Người Tình Trí Mạng

Chương 470: Chương 470: Người trong quan tài




Lục Đông Thâm không cho người trong quan tài cơ hội trì hoãn, lật mạnh nắp quan tài lên, chỉ đợi nếu có người nhảy ra anh sẽ lập tức tung một đấm, còn con dao của Nhiêu Tôn cũng đã giơ sẵn lên cao.

Nhưng...

Im phăng phắc.

Không có ai nhảy ra như dự kiến.

Lục Đông Thâm hướng ánh đèn pin về phía đó. Nhiêu Tôn cũng kéo thấp ngọn đèn trên đầu mình xuống, chùm sáng hướng thẳng vào trong quan tài tồi tàn, tình hình bên trong đã rõ ràng ngay lập tức.

Chỉ có một cỗ thi thể.

Hoặc có thể nói, trong quan tài sạch sẽ tới mức chỉ có thi thể.

Giới tính nam, cắt đầu đinh, vóc dáng tầm trung, mặc một chiếc áo thô đen và một chiếc quần Tây ống rộng, trên tà áo có hoa văn chìm, vừa giống vân mây lại vừa giống vân hoa, cực kỳ giống trang phục của người dân tộc thiểu số nhưng quan sát kỹ lại thấy không phải. Cúc nối hai tà áo lại khá Trung Quốc, nhìn chung vẫn giống với những thi thể khác phát hiện trong động.

Có lẽ anh ta được hạ táng tối qua, còn chưa bắt đầu thối rữa, chỉ có đôi chân trần và đôi tay là thấp thoáng thấy có những vết hoen thi thể, thế nên quần áo của anh ta vẫn khá hoàn chỉnh.

Nhiêu Tôn nhìn thật kỹ một lượt rồi nói: "Xem ra bên động trái đích thực chôn cất tổ tiên của bên này, kiểu cách trang phục tuy khác nhau nhưng hoa văn đường nét bên trên thì khá tương đồng."

Lục Đông Thâm cũng đồng ý.

Khi ánh sáng hắt lên mặt thi thể, cả hai người đều sửng sốt.

Người này tay chân đều ngả về màu đen đỏ, xem ra thường ngày lao động rất hay phơi nắng, nhưng mặt thì lại trắng bóc, giống như được người ta bôi một lớp hồ dán lên vậy. Đáng sợ hơn nữa là, anh ta vẫn mở mắt.

Lục Đông Thâm nhíu mày lẩm bẩm: "Kỳ lạ."

Tưởng Ly nghe thấy vậy tiến lên.

Bên trong quan tài được soi sáng trưng, thế nên cô cũng không cần soi thêm nữa.

Không ngờ thi thể vẫn đang mở mắt, cô kinh sợ kêu lên.

Nhiêu Tôn đứng bên nói: "Người này chết không bình thường, cũng không biết các thi thể khác liệu có như vậy hay không."

"Có thể nhìn ra nguyên nhân tử vong không?" Lục Đông Thâm hỏi cô.

Tối qua hạ tạng, nên cái xác này được coi là "nhân khẩu" mới trong vách động, chuột hay dơi đều chưa kịp tới rỉa, thế nên thi thể khá hoàn chỉnh, tiền nhất để kiểm tra rõ sự khác thường. Tưởng Ly đứng bên cạnh quan tài gỗ, cúi người xuống kiểm tra, một lúc lâu sau mới nói: "Là chết do trúng độc, trên thi thể có mùi kim loại nặng và thực vật lên men, không phải là loại độc hay gặp bên ngoài chắc là do người ở đây tự pha chế."

Rồi cô lại bảo Lục Đông Thâm di chuyển chùm sáng đèn pin về phía cổ tay và cổ chân của thi thể, nhìn kỹ lại phát hiện điều bất thường. Trên cổ tay và cổ chân, ngoài vết hoen tử thi ra còn có những vết bầm, những vòng nhỏ và mảnh, nếu không quan sát kỹ sẽ rất dễ bỏ qua.

