Người Tình Tìm Đến Cửa

Chương 3: Chương 3




Trải qua hai ngày đàm phán, đến ngày thứ ba Lục Duy Đình và đối tác cuối cùng cũng ký hợp đồng, một lần nữa tập đoàn Sáng Tiên lại kinh doanh sang ngành công nghiệp điện tử nổi tiếng thế giới.

Anh cầm thắng lợi mỉm cười đi ra khỏi tổng công ty tại Tokyo, phía sau An Chí Thành cũng đi theo.

“Tổng giám đốc, chúc mừng anh.” Ở trong mắt An Chí Thành tổng giám đốc là người không có việc gì là không làm được, chỉ cần anh muốn thì nhất định có thể thành công và chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận, đối với việc có thể làm việc bên cạnh tổng giám đốc, anh cảm thấy rất là vinh dự.

“Hôm nay không có việc nên buổi tối cho cậu nghỉ ngơi, tha hồ hẹn hò với bạn gái.” Lục Duy Đình tâm trạng rất tốt.

“Cám ơn anh, tổng giám đốc.” An Chí Thành cười tươi rói. Bạn gái của anh hiện đang du học tại Tokyo, sang mùa xuân năm sau là có thể nhận được bằng thạc sĩ. “Tổng giám đốc vui lòng chờ một chút, tôi sẽ nhanh chóng gọi lái xe đến đây.”

Trong lúc An trợ lý gọi điện thoại thì Lục Duy Đình đứng nhìn một cửa hàng lưu niệm dưới toà nhà bên cạnh, bỗng anh bị một con búp bê khoảng 10cm mặc kimônô truyền thống Nhật Bản tinh xảo hấp dẫn, bởi vì con búp bê này khi cười trông rất giống một cô gái nào đó, rất ngọt ngào và dịu dàng.

Anh đi vào cửa hàng mua con búp bê nhỏ thủ công tinh xảo đáng yêu kia.

Ngồi trong xe Lục Duy Đình ngắm mãi búp bê nhỏ qua hộp thủy tinh trong suốt, khóe miệng không khỏi cong lên.

“Thật là một búp bê Nhật Bản đáng yêu, tổng giám đốc, anh muốn tặng cho vợ anh sao?” An Chí Thành ngạc nhiên hỏi.

Qua nhiều năm như vậy, hình như đây là lần đầu tiên anh thấy tổng giám đốc đi công tác mua quà tặng vợ.

Lần trước vợ tổng giám đốc đột nhiên đến công ty, hơn nữa biểu tình cứ là lạ làm sao khiến anh còn lo lắng có phải vợ chồng tổng giám đốc xảy ra chuyện gì hay không, nhưng hiện tại xem ra là anh suy nghĩ nhiều.

Lục Duy Đình nhìn búp bê đáng yêu trong tay, thật ra trước đó anh cũng không nghĩ mua quà tặng vợ, nhưng lúc anh thấy con búp bê đáng yêu này bỗng cảm giác rất giống cô, vì vậy mới mua.

Liệu cô có thích con búp bê này không?

Nhưng nó thật sự rất giống cô, lặng lẽ, mỉm cười ngọt ngào dễ thương.

Trở lại khách sạn anh cũng không định ra ngoài, mặc áo choàng anh gọi phục vụ đem bữa tối đến, ăn xong chờ phục vụ dọn dẹp vệ sinh hoàn tất anh mới nói quản lí khách sạn mang báo cáo kinh doanh đến đây.

Đôi mắt lại nhìn qua con búp bê kimônô ở trên bàn, khuôn mặt trắng nõn, mái tóc đen dài óng ánh, mỉm cười dịu dàng, càng nhìn càng cảm thấy giống vợ mình khiến anh không nhịn được lại lấy con búp bê từ hộp ra, vuốt ve đầu nó.

Chợt phát hiện bản thân đang làm việc tự dưng lại mất tập trung, xem ra sức quyến rũ của con búp bê nhỏ này thực sự rất lớn.

