Người Tình Trí Mạng

Chương 185: Chương 185: Em sợ anh để ý [2080 chữ]




Bây giờ khác rồi, xét về độ thân mật, anh mới là người khiến em nhớ mãi không quên, đúng không?

Nói tới đây, Hạ Trú trầm mặc một lúc lâu rồi ngước mắt nhìn Lục Đông Thâm: “Tất cả mọi người đều nói em dây dưa không rõ ràng với đàn ông. Em không quan tâm, vì miệng mọc trên mặt người khác, em quản không nổi. Nhưng sau khi gặp anh, em biết sợ rồi. Em sợ anh để ý. Thương Xuyên là người thân của em, Nhiêu Tôn là bạn của em, Đàm Diệu Minh là ân nhân của em, còn Tả Thời là người em áy náy nhất. Đông Thâm, anh có thể hiểu em không?”

Lục Đông Thâm nghe mà ấm lòng, càng ôm chặt cô hơn chút nữa. Môi anh chạm lên trán cô, anh thì thầm: “Đồ ngốc.”

Cô đã dùng cách thức trực tiếp nhất để chứng minh cho anh thấy sự trong sạch của mình, sao anh lại không hiểu cô? Chỉ có điều, tối qua anh đích thực không ngờ cô lại là lần đầu tiên. Tạm thời không nói đến Nhiêu Tôn, một Tả Thời có thể khiến cô nhớ mãi không quên, thậm chí trong mơ còn gọi tên, tình cảm sâu nặng dường ấy dù có xảy ra chuyện “nước chảy thành sông” cũng là rất bình thường. Còn Đàm Diệu Minh, một người trên giang hồ đã giao nửa tính mạng lên mặt dao, có thể vì một người con gái mà lên núi đao, xuống biển lửa, sau khi chết vẫn không quên trải đường cho cô, nếu không phải người phụ nữ của mình liệu có thể bất chấp tất cả như vậy không?

Sau đêm qua, anh bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ. Anh ôm cô, say ngủ một lúc rất lâu. Dường như anh đã mơ thấy Đàm Diệu Minh. Ở trong mơ, Đàm Diệu Minh hỏi anh: Nếu đổi lại là anh, liệu anh có vì cô ấy mà lên núi đao, xuống biển lửa không?

Sau khi anh mở mắt ra đã là hơn mười giờ sáng. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời mất ngủ của anh. Anh nhìn cô nằm trong lòng mình, ngủ rất say sưa, trên người còn vương mùi hương của anh, trên ngực còn lưu lại dấu ấn của anh. Anh nghĩ rằng, mình có.

Anh cũng sẽ giống như Đàm Diệu Minh, bất chấp tất cả đề bảo vệ cho cô chu toàn, giúp cô có một cuộc đời bình an, yên ổn. Chẳng liên quan gì đến việc đã phát sinh quan hệ hay chưa, chỉ vì cô là Hạ Trú, là Hạ Trú độc nhất vô nhị trên thế giới này.

“Chuyện bí kíp có liên quan tới Quý Phi?”

Hạ Trú đăm chiêu một lát: “Có liên quan, nhưng cô ta rất thông minh, sẽ không để lại chứng cứ. Em và cô ta là bạn bè nhiều năm, quá hiểu cô ta rồi. Về điểm này không ai làm gì được cô ta hết, huống hồ cô ta còn có một Vệ Bạc Tôn.”

Cô và Quý Phi là bạn từ thời đại học, vừa ở chung một phòng ký túc vừa có chung sở thích, nên trò chuyện với nhau rất hợp, và vì vậy tình cảm giữa họ cũng là thân thiết nhất. Sau này, thông qua Tả Thời, họ quen thêm Vệ Bạc Tôn. Bốn người họ đều có một sự nhạy bén và chuyên nghiệp hơn người trong lĩnh vực của mình, thế nên hay giúp đỡ lẫn nhau. Lúc đó phòng thực nghiệm của họ còn rất giản dị. Cứ mỗi lần tới mùa hoa anh đào bay lượn, phong cảnh bên ngoài lại rất tuyệt vời. Bởi thế một ngày nọ, họ đã kết nghĩa anh em dưới một gốc đào trong vườn phòng thực nghiệm.