Lục Đông Thâm cũng đã nhìn thấy. Anh ghé sát người qua: "Giống như bị một loại dây sắt mảnh trói chặt chân tay..." Rồi anh lại chỉ vào vết bầm, nhíu mày: "Trên vết bầm sao lại giống như còn có vết thương?"

Nhiêu Tôn nheo mắt kiểm tra: "Một lỗ kim rất nhỏ."

Tưởng Ly giữ tư thế cúi người ấy rất lâu, rồi bất ngờ "A" lên một tiếng, làm Lục Đông Thâm giật mình, vội kéo cô đứng dậy. Cô không đứng vững, đập thẳng vào ngực anh.

"Tôi nhớ ra rồi." Cô mặc kệ tư thế mờ ám của hai người, hai mắt sáng rực lên: "Dây xích gai."

Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn ngơ ngác nhìn nhau, chưa từng nghe qua.

Tưởng Ly nói: "Là một dụng cụ tra tấn, tương truyền xuất hiện từ thời Tần vương bạo chính, chuyên môn dùng để đối phó với những kẻ tội ác tày trời. Dụng cụ này được làm thuần túy từ sắt, độ thô mạnh cũng tương tự như còng tay còng chân của hiện tại, ở giữa có một vòng tròn sắt gồ lên cực mảnh, bên dưới chỗ gồ có một vòng tròn kim sắt sắc bén, nhọn hoắt. Khi dùng hình, kim sắt sẽ xuyên qua da thịt phạm nhân, móc nhọn sẽ móc chặt gân tay gân chân, rồi nói với còng sắt bên ngoài, khiến phạm nhân không thể nhúc nhích."

Dây xích gai là cái tên những nhà nghiên cứu các dụng cụ tra tấn thời cổ đại về sau đặt lại, còn tên của nó cụ thể là gì trong chính sử không ghi chép, có lẽ cũng vì nó quá độc ác và tàn nhẫn. Sở dĩ cô biết đến nó cũng là chuyện ngẫu nhiên. Trong một lần lục tìm sách cổ về mùi hương, cô từng thấy lác đác có vài đoạn ghi lại, nói là người triều Đường thích dùng mùi hương, cũng thích làm hương liệu tới đỉnh cao, trong đó có một loại mùi chiêu hồn đực ghi chép rất thần thánh.

Kể rằng mùi hương chiêu hồn này có thể dùng trên cơ thể người sống để gọi hồn người chết. Tuy vậy linh hồn người chết rất dễ hút lấy linh hồn người sống, cần người sống phải giữ được sự tỉnh táo đỉnh cao mới được. Thế nên người ta đã dùng sắt đen để chế tạo dây xích gai, đâm xuyên qua cổ tay và cổ chân người sống. Một là để phòng người sống chạy trốn, hai là dể nỗi đau tột cùng lúc nào cũng giữ cho người sống tỉnh táo.

Lúc đó đọc xong, Tưởng Ly chỉ coi đó là một điển cố dã sử, nhất là khi cô lại không quá hứng thú với thứ gọi là dây xích gai. Nhưng hôm nay nhìn thấy tình hình trên cổ tay và cổ chân thi thể, cô bất giác nhớ tới dây xích gai. Nếu cô suy đoán không nhầm, nếu tiến hành giải phẫu tay chân của thi thể, có lẽ có thể nhìn thấy vết thương do mũi nhọn của dây xích gai đâm xuyên gân xương tạo thành.

Xuất hiện một dụng cụ tra tấn thời cổ đại, lẽ nào cũng xuất phát từ Tần Xuyên?

"Nhìn như vậy, trước khi chết có lẽ người này đã bị trói chặt bằng dây xích gai, sau đó bị ép uống thuốc độc, hoặc là..." Tưởng Ly ngẫm nghĩ: "Giống như bị ép ngửi thuốc độc thì đúng hơn."