Chuông cửa vang lên, Lục Duy Đình đặt búp bê lên bàn đi đến mở cửa, anh còn tưởng là phục vụ khách sạn nhưng không ngờ người đến là Lăng Dao.

Tay cô giơ lên cao một cái gì đó rồi nói: “Buổi chiều em đi thăm một người bạn cũ, cậu ấy cho em chai rượu vang, anh có muốn uống cùng không? Bởi vì một người uống rượu rất nhàm chán.”

Lục Duy Đình nhìn cô, không biết giờ phút này cô đến tìm anh là vì nguyên nhân gì?

Rất lâu trước kia anh và Lăng Dao đã không gặp nhau, nhưng từ tiệc rượu khánh thành của công ty Bách Ân lần trước tình cờ gặp lại, cô không những gọi điện thoại cho anh mà còn xuất hiện ở Nhật Bản, thậm chí bộ dáng rất thân thiết……

“Thế nào, thật sự muốn cự tuyệt em ở cửa à?” Anh hoàn toàn không có ý muốn cô đi vào khiến cô hơi xấu hổ. “Duy Đình, bạn bè với nhau uống ly rượu không được sao?”

“Mời vào.” Anh cũng muốn biết rốt cuộc cô đến đây để làm gì, bởi vậy cho cô vào cửa.

Đi vào trong Lăng Dao thấy văn kiện trên bàn, đặt chai rượu trên tay xuống cười nói: “Em đoán nhất định anh sẽ ở trong phòng làm việc, anh thực sự là người nghiện công việc nha! Ủa, trên bàn làm sao lại có một búp bê kimono đáng yêu như vậy?” Lăng Dao nói xong vươn tay muốn lấy con búp bê nhưng bị Lục Duy Đình phía sau ngăn lại.

“Không được đụng vào con búp bê kia!”

Anh đi qua cầm con búp bê kia cất vào hộp. Không hiểu sao anh không muốn để Lăng Dao chạm vào con búp bê giống vợ mình, bởi vì chỉ có vợ anh mới có tư cách chạm vào nó.

Lăng Dao bị tiếng quát của anh làm cho hoảng sợ, sau đó thấy anh thật cẩn thận cất đem con búp bê đó vào hộp.

“Ai tặng cho anh con búp bê này vậy?”

“Không ai tặng, là anh mua.”

“Anh mua á?” Lăng Dao kinh ngạc tột độ. Cô thật sự không thể tưởng tượng được anh lại có thể mua một con búp bê đáng yêu như vậy.

“Vì sao anh mua thế?”

“Thích thì mua, không cần lý do.” Lục Duy Đình đặt cái hộp sang bên, xoay người. “Lăng Dao, anh rất tò mò em tìm anh uống rượu là vì lý do gì?”

“Coi như em muốn cám ơn anh lần trước ở tiệc rượu giúp em chườm đá.”

“Anh đã nói việc đó không có gì, nếu đổi là người khác anh cũng sẽ làm như vậy.”

Vừa mới bắt đầu mà thái độ của anh đối với cô đã rất lạnh lùng, điều này khiến nụ cười trên mặt cô duy trì không nổi. “Duy Đình, anh có nhất thiết phải phân rõ giới hạn với em như vậy không? Cho dù chúng ta đã chia tay nhưng chẳng lẽ không thể làm bạn bè sao? Hay là anh vẫn còn giận em năm đó nói lời chia tay trước?”

“Lăng Dao, rốt cuộc em đang nói cái gì?”

Cô cũng không muốn lại tiếp tục đoán mò lòng anh nghĩ gì, đi đến Lục Duy Đình, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn trước mặt, vươn tay ôm lấy gáy anh, mềm mại quyến rũ nói: “Nếu em nói, em rất hối hận sau khi chia tay với anh, rất hy vọng có thể được trở về bên cạnh anh thì sao?”

Anh lạnh lùng kéo hai tay cô xuống. “Em quên anh đã kết hôn rồi à?”