Vệ Bạc Tôn lớn nhất, dĩ nhiên làm đại ca. Tả Thời xếp thứ hai. Quý Phi tuy cùng tuổi với cô nhưng lại sinh đúng mùng một Tết nên được quyền ưu tiên làm chị ba. Phải đứng bét, Hạ Trú hờn dỗi. Quý Phi liền nói: “Đừng buồn, chị mời em ăn đào.”

Cô dị ứng với lông đào, nên lần nào Quý Phi cũng rửa sạch không còn một cọng lông rồi mới đặt vào tay cô.

Chuyện xưa như mây gió, còn những quá khứ đã bị lợi ích bán đứng thì chính là khói độc.

Lục Đông Thâm chìm vào suy tư.

Hạ Trú nhìn ánh mắt trầm mặc của anh, chọc chọc vào khóe miệng anh: “Quý Phi không chỉ đơn thuần là người của Lục Môn. Sau lưng cô ta còn có sức mạnh của cả một ngành. Anh là người hiểu rõ nhất quan hệ lợi hại trong chuyện này. Hơn nữa chuyện năm xưa vẫn còn ẩn tịnh, lúc này tuyệt đối không thể hành động khinh suất.”

Lục Đông Thâm cụp mắt xuống nhìn cô: “Chắc em từng nghe câu nói này rồi, muốn khiến một người hoàn toàn bị diệt vong thì trước hết hãy khiến người đó phát triển vô hạn.”

Khóe miệng Hạ Trú khẽ giật một cái, cô không nói thêm gì nữa.

Lục Đông Thâm cũng nhìn ra cô không muốn nói quá nhiều đến Quý Phi, bèn chuyển đề tài: “Có từng nghĩ đến chuyện tìm bố mẹ ruột của em không?”

Hạ Trú cụp mắt xuống, lát sau lắc đầu. Nghe viện trưởng nói, khi vẫn còn được bọc trong tã lót, cô đã bị vứt lại trước cửa trại trẻ mồ côi. Bố mẹ ruột của cô không để lại bất kỳ một mảnh giấy nào. “Em không biết ngày sinh nhật thật sự của mình là ngày nào, cũng không biết mình thật sự mang họ gì. Sinh nhật hiện tại là ngày viện trưởng nhặt được em, vì là mùa hè, nên viện trưởng gọi em là Tiểu Hạ. Cũng thật trùng hợp, bố nuôi của em cũng họ Hạ, về sau đã đặt tên em là Hạ Trú. Bố mẹ nuôi nói, Hạ Trú Hạ Trú, ngày hè rực nắng, nhiệt tình ngút trời. Đây là mong ước của họ.”

Nói tới đây, cô chợt nghẹn ngào rồi cắn răng: “Thế nên, vì sao em phải tìm lại người đã bỏ rơi em? Họ thậm chí còn không nỡ để lại cho em một cái họ.”

“Được rồi, được rồi, không nhắc nữa.” Thấy vậy, Lục Đông Thâm nhẹ nhàng vỗ về, như dỗ dành một đứa trẻ.

Hạ Trú vùi mặt vào hõm cổ anh, rất lâu.

Anh để mặc tư thế của cô, chỉ có điều, khi cảm nhận được cổ mình nong nóng, ươn ướt, trái tim anh chợt nhói đau. Ai cũng nói cô phóng khoáng tự tại, nhưng bây giờ, cô há chẳng phải vẫn là một đứa trẻ trong lòng còn đầy nuối tiếc và bứt rứt? Trên đời có ngàn loại tình cảm, vạn loại tình yêu, duy chỉ có tình cảm của cha mẹ là không ai có thể thay thế được. Cho dù anh có yêu cô, cưng chiều cô cũng không thể thay thế được tình máu mủ.

“Thương thảo một chuyện.” Lục Đông Thâm quyết định triệt để chuyển hướng câu chuyện.