Thuốc độc giết người trong vô hình không khó chế tạo, có loại dùng hoặc hít có thể khiến người ta thanh thản nhẹ nhàng, nhưng cũng có loại khiến người ta giày vò trong đau khổ. Có thể chữa cho người cũng có thể giết người, chế tác thuốc độc bằng mùi hương là các thức tốt nhất.

Nhiêu Tôn đứng cạnh nghe mà rùng mình run sợ: "Cũng không biết khi còn sống anh ta phạm phải tội gì mà phải chịu đựng những chuyện này. Nhưng cho dù có lỗi, bị xử lý như vậy cũng quá dã man và nguyên thủy rồi."

Tưởng Ly khẽ buông một tiếng thở dài.

Trải nghiệm đi khắp nơi thu thập nguyên liệu nói với cô rằng, trên thế giới có quá nhiều vùng đất hoang vu dã man không chịu sự kiểm soát của pháp luật. Họ chỉ dùng cách thức trừng phạt được truyền từ đời này sang đời khác để phạt những người có tội.

Cô không phải pháp y, chỉ biết dựa vào mùi hương tỏa ra từ thi thể trước mặt để tiến hành phán đoán bước đầu.

Đây rốt cuộc là loại thuốc độc gì, khiến người ta chết không nhắm mắt, mặt mũi trắng bệch?

Nhìn mãi nhìn mãi cô chợt nhíu mày.

Lục Đông Thâm đứng ngay cạnh cô, thế nên nhìn rõ mọi sự thay đổi trên gương mặt cô, hỏi cô đã phát hiện ra điều gì rồi?

Tưởng Ly vừa lắc đầu vừa nhìn chằm chằm thi thể, lẩm bẩm: "Sao em lại cảm thấy... người này hơi quen nhỉ?"

Câu nói này làm Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn sững người.

Tưởng Ly trầm mặc.

Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn không ai lên tiếng quấy rầy.

Lát sau, Tưởng Ly có phản ứng, nhanh chóng rút di động ra, bật album ảnh lên, lấy ra một bức ảnh.

Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đều ghé tới trước, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người trong ảnh thì ngẩn ra.

Một cơn gió ẩm u thổi qua sống lưng, xuyên thẳng vào trong xương sườn. Tưởng Ly thậm chí còn nghe thấy tiéng răng hàm trên và dưới của mình va vào nhau. Cô hết nhìn thi thể lại nhìn bức ảnh rồi lại quay về thi thể, ngón tay chỉ vào quan tài gỗ cũng run lên: "Anh ta... Anh ta là Tần Vũ!"

Người lúc trước muốn bán công thức của Vong Ưu Tán cho trưởng quầy Vương, kết quả không đến đúng lịch hẹn, hại trưởng quầy Vương vì quá áy náy, phải cất công bay qua Mỹ chuộc tội với Quý Phi. Khi ở trấn Thất Xá, cô gặp trưởng quầy Vương, lại nhắc đến người tên Tần Vũ này, trưởng quầy Vương làm mặt không vui, nói cho dù Tần Vũ đến nữa ông ta cũng không tiếp, làm ngành của họ kỵ nhất chính là tiếp những kẻ nói lời không giữ lời.

Tưởng Ly cảm thấy hô hấp không bình thường, thậm chí hơi khó thở.

Người Tần Xuyên duy nhất lộ mặt không ngờ lại chết ở đây, hơn nữa còn là cách chết này.

Cô kể lại đầu đuôi câu chuyện Tần Vũ và công thức cho Lục Đông Thâm cùng Nhiêu Tôn.

Hai người họ nghe xong cũng cảm thấy rất quái đản.

Rất lâu sau, Lục Đông Thâm lên tiếng: "Cái chết của Tần Vũ hoặc là có liên quan tới việc tự động ra khỏi thôn hoặc có là có liên quan tới việc ăn trộm công thức đem bán. Theo những gì anh ta gặp phải khi còn sống thì tới tám, chín phần là nguyên nhân phía sau."

~Hết chương 469~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.