Người Tình Trí Mạng

Chương 386: Chương 386: Đã là sự nhẫn nhịn lớn nhất rồi




Trà ba vị của Lâm khách lầu dĩ nhiên sẽ ngon nhất khi được nấu bằng lửa tự nhiên.

Tưởng Ly cũng đã quen dùng lửa tự nhiên, hơn nữa cũng có sở trường với loại lửa này, các loại trà khác nhau sẽ dùng các loại lò khác nhau để nấu. Trà ba vị chỉ cần dùng lò trúc. Lò trúc nóng đều giữ nhiệt về sau dài lâu lại không quá mãnh liệt, vị trà nấu ra cũng thơm phức, tươi ngon.

Vị trà xanh, sử dụng trúc tím Cố Chử. “Xe phượng đạp xuân mơ màng say – Tiên nữ vén rèm dâng trà nước – Hoa mẫu đơn cười trâm vàng động – Gọi mời cống phẩm nấu trà thơm”. Cống phẩm nói đến ở đây chính là trúc tím Cố Chử. Nó được coi là loại trà thượng hạng bậc nhất dùng để cống nạp ở triều Đường. Loại trà này có búp màu tím nhạt, những đường xoắn sau lá non giống như vỏ trúc, còn lá trà Cố Chử cực phẩm ôm lấy nhau như trúc, lá trà mới pha non mịn như những đóa hoa, khi trà sôi có mùi thơm thanh như hoa lan, làm say lòng người.

Vị hồng trà được lựa chọn từ một loại trà trên Chính Sơn, nơi tổ tiên của hồng trà bắt nguồn, cần dùng lá thông pha chung, khi mới pha sẽ có mùi thơm của cây thông, sau một lúc lại có màu đỏ đậm, như có mùi thuốc lá, đậm đà mà ngọt ngào, sảng khoái. Mà Tưởng Ly khi chọn nguyên liệu pha chung cũng rất tỉ mỉ. Phải chọn cây thông có tuổi đời trên năm mươi năm, kết hợp với hoa và mạch lá hoa nhài hai cánh nở lúc tám giờ tối đêm mùa hạ. Như vậy loại trà pha ra mới có mùi hoa nhàn nhạt.

Vị trà hoa cuối cùng chính là tuyệt phẩm của Tưởng Ly.

Trà hoa phong phú nhiều loại, những loại nhụy hoa khác nhau có thể tạo ra các loại trà hoa khác nhau. Trà hoa trong trà ba vị được Tưởng Ly sử dụng nhụy hoa lúc 12 giờ suốt 12 mùa nghiêm khắc tái hiện lại phương thức pha trà trong điển cố điển tích xưa mà thành. Tháng 1 hoa đón xuân, tháng 2 hoa trà, tháng 3 mộc lan, tháng 4 hoa anh đào, tháng 5 hoa tú cầu, tháng 6 hoa nhài, tháng 7 hoa sen, tháng 8 ngọc trâm, tháng 9 hoa quế, tháng 10 phù dung, tháng 11 hoa cúc và tháng 12 hoa mai.

Khi hái hoa phải là lúc hoa nửa nở nửa khép, ba phần trà một phần hoa, đựng bằng đồ sứ hoặc đồ đất. Một lớp trà lại đến một lớp hoa, cho đến khi đầy. Sau đó lại dùng giấy trúc gói chặt bỏ vào nồi, luộc từng tầng từng kíp, để lạnh, bọc kín bằng giấy thơm, rồi rang cách lửa.

Kết hợp thêm với than thơm lò trúc, một khi thành trà, mùi hương thanh sẽ bay rất xa.

Đối với tuyệt phẩm trà hoa của Lâm khách lầu, Lục Đông Thâm đã biết quá rõ. Khi Tưởng Ly nấu trà cho anh, từng động tác đều thấm đẫm hương thơm. Khi có cơn gió nhẹ thổi qua, quần áo cô bay phần phật, rất có cốt cách của một người sống ẩn thế, tiêu diêu tự tại.

Suốt cả quá trình, cô không nói thêm lời nào dư thừa. Khi thêm trà cho anh, anh nhìn cổ tay cô, trắng trẻo mịn màng, gần như bẻ một cái là gãy. Một cô gái như vậy lại có thể đánh cho nhân vật như Mark ngất xỉu.