“Ừm.” Cô không ngẩng đầu lên, chỉ buồn rầu bật ra một tiếng từ cổ họng.

“Không được phép nhớ đến Tả Thời nữa, nhất là không được gọi tên Tả Thời trước mặt anh nữa. Sau này lặp lại một lần, anh sẽ phạt em một lần.”

Hạ Trú vừa nghe đã bỏ hết đau khổ và buồn bã sang một bên, ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm: “Lục Đông Thâm, tối qua ai là người nói không để ý hả? Chẳng phải anh là người nhất ngôn cửu đỉnh ư? Chẳng phải anh là người rộng lượng ư? Nói chuyện cứ như nhai lại bãi nôn thú vị lắm sao?”

Bàn tay Lục Đông Thâm lần tìm eo cô, bấu chặt: “Trước kia anh nghĩ nếu đó là người đàn ông đầu tiên của em, em nhớ mãi không quên anh cũng có thể thông cảm. Bây giờ khác rồi, xét về độ thân mật, anh mới là người khiến em nhớ mãi không quên, đúng không?”

“Lục Đông Thâm, anh làm vậy thấy hay ho lắm à?”*

*Đồng âm khác nghĩa với câu: “Anh khỏe hay yếu?”

Anh bật cười: “Anh khỏe hay yếu ban nãy em không biết à?”

Hạ Trú vừa nghe xong câu này, lồng ngực đã bắt đầu nóng lên hầm hập. Cô quấn chặt chăn, lại lăn sang một bên giường như tổ kén: “Haizz, Lục Đông Thâm, anh bảo em có tiềm năng làm tình nhân của anh không?”

“Không có.” Lục Đông Thâm trả lời cực kỳ thẳng thắn.

Hạ Trú trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Anh muốn chết hả? Chỉ có Trình Lộ mới đủ tiềm năng chứ gì?”

Lục Đông Thâm cố nhịn cười: “Em thấy chưa, với cái tính khí của em mà đòi làm tình nhân á? Người có thể cam tâm làm tình nhân là phải ôn hòa, ngoan ngoãn, nghe lời răm rắm, em làm được không?”

Con ngươi của Hạ Trú gần như sắp văng ra ngoài rồi.

Thấy cô cứ trừng mắt mãi, anh không nhịn được cười nữa, tiến tới, đè lên người cô: “Không sao, anh cố gắng chỉnh đốn lại một lượt là được.”

“Vậy theo đôi mắt tinh tường của ngài Lục đây, loại tư chất như em phải dạy bao lâu mới được?” Hạ Trú lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc như chứa dao.

Lục Đông Thâm mặc kệ ánh dao sắc lẹm, hôn lên khóe miệng cô, rồi nói: “Tính tình gàn bướng. Nói một cách khác là bùn loãng không trát được tường. Chưa mất nửa cái mạng là chưa thể thành công.”

Cô cảm thấy anh lại bắt đầu nhịn không nổi rồi.

Cô cười vô tội với anh: “Không phiền ngại Lục đích thân dạy dỗ. Em cảm thấy em cực kỳ thông minh nhanh nhẹn, lúc rảnh rỗi em sẽ tự tìm tòi lĩnh ngộ.”

Cô đang định rút người ra thì anh đã nằm bẹp xuống, cười thầm: “Không sao, anh coi như hành thiện tích đức vậy.”

“Hôm nay anh đã hành thiện xong rồi.” Hạ Trú níu chặt lấy góc giường, liều mạng nhắc nhở: “Anh bảy tám chục tuổi rồi hay sao mà đãng trí thế hả? Em còn phải ăn cơm nữa! Anh hành thiện thêm lần nữa em sẽ không ăn nổi cơm đâu!”

Lục Đông Thâm tách từng ngón tay của cô ra: “Chuyện hành thiện này, càng nhiều càng tốt.”

Hạ Trú cảm thấy, lưu manh!

Cô bắt đầu nhung nhớ Lục Đông Thâm khi còn ở trên núi Kỳ Thần rồi…

~Hết chương 184~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.