Người Tình Trí Mạng

Chương 95: Chương 95: Anh điên rồi [2034 chữ]




Cô cảm thấy phía trước có một vực sâu, không nhìn thấy đáy, bản thân cô đang không ngừng rơi xuống tự do, chỉ còn đợi chờ khoảnh khắc thịt nát xương tan.

Về sau, Tưởng Ly nghe được những người chứng kiến câu chuyện trong bệnh viện kể lại. Khi đó, Đàm Diệu Minh xông vào bệnh viện với khí thế bừng bừng, có thể nói là uy phong lẫm liệt. Đám người đó đều là các anh em ở Thương Lăng. Đàm Diệu Minh bị giữ lại ở tỉnh ngoài. Tề Cương và một vài người khác lo toan mọi chuyện thì đều nhập viện. Những người còn lại bối rối, luống cuống như mất đi trụ cột. Đàm Diệu Minh chính là đầu rồng của họ. Khi chủ nhân xuất hiện, dù là những hạt cát bé nhỏ, rời rạc đến đâu cũng có thể tụ lại thành một quả cầu lớn.

Vì mấy anh em đó, Đàm Diệu Minh sẵn sàng quên đi mạng sống của mình. Trời khuya, gió lồng lộng thổi. Anh dẫn theo người ngựa xông vào bệnh viện. Gió thổi cho chiếc áo măng tô trên người anh vang lên những tiếng bần bật, cả người anh đằng đằng sát khí. Một Đàm Diệu Minh như vậy giống như một con thú đã bước vào đường cùng, chỉ riêng một ánh mắt dữ tợn liều mạng thôi cũng đủ dồn ép đối phương phải nhượng bộ lui binh.

Thiên Dư và Long Quỷ dẫn theo hơn ba mươi người chỉ để diệt trừ đám Tề Cương. Mấy anh em đó bị thương không hề nhẹ. Sau khi người của Đàm Diệu Minh tới nơi, dọc đường đánh giết đỏ rực mắt. Nhất là Đàm Diệu Minh. Giây phút đá bay cánh cửa phòng bệnh, chiếc áo măng tô của anh dính đầy máu. Anh không mang theo bất kỳ công cụ nào, nhưng mỗi bước chân đặt xuống, mỗi một cú đấm văng ra đều như muốn đánh chết người đối diện.

Tề Cương nằm rạp dưới đất, gần như không còn thở nữa. Tưởng Ly không dám chắc Tề Cương đã chết hay chưa. Cô chỉ nhìn thấy đôi mắt như đựng máu của Đàm Diệu Minh. Khi anh bắt lấy cây gậy đầu tròn đâm thẳng về phía Long Quỷ, cô chưa bao giờ thấy tuyệt vọng và hoảng sợ đến thế. Tiếng gào thét của cô vừa vang lên, thì bên kia Đàm Diệu Minh cũng đã đâm cây gậy trong tay vào lồng ngực Long Quỷ.

Thời gian như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc.

Tưởng Ly chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang dội trong đầu. Ngay sau đó, toàn bộ khung cảnh đập vào mắt cô đã nhuộm một màu đỏ rực. Có thể đâm một cây gậy thô mảnh, to bằng bắp chuối cánh tay vào tim Long Quỷ, có thể đâm thẳng một thứ vũ khí tù như thế vào người, việc này không phải một sức mạnh bình thường có thể làm được. Từ đó có thể đoán được sự mạnh tay của Đàm Diệu Minh. Long Quỷ trợn tròn hai con mắt đỏ au, cái miệng hết há ra lại ngậm vào. Hắn ta vươn tay định bắt Đàm Diệu Minh nhưng Đàm Diệu Minh túm chặt cổ áo của hắn ta không buông. Anh tiếp tục dồn lực, cây gậy kia thẳng thừng đâm xuyên qua người hắn ta.