“Em biết, nhưng em nhận ra anh không yêu vợ mình.”

“Làm sao em biết anh không yêu cô ấy?”

Lục Duy Đình hỏi lại một câu khiến cho Lăng Dao giật mình. “Duy Đình, anh không cần phải giấu, ngày đó ở bữa tiệc rượu vợ chồng anh rất lạnh nhạt, hơn nữa lần trước lúc anh phỏng vấn trên tivi không phải nói vợ anh là một người phụ nữ bình thường, không có gì đáng nói hay sao? Cho nên, anh làm sao có thể yêu cô ấy?”

“Cho dù là tình yêu, kết hôn hay là cuộc sống gia đình, đây là quyền lợi cá nhân, anh không thích nói về chuyện riêng tư, cho nên không có gì để nói.” Lục Duy Đình giống như cũ trả lời, bởi vì không thích nói cho nên không có gì để nói, nhưng điều này không có nghĩa là anh không thích vợ của mình.

Nếu vậy, anh yêu Uông Tử Nhân sao?

Điều này có vẻ như là một vấn đề khác, bởi vì anh chưa từng nghĩ tới.

Từ sau khi hai người kết hôn cô vẫn lẳng lẽ đứng cạnh anh, chỉ cần anh về nhà sẽ nhìn thấy cô, nói không nhiều lắm nhưng rất thích cười, nhiều năm qua anh đã có thói quen thích cuộc sống yên tĩnh nhẹ nhàng như thế, nếu như vậy có nghĩa là anh thích vợ mình thì có lẽ anh thật sự thích vợ mình.

Về phần đoạn tình cảm với Lăng Dao trước đây, anh không dám tự hào.

Anh không phủ nhận mình đã từng thích cô, nhưng tính cách hay suy nghĩ hai người đều hoàn toàn không hợp.

Về mặt tình cảm, anh không thích công khai trên truyền thông nhưng cô luôn muốn làm nữ diễn viên chính dưới ánh đèn, hơn nữa đùng một cái lại giận anh không đi cùng cô, kết quả luôn cãi nhau, mà hầu hết anh đều cố gắng tha thứ, coi như anh cũng từng thích, còn nếu cô không nói chia tay thì chính anh cũng sẽ đề nghị như vậy.

Tuy rằng Lăng Dao còn rất muốn phản bác nhưng cho dù cô không phát hiện lúc này trên mặt Lục Duy Đình không phải nói giỡn mà nói thật thì cô cũng hiểu rất rõ, anh sẽ không công khai tình cảm trên truyền hình.

“Anh thật sự thích Uông Tử Nhân – một người phụ nữ bình thường lại không có gì đặc biệt này hả?” Cô vẫn là không thể tin anh sẽ thích Uông Tử Nhân.

“Anh vừa mới nói tình cảm là chuyện cá nhân, cho nên không có gì để nói.” Lục Duy Đình lạnh nhạt trả lời.

“Phải không?” Lăng Dao không nghĩ buông tha dễ dàng như vậy. “Duy Đình, em muốn hỏi anh, anh thật sự đối với em một chút cảm giác cũng không có sao?”

“Đúng vậy.” Anh không suy nghĩ dứt khoát trả lời.

“Nhưng ngày đó ở tiệc rượu anh thấy em bị trẹo chân, không phải rất lo lắng mà?”

“Thì ra hành động của anh ngày đó lại khiến em hiểu lầm, giống như anh đã nói bữa trước, anh chỉ không muốn chân em sau này không để lại di chứng, hôm đó nếu đổi thành người khác bị thương anh cũng sẽ làm như vậy.” Nhưng mà lần này anh đã sai lầm trầm trọng, cho nên lần sau anh sẽ bảo phục vụ làm.

Thái độ và giọng điệu của Lục Duy Đình lạnh lùng thờ ơ khiến cho Lăng Dao hiểu được, rằng cô đã hiểu lầm ý anh, anh đối với cô thật sự không có cảm giác đặc biệt gì.

