên cửa sổ.

Anh ngoảnh lại nhìn Khương Dao: “Mỗi người nên trả giá cho lời nói và việc làm của mình.”

Khương Dao: “Đúng vậy.”

Thần bình tĩnh nhìn cô.

Khương Dao lấy hết can đảm nói: “Nhưng anh không nghĩ hình phạt này quá nặng sao?”

Thần không đáp.

Khương Dao liếc anh một cái, sau đó quay mặt đi chỗ khác, mím môi: “Tôi nghĩ là hơi nặng…” Không, quá nặng ấy chứ, nặng đến mức cho dù Khương Dao được đặc xá thì vẫn luôn tự nhắc mình không được nói bậy, hơn hết phải luôn chú ý đến những người xung quanh.

Hơi mệt.

Thần cũng im lặng.

Căn phòng yên tĩnh trong giây lát.

“Kẻ bất kính với thần nhưng nếu biết ăn năn thì thần sẽ tha thứ cho họ.”

Khương Dao kinh ngạc.

Anh mím môi: “Ngay khi câu nói này nói ra, nó sẽ trở thành sự thật.”

“Nên, nên là?”

“Bọn họ có thể tự cứu lấy mình.” Thần cụp mắt: “Quy luật thờ phụng thần không thể thay đổi.” Giọng điệu hơi có phần tủi thân.

Khương Dao ngỡ ngàng nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú với ánh sáng sau lưng hòa trong tia nắng ban mai, dịu dàng mà trong trẻo, như thể muôn hoa đang nở rộ trong xuân về.

Khương Dao không kiểm soát được suy nghĩ của mình: Muốn hôn quá.



Tác giả: Sét đâu chuẩn bị. =)))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.