Máu từ miệng Long Quỷ phun thẳng ra ngoài. Đàm Diệu Minh rút cây gậy ra, lồng ngực anh trong giây lát cũng bị máu nhuộm đỏ. Ngay sau đó Long Quỷ ngã gục xuống đất, co giật mấy cái rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Tưởng Ly chỉ cảm thấy mùi tanh của máu lan tràn rộng như một thảo nguyên. Chúng đang sinh trưởng lan ra khắp bệnh viện này, sắc bén như có móng vuốt, xuyên qua lớp da của cô rồi găm thẳng vào cốt tủy. Mỗi một lần thở, cô đều đau đớn tưởng chết. Cô phủ phục dưới đất, cả người run lên bần bật. Thiên Dư vẫn đang ngồi dựa vào tường, trên bụng vẫn đang cắm một con dao, là lưỡi dao ban nãy Tề Cương liều mạng xông lên bảo vệ Tưởng Ly. Hắn ôm bụng, cả người giật lên từng cơn. Hắn chưa chết, nhưng cũng đã cận kề cái chết.

Cô ra sức gọi “Đàm gia” nhưng mỗi một tiếng gọi đều tắc nghẹn trong cổ họng không thể bật ra được.

Các vệ sỹ khác trong phòng đều đã bị người của Đàm Diệu Minh đánh ngất đi. Tưởng Tiểu Thiên cố gắng bò tới trước mặt Tề Cương, dốc sức lay người Tề Cương vài cái, sau đó nấc lên gào to: “Đàm gia, anh Cương… Anh ấy… Anh ấy…”

Đàm Diệu Minh lao tới bên cạnh Tề Cương. Anh run rẩy đặt tay lên động mạch của Tề Cương, rồi sắc mặt lập tức chuyển lạnh. Rất lâu sau, anh mới từ từ đứng dậy, đi tới trước mặt Thiên Dư. Cả người Tưởng Ly run lên bần bật. Bóng hình Đàm Diệu Minh khiến cô ngửi thấy mùi của cái chết. Cô lao lên như phát điên nhưng hai chân không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể quỳ rạp xuống đất, ôm ghì lấy chân anh.

Nhưng Đàm Diệu Minh không nhìn cô. Anh mặc cho cô run rẩy và bất lực, vẫn bóp chặt cổ Thiên Dư. Thiên Dư như con cá cố giãy giụa trước khi chết. Tưởng Ly chỉ còn nhìn được cảnh đôi chân hắn từ từ chạm đất sau một lúc bị Đàm Diệu Minh bóp cổ. Hắn không phát ra được động tĩnh nào nữa, một bên giày da bị rơi ra ngoài.

Tưởng Ly dốc chút sức lực cuối cùng để bật ra một tiếng hét từ trong cổ họng: “Đàm gia!”

Tưởng Tiểu Thiên cũng thảng thốt vì sát khí toát ra từ Đàm Diệu Minh. Cậu bất chấp vết thương trên người, dập đầu lia lịa với anh: “Đàm gia… Buông tay đi Đàm gia!”

Đàm Diệu Minh đúng là đã buông tay, nhưng, sau khi Thiên Dư đã hoàn toàn không còn co giật nữa.

Khi Thiên Dư ngã gục xuống đất, máu của anh rỏ xuống tóc và khuôn mặt của Tưởng Ly. Vẫn còn mang chút hơi ấm nhưng lại khiến Tưởng Ly cảm thấy buốt lạnh hơn bao giờ hết. Trên cổ Thiên Dư vẫn còn nguyên một vết siết rất ghê người, mắt hắn tím tái lại, đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng sau khi chết. Hắn đã tắt thở như vậy, bị Đàm Diệu Minh bóp cổ cho tới chết.

Cơn đau nơi lồng ngực Tưởng Ly tưởng chừng có thể nổ tung. Khuôn mặt cô cắt không còn hột máu. Cô cảm thấy phía trước có một vực sâu, không nhìn thấy đáy, bản thân cô đang không ngừng rơi xuống tự do, chỉ còn đợi chờ khoảnh khắc thịt nát xương tan. Cô muốn gào lên mà khóc, bật ra thành tiếng mà khóc. Cô muốn hét thật to nhưng lại không hét lên được. Cô muốn túm lấy thứ gì đó nhưng nơi bàn tay chạm tới được chỉ có máu và máu.

Cho tới khi, có người chạy vào nói: “Đàm gia, bên ngoài có không ít cảnh sát xuất hiện, đã bao vây toàn bộ khách sạn rồi!”