Thật ra lần trước gọi điện thoại anh cũng đã nói rất rõ ràng, nhưng mà chính cô không dám đối mặt với sự thật bởi vì cô vẫn còn rất thích anh, trong lòng không nghĩ cô và anh cứ như vậy không còn liên quan, nhưng hiện tại xem ra hai người từ năm năm trước đã hoàn toàn kết thúc!

Hóa ra bỏ lỡ rồi lại muốn, là việc không có khả năng……

Lăng Dao cười khổ. Rốt cuộc giờ đây cô có thể hiểu một câu nói nổi tiếng trong một tiểu thuyết tình yêu ‘Thứ đã đi thì sẽ không bao giờ quay trở lại’.

“Em hiểu rồi, vậy có thể cùng em uống một ly rượu lần cuối được không?” Chai rượu này vốn cô muốn đem tới để chúc mừng hai người tái hợp, hiện tại xem ra cũng là lần uống rượu vĩnh biệt.

Lục Duy Đình không phản đối. “Em ngồi đi, anh đi lấy ly.”

Khi anh đi đến cạnh tủ điện thoại trong phòng vang lên, mà ngồi cạnh điện thoại là Lăng Dao, nhất thời cô quên đây không phải là phòng của mình liền cầm điện thoại lên nghe. (Vô lý quá, chẳng lẽ nhạc chuông của mình mà cũng không nhận ra =.=)

“Alo.” Bên kia điện thoại không ai đáp lại, cô quên sửa lại tiếng Nhật. “Moshi Moshi.”

Tút tút tút, bên kia điện thoại đã gác máy.

Lục Duy Đình lấy ly rượu đến. “Là ai gọi tới?”

“Hình như là nhầm số, em mới alo bên kia đã gác máy.”

“Thật không?” Sẽ không phải là Tử Nhân gọi tới chứ? Nhưng nghĩ lại không thể là vợ anh được, tuy rằng anh có để lại số điện thoại của khách sạn nhưng cô chưa từng gọi điện cho anh khi anh đi công tác.(Sao tự anh không đi kiểm tra mà đoán mò làm gì >.<)

Lăng Dao rót hai ly rượu, “Nào, cụng ly, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta uống rượu cùng nhau.” Cô lại nhìn sang con búp bê trong hộp thủy tinh kia, bỗng nhớ ra điều gì hỏi: “Anh mua con búp bê kia là muốn tặng cho vợ anh à?”

“Ừ.”

Thì ra là thế, xem ra cô thật sự không có bất kỳ cơ hội nào.

Khi nãy cô không nhìn kỹ con búp bê kia, bây giờ cô mới phát hiện con búp bê này có chút giống Uông Tử Nhân, nếu thế có lẽ anh vì nguyên nhân này mà mua nhỉ. Ngay cả đi nước ngoài làm việc cũng nhớ đến vợ mình, xem ra cô không từ bỏ ý định cũng không được.

Cùng lúc đó ở Đài Loan.

Uông Tử Nhân ngồi trên sô pha nhìn bàn tay đang run lẩy bẩy, cô muốn mình phải bình tĩnh không được run rẩy, nhưng cô làm không được.

Trong phòng chồng cô, người nhận điện thoại là Lăng Dao phải không?

Cô rất muốn nói với bản thân mình rằng cô nghe nhầm, nhưng cách đây không lâu cô mới cùng cô ấy nói chuyện……

Bởi vì lo lắng bưu kiện ở Mỹ gửi qua rất quan trọng, do vậy cô mới gọi điện thoại cho chồng.

Đáng lẽ cô không nên gọi, nếu không gọi cô sẽ không biết Lăng Dao ở phòng chồng cô, cũng không biết hai người bọn họ hiện tại đang cùng một chỗ……

Cho dù đã qua rất nhiều năm, tình cảm bọn họ vẫn không thay đổi, giống như Lăng Dao ngày đó đã nói hay sao?