“Trà phải uống lúc còn nóng.” Tưởng Ly không ngước mắt lên, nhưng cũng biết anh đang nhìn mình, nhắc nhở một câu.

Cô rõ ràng dùng thái độ “Chúng ta chỉ quen biết” để ngăn cản anh đứng ngoài cả ngàn dặm. Việc này khiến cảm xúc của Lục Đông Thâm rất phức tạp.

Anh bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sau khi đặt xuống dường như đang tìm kiếm một vài lời để nói, cuối cùng anh lên tiếng: “Dương Viễn hoàn toàn có năng lực để giúp em khống chế Mark, không nữa thì là Nhiêu Tôn.”

Đi thẳng vào việc chính.

Nếu là bình thường, với tính cách của cô sẽ gạn hỏi anh mục đích tới đây lần này, nhưng Tưởng Ly không hỏi theo mong muốn của anh mà điềm nhiên trả lời: “Tình hình trên sàn đấu, anh Lục nhìn rõ nhất.”

Nói cách khác: Tôi không cần đến họ vẫn ứng phó được như thường.

Lục Đông Thâm cũng không né tránh: “Phải.” Anh ngừng một chút rồi nói: “Nhưng chỉ dựa vào sức mạnh, em cũng không phải đối thủ của Mark, em đã dùng cái gì?”

“Lãnh hương hoàn.” Tưởng Ly rút ra một thìa trà, bắt đầu nấu vị cuối cùng.

“Trong hồi bảy ‘Thạch đầu ký’ có viết, Bảo Ngọc ngửi thấy một mùi hương lạ trên người Bảo Thoa. Bảo Ngọc hỏi Bảo tỷ tỷ đó là loại hương gì. Bảo Thoa nói đó chẳng qua là thuốc để uống, gọi là Lãnh hương hoàn. Sự thật chứng minh, mùi hương cơ thể của phụ nữ sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của đàn ông. Trong mùi hương của mọi người, mùi hương thuộc về dược liệu là có khả năng làm dấy lên cảm xúc thương xót của đàn ông nhất. Xét về sức lực, tôi không phải đối thủ của Mark, chỉ riêng có kỹ thuật đánh đấm, khả năng giành phần thắng cũng không lớn. Nên đã tiến hành ảnh hưởng một chút đến tâm lý của anh ta để đỡ vất vả.”

Nghe xong câu này, Lục Đông Thâm vừa thấy xót vừa thấy chua. Anh biết cô thông minh, nhưng dùng cách thức này để thu hút sự thương xót của đàn ông dành cho cô, khiến đáy lòng anh vẫn trào dâng chua chát.

“Em có biết…” Anh nói xong nửa câu này thì trầm mặc một lúc mới nói tiếp: “Anh rất lo lắng cho em.”

Trong hơi nóng nghi ngút, Tưởng Ly đáp hờ hững: “Thế nên, lần này anh Lục tới Thương Lăng là nhằm vào tôi?”

“Phải.”

Tưởng Ly ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt không có bất ngờ càng không có mừng rỡ: “Xem ra, Mark dù thế nào cũng không có khả năng chiến thắng.”

Lục Đông Thâm hạ giọng xuống rất thấp: “Anh sẽ không để anh ta thắng.”

“Không có lỡ như?”

“Không có.” Lục Đông Thâm cầm tách trà trong tay.

Tưởng Ly nhìn anh, trong mắt có thêm sự hồ nghi.

Lục Đông Thâm không giấu giếm cô: “Loại người như Mark gây thù kết oán với quá nhiều người, lúc đấu quyền một khi có lính đánh thuê trà trộn vào trong cũng không kỳ lạ.”

Bàn tay đang cầm thìa dài của Tưởng Ly chợt khựng lại, đồng thời, trái tim cũng va chạm một cú rất mạnh với câu nói của anh.

Lính đánh thuê!

Không phải cô không hiểu rõ tính chất của lính đánh thuê.

Thử nghĩ mà xem, nếu lúc đó thật sự có lính đánh thuê nhìn chòng chọc vào Mark, khi anh ta có dấu hiệu chiến thắng thì rút súng bắn thương. Không, có lẽ đám lính đánh thuê trà trộn vào võ quán không chỉ có vậy, một khi nhận được lệnh bắn chết thì sao? Cũng tức là một khi Mark tung ra cú đấm trí mạng, thì một giây sau có thể sẽ có viên đạn bắn xuyên qua não anh ta!