Tưởng Ly cảm thấy mình đã rơi hẳn xuống đáy cực rồi. Đó là một vực sâu mọc đầy gai nhọn, cơ thể cô bị từng chiếc gai đâm vào, tạo thành trăm ngàn lỗ thủng.

Có ánh đèn quét vào qua cửa sổ hành lang. Những tia sáng đan cài chồng chéo lên nhau. Có người đang hét ầm ĩ, cũng có những tiếng bước chân hỗn tạp. Nhưng cảnh sát từ đầu tới cuối vẫn không lao vào bên trong. Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như Tưởng Ly nghe thấy có người báo cáo gì đó với Đàm Diệu Minh. Là người của Lục Đông Thâm đã chặn trước cửa bệnh viện. Nhiêu Tôn cũng đã có mặt, cũng rục rịch muốn xông vào giống như cảnh sát.

“Nhân lúc này, Đàm gia, anh mau chạy đi.” Một đàn em sốt ruột, hoang mang nói.

Đàm Diệu Minh quỳ xuống, nhẹ nhàng kéo Tưởng Ly dậy. Tưởng Ly ngẩng lên nhìn anh, bờ môi vẫn đang run rẩy.

“Đàm gia!” Tên đàn em thúc giục.

Đàm Diệu Minh đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tưởng Ly, lau đi vết máu trên khuôn mặt và mái tóc của cô. Nhưng ngón tay anh cũng dính máu, chung quy vẫn không thể lau sạch được. Cuối cùng, anh chỉnh trang lại quần áo cho cô, khẽ nói: “Anh phải thất hứa rồi, em có trách anh không?”

Sắc mặt anh đã bình thường trở lại, không còn hung tàn như lúc trước nữa. Nhưng chất chứa trong đôi mắt là một nỗi đau nặng nề, là lời từ biệt, là sự bất lực khi không thể nắm giữ hạnh phúc được nữa. Nước mắt Tưởng Ly cuối cùng cũng rơi xuống. Cô mấp máy môi: “Đàm gia, đi đi… Anh đi đi.”

Đàm Diệu Minh cười, giơ tay lên lau nước mắt cho rồi, rất lâu sau anh mới thở dài: “Xin lỗi em, làm bẩn mặt em rồi.”

Cô không kiềm chế được nỗi bi thương trào dâng trong lòng mình, ra sức đẩy anh. Suy nghĩ duy nhất là muốn anh khẩn trương bỏ đi. Nhưng Đàm Diệu Minh vẫn nắm chặt lấy tay cô, theo đà ôm cô vào lòng, mặc kệ cô vùng vằng cỡ nào anh cũng không buông tay. Hai cánh tay của anh ghì chặt lấy cô, rồi anh thì thầm bên tai cô: “Tưởng Ly, thứ anh để lại cho em đang ở Hoàng Thiên. Nhớ kỹ, là ngày sinh nhật em.”

Sau đó, anh hơi kéo cô ra, hai tay giữ chặt khuôn mặt cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình. Anh nói: “Đã nhớ kỹ chưa, là sinh nhật của em!”

“Đàm gia…”

“Nói em nhớ rồi đi!” Đàm Diệu Minh quát to.

Tưởng Ly gật đầu trong làn nước mắt mông lung.

Qua những giọt lệ làm nhòa đi tầm nhìn ấy, cô nhìn thấy khóe miệng Đàm Diệu Minh hơi rướn lên, ánh mắt như vừa buông được một gánh nặng trong lòng.



Những tiếng bước chân hỗn loạn từ xa vọng tới gần.

Cả người Tưởng Ly, cô tưởng cảnh sát kéo tới. Một cái bóng lướt qua cửa. Cô ngẩng đầu lên nhìn, là Lục Đông Thâm.

Cảnh tượng máu me be bét trong phòng cũng làm Lục Đông Thâm đứng hình, cả người đờ ra. Dương Viễn đi ngay sau lưng anh cũng thảng thốt bàng hoàng. Sắc mặt Lục Đông Thâm khó coi tới cực điểm, anh gằn mạnh từng chữ: “Đàm Diệu Minh, anh điên rồi phải không!”

~Hết chương 94~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.