Cho nên bọn họ cùng đi Nhật Bản?

Nhưng mà chồng cô rõ ràng đã nói chỉ đi cùng với An trợ lý, cô chọn tin tưởng anh, nhưng sao anh lại gạt cô? Cô không thể tưởng tượng được chồng cô sẽ nói dối cô, nhưng việc Lăng Dao nghe điện thoại, cô nên lý giải thế nào đây?

Vì sao lại muốn gạt cô?

Vì sao……

Có lẽ cô nên gọi lại, có lẽ là do cô nghe nhầm.

Uông Tử Nhân cầm lấy điện thoại nhưng ngón tay run run không thể bấm được số, cô biết bản thân không có dũng khí gọi lại một lần nữa, nếu lại là Lăng Dao nhận điện thì sao? Làm sao cô dám đối mặt với sự thật?

Tự nhắc bản thân không nên suy nghĩ lung tung nhưng suy nghĩ của cô dần trở nên hỗn loạn, trong lòng rối rắm như bị nhốt trong mê cung, càng hốt hoảng sợ hãi tìm lối ra lại càng không thể tìm thấy, cô thật sự tìm không thấy!

Giữa trưa Lục Duy Đình và An Chí Thành cầm theo hành lý đi ra sân bay, Lăng Dao cũng kéo hành lý đi theo phía sau theo chân bọn họ, lúc này cô đã cải trang đội mũ, trên mặt còn có kính râm siêu lớn, dù sao đây cũng là Đài Loan.

Tuy rằng mục đích đi Nhật Bản không thực hiện được nhưng hành trình đi cùng chuyến bay với Lục Duy Đình trở về là hoàn toàn trùng hợp, bởi vì cô đã mua vé máy tứ hồi, chiều nay cô còn tham gia chương trình ghi hình trên tivi.

Trong đám đông Lăng Dao đi cố nhanh bước tới sóng vai cùng Lục Duy Đình.

“Lục tổng giám đốc, tiện đường có thể cho em đi ké xe không?”

Lục Duy Đình nhìn cô, không nói gì.

“Em nói giỡn với anh thôi, trợ lý của em sẽ lái xe tới đón.” Lăng Dao vừa nói xong trợ lý của cô liền gọi điện thoại cho cô.

Xe đã chờ ngoài cửa. “Được em biết rồi, bây giờ em sẽ đi ra ngoài.”

“Duy Đình, tạm biệt.” Cô ủ rũ nói, câu tạm biệt này cũng có ý nghĩa lần này bọn họ thật sự nói lời vĩnh biệt.

“Tạm biệt.” Anh cũng nói lời tạm biệt cô.

Lăng Dao nhìn Lục Duy Đình, bước lên một bước động tác rất nhanh hôn lên khuôn mặt đẹp trai kia, sau đó bỏ chạy sợ anh tức giận chửi người, cũng sợ bản thân còn lưu luyến anh.

“Bye bye!” Cô không quay đầu, vẫy vẫy tay về phía sau.

An Chí Thành bị hành động đột nhiên hôn tổng giám đốc của Lăng Dao khiến cho hoảng sợ. “Lăng tiểu thư cô ấy quả thật nhiệt tình, may mà vợ anh không ở đây nếu không chắc chắn sẽ hiểu lầm.” Tuy rằng truyền thông mấy ngày nay có viết rằng tổng giám đốc và Lăng tiểu thư tình cũ không rủ cũng tới, nhưng khi nãy ngồi trên máy bay trong khoang hạng nhất tổng giám đốc hoàn toàn không nhìn đối phương một lần, vừa thấy liền biết chuyện kia chỉ là tin đồn nhảm.

“Cậu còn nói cái gì? Đi nhanh lên.”

“Vâng.”

Lục Duy Đình và An trợ lý cùng nhau ra khỏi sân bay không để ý thấy Uông Tử Nhân đang đứng cạnh trụ cột phía sau.