Tưởng Ly nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lục Đông Thâm, nhất thời thấy buốt lạnh sống lưng. Cô ngửi thấy mùi tanh của máu từ nét mặt điềm tĩnh thản nhiên đó, và một sự tàn độc nhẫn tâm chỉ thuộc về Lục Môn bọn họ.

Nói như vậy, cô coi như đã gián tiếp cứu mạng Mark. Chính vì dùng lãnh hương hoàn, cô mới có thể khiến Mark nảy sinh thương xót. Mỗi cú đấm giáng xuống đều không đến mức trí mạng, cũng may là cô đã thắng.

Lục Đông Thâm nhìn thấy sự hoảng sợ ở tận đáy mắt cô, nhất thời xót xa và yêu thơng, không kìm được lòng mình, đứng lên nắm nhẹ lấy tay cô: “Bé con…”

Anh phải nói với cô thế nào rằng người anh không muốn tổn thương nhất trên đời này chính là cô đây? Bắt anh phải nói với cô thế nào, anh không cho phép người khác tổn thương cô dù chỉ là chút đỉnh?

Thứ anh mang lại cho người khác có thể là tâm địa độc ác, duy chỉ muốn dành sự dịu dàng cho cô. Nhưng nói thế nào, làm thế nào mới có thể khiến cô không sợ anh, không chán ghét anh, không oán hận anh?

Một tiếng “bé con” đột ngột kéo lại toàn bộ lý trí của Tưởng Ly. Cô bất chợt rút tay về, thu lại mọi sự hoang mang trong ánh mắt, khi lên tiếng, ngữ khí đã lạnh lẽo trở lại: “Anh gọi nhầm tên rồi.”

Lục Đông Thâm cười đắng chát trong lòng, nụ cười ấy dâng lên nơi đáy mắt: “Vậy gọi em là gì? Hạ Trú? Tưởng Ly? Hay là người xưa nay em muốn làm vẫn là Tưởng gia?”

“Vì Đàm Diệu Minh, tôi chấp nhận làm Tưởng gia của Thương Lăng, là vì tôi chỉ muốn làm bạn bè, anh em với Đàm Diệu Minh. Tôi tình nguyện vì Lục Đông Thâm quay lại làm Hạ Trú, là vì tôi muốn làm người yêu của anh ấy. Nhưng chuyện tình đó đã chết yểu rồi, thế nên kể từ ngày ấy không còn Hạ Trú nữa.”

Ánh mắt Tưởng Ly lạnh như sương: “Hạ Trú là người tình của Lục Đông Thâm, nhưng Tưởng Ly ngay từ ban đầu chính là kẻ thù của Lục Đông Thâm. Anh Lục, mong anh hãy nhìn cho rõ, người đứng trước mặt anh là Tưởng Ly chứ không phải Hạ Trú, có thể nấu cho anh một ấm trà đã là sự nhẫn nhịn lớn nhất rồi.”

Lục Đông Thâm nhìn cô chằm chằm, nghe từng câu từng chữ cô nói, ánh mắt dần dần biến sắc, từ sáng về tối rồi âm u.

Lời đã nói xong, Tưởng Ly không muốn ở lại lâu thêm, quay người định rời đi.

Lục Đông Thâm lập tức giữ chặt cổ tay cô lại.

Phản ứng đầu tiên của Tưởng Ly là rút về.

Nhưng lần này Lục Đông Thâm gia tăng sức mạnh, không buông ra như vừa rồi. Tưởng Ly nhíu mày giãy giụa vài cái nhưng không thể thoát khỏi. Cô lạnh lùng quát anh: “Anh Lục, phiền anh buông tay.”

Lục Đông Thâm siết chặt cổ tay cô, sắc mặt vừa trầm vừa lạnh. Tưởng Ly muốn thoát khỏi bàn tay anh nhưng tay trái của anh như một chiếc kìm sắt, mặc cho cô đánh, bấu, véo kiểu gì cũng không có dấu hiệu buông ra.

Cô thẳng thừng đẩy người anh ra, nhưng bị người đàn ông giật lại gần, ôm chặt lấy cô từ phía sau. Ngay sau đó, cả người cô bị anh xoay lại. Tưởng Ly chưa kịp kêu lên thì Lục Đông Thâm đã cúi đầu, cưỡng ép hôn lên đôi môi cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.