Về đến nhà Lục Duy Đình ngoài ý muốn không thấy vợ mình đâu.

Tử Nhân không có ở nhà?

Cô hẳn phải biết hôm nay anh trở về mới đúng chứ. Đây vẫn là lần đầu tiên anh đi công tác trở về mà vợ không ở nhà chờ anh, bất kể trước kia anh đi công tác về sớm hay trễ cô vẫn luôn ở nhà chờ, bình thường đi làm về cũng vậy. Không thấy bóng dáng quen thuộc kia khiến anh có cảm giác mất mát.

Chẳng lẽ cô đi mua đồ? Có lẽ là vậy.

Lục Duy Đình đặt hành lý vào phòng sau đó thay quần áo sạch sẽ, anh còn muốn sang công ty một chuyến.

Đợi anh thay quần áo xong ra khỏi phòng vợ anh còn chưa về, vốn muốn gọi điện thoại cho cô nhưng nghĩ rằng cô về đến nhà thấy hành lý của anh hẳn là biết anh đã về, thế nên anh cầm cặp tài liệu đi ra khỏi nhà.

Cho đến bảy giờ tối khi anh về nhà lại càng ngạc nhiên vì phòng khách tối om, phát hiện –

Tử Nhân còn chưa về nhà?

Anh bật điện phòng khách sau đó đi thẳng vào trong phòng, nhìn thấy hành lý khi trưa anh để vẫn ở chỗ cũ, vừa qua đã biết chưa bị ai mở ra dọn dẹp, ngay cả quần áo bẩn anh thay vẫn còn trên mặt đất, Tử Nhân từ trưa đến giờ vẫn chưa về nhà?

Không đúng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Lục Duy Đình lập tức gọi điện thoại cho vợ, cho đến khi chuyển sang hộp thư thoại, không ai trả lời, anh lại gọi lần thứ hai, lần này vợ anh mới trả lời.

“Tử Nhân, em đang ở đâu? Vì sao không có ở nhà?” Nghe thấy giọng nói của vợ khiến nội tâm căng thẳng tột độ của anh thả lỏng ít nhiều, sau đó không thể không bắt đầu chất vấn.

“Chuyện này em……”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Cũng không biết có phải mấy ngày không nghe thấy giọng nói của vợ không mà anh bỗng cảm thấy giọng nói của cô có vẻ kỵ lạ.

“Không có gì, chuyện là……em gái em…… có chút việc, cho nên em ở phòng trọ cùng con bé.”

“Muốn anh qua đón em giờ không?” Không biết vì sao anh vẫn cảm thấy giọn nói của cô rất là lạ, nghẹn ngào sau đó đứt quãng, nghe qua giống như mới khóc, liệu anh có nghe nhầm không?

“Anh không cần tới đón em đâu, bởi vì…… đêm nay em muốn ở nhà với con bé, em xin lỗi…… Bữa tối chỉ sợ em không có cách nào…… Trở về làm cho anh, anh có thể tự đi ăn tối không?”

“Anh biết rồi. Tử Thiên, con bé xảy ra chuyện gì sao?” Nếu không vợ anh tại sao lại muốn ở lại đó qua đêm?

“Không có gì, chỉ là…… em xin lỗi, em không thể nhiều lời, tạm biệt.”

Lục Duy Đình cảm thấy thật sự bối rối. Rốt cuộc cô em vợ này đã xảy chuyện gì? Tử Nhân luôn luôn ngoan ngoãn lại không ở nhà chờ anh.

Tử Thiên và vợ anh tính cách kém hơn rất nhiều, sau khi tốt nghiệp đại học liền bỏ nhà trốn đi, bây giờ một mình sống ở bên ngoài, tuy rằng Tử Nhân nói cô và em gái khá giống nhau nhưng anh nhận thấy cô em vợ này rất tùy hứng, anh biết con bé không thích anh, anh cũng vậy cho nên hai người rất ít khi nói chuyện.

Nói thật khi nãy anh thiếu chút nữa thốt ra muốn vợ anh lập tức trở về, bởi vì anh thật sự không quen ở trong một nhà tối tăm như vậy, khi cô không có ở nhà.

Lục Duy Đình đi qua mở hành lý lấy quần áo bẩn ra, cũng lấy búp bê nhỏ định tặng cho vợ đi vào phòng khách, đặt trên bàn nhỏ cạnh sô pha. Như vậy ngày mai Tử Nhân trở về hẳn sẽ thấy ngay lập tức!

Mà bên ở kia sau khi nói chuyện điện thoại xong quả nhiên Uông Tử Nhân oa một tiếng rồi bật khóc. Đặc biệt khi nghe thấy giọng nói của chồng khiến cô càng cảm thấy đau lòng, bởi vì cô muốn gặp anh nhưng lại không biết mình sẽ đối mặt với anh như thế nào.

Vào buổi trưa cô chạy tới sân bay, tuy rằng anh nói giữa trưa sẽ về nhưng cô cũng không biết chính xác máy bay sẽ đáp xuống lúc nào, cho nên cô đến sân bay chờ từ sớm.

Vì sao lại muốn đến sân bay?

Bởi vì cô vẫn muốn tin chồng mình, tin tưởng anh sẽ không gạt cô, cho dù tình cảm vợ chồng tuy không quá sâu đậm nhưng cũng không đến mức anh phải gạt cô, cô tình nguyện tin tối hôm đó là do cô gọi sai số.

Bởi vậy cô một mình chạy đến sân bay muốn xác nhận xem đi cùng chồng có phải An trợ lý hay không, nếu như vậy thì tất cả đều do cô nghĩ ngợi lung tung.

Nhưng Lăng Dao cùng về với hai người, tuy cô ấy đi phía sau vừa đội mũ vừa mang kính râm siêu lớn nhưng vừa thấy liền nhận ra cô ấy, hơn nữa cô ấy còn rất thân thiết hôn mặt Duy Đình, sau đó đi trước.

Không cần tự nhủ, không cần tự mình miên man suy nghĩ nữa, tất cả đều là thật……

Bây giờ Uông Tử Nhân rất sợ hãi, sợ chồng cô sẽ đề nghị ly hôn.

Ly hôn?

Nghĩ tới hai chữ này tâm lại quặn đau, cô rút một tập giấy vệ sinh, nhịn không được che mặt khóc.

Uông Tử Thiên sau khi tan tầm về nhà mở cửa đi vào bỗng thấy trong nhà sáng choang, còn tưởng có trộm nhưng cúi đầu bỗng thấy đôi giày của chị gái, biết chỉ ấy đến đây mới nhẹ nhàng thở ra. Chìa khóa dự phòng nhà trọ của cô cô chỉ đưa cho vài người, có mẹ, chị và bạn tốt La Duẫn Hàm, gần đây cô nghĩ có nên đánh thêm một cái đưa cho Tương Lập Hàn hay không, tuy rằng rất muốn trực tiếp quăng cho anh nhưng mà quan hệ bọn họ chưa đến mức độ kia.

Chẳng qua tại sao chị cô lại ở đây?

Chị ấy không phải là con mèo ngoan ngoãn luôn chờ anh rể về nhà sao? Thực ra cô cũng không muốn hình dung chị cô như vậy nhưng mà chị cô rất giống sủng vật anh rể nuôi dưỡng, mỗi ngày đều rất đúng giờ ngoan ngoãn ở nhà, sau đó chờ chủ nhân về.

“Huhu……”

Tiếng khóc chị cô khóc từ phòng khách truyền ra, Uông Tử Thiên vội vã cởi giày quăng mỗi cái một nơi chạy vào phòng khách, nhìn tình cảnh trước mắt nhất thời hóa đá.

Trên sàn nhà đầy giấy vệ sinh, mà chị cô lại ngồi trong đó.

Chị ấy rốt cuộc đã khóc bao lâu vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.