Người Tình Trí Mạng

Chương 516: Chương 516: Phụ nữ luôn phải giữ một đường lùi




Thai Nghiệp Phàm cũng không ngờ được cô tiết kiệm được không ít tiền, quả thực rất kinh ngạc. Trần Du đắc ý, thông báo: Em đã có lòng muốn mở cửa hàng từ lâu, thế nên tiết kiệm tiền sẽ có động lực. Còn nữa, Skyline nhà người ta trả lương cho em rộng mở lắm, lương của một nhà điều hương tại đó không thấp chút nào.

Khiến Thai Nghiệp Phàm tức đến nghiến răng kèn kẹt.

Chọn địa chỉ, xem cửa hàng, thiết kế tiệm, vẽ bản đồ thiết kế, chủng loại sản phẩm, kiểu dáng mẫu mã... Hàng loạt các công việc liên quan, Trần Du đều làm với khí thế ngất trời, ý chí bừng bừng, còn chuyên tâm hơn cả việc cô cưới chồng.

Thai Nghiệp Phàm luôn có cảm giác mình bị lạnh lùng bỏ rơi.

Thai Tử Tân nghĩ thông suốt, nói với anh: Anh phải ủng hộ sự nghiệp của chị ấy, phụ nữ phải có việc của riêng mình để làm. Nếu theo ý của anh bước vào Trường Thịnh, không biết chị ấy còn bị người ta chỉ trỏ dèm pha đến mức nào nữa. Bây giờ tốt biết bao, chị ấy rất vui vẻ.

Thai Nghiệp Phàm thở dài: Chỉ là một cửa tiệm thôi mà, còn gọi là sự nghiệp sao?

Thai Tử Tân trừng mắt nhìn anh và nói: Trường Thịnh của chúng ta cũng từ làm ăn nhỏ đi lên, anh phóng tầm mắt ra mà xem, có bao nhiêu doanh nghiệp từ tích tiểu mới thành đại?

Thôi được rồi, Thai Nghiệp Phàm tích cực bày tỏ thái độ đúng đắn của mình, cũng toàn lực ủng hộ dự án hoành tráng Trần Du sắp phát triển.

Ai ngờ, đúng vào lúc Trần Du cả một bầu ý chí định thể hiện chút võ vẽ thì cô được kiểm tra ra đã có thai.

Bất ngờ này khiến Trần Du vừa căng thẳng lại vừa phiền muộn.

Căng thẳng vì đây là lần đầu tiên cô làm mẹ, không biết bản thân mình có thể làm tốt hay không; Phiền muộn vì lẽ nào chuyện cửa hàng phải tạm gác lại?

Sau khi biết chuyện này, Thai Nghiệp Phàm mừng tưởng chết. Để cô có thể an tâm dưỡng thai, việc ăn uống ngủ nghỉ, anh đều chăm sóc chu đáo. Ngay cả kế hoạch sự nghiệp tương lai của cô cũng đồng thời xen vào. Mọi chuyện nặng nề trong lòng Trần Du đều được chuyển qua cho Thai Nghiệp Phàm. Khi anh đang ở ngoài bàn chuyện làm ăn, thì vẫn phải chốc chốc đốc thúc công nhân tại cửa hàng: Chỗ nào tường quá cao, chỗ nào trát chưa phẳng...

Nhưng mệt mỏi không bì được với niềm vui.

Mỗi tối về nhà, việc đầu tiên anh làm chính là hỏi Trần Du: Con trai chúng ta đã làm gì rồi?

Lần nào Trần Du cũng bực dọc đáp lại anh: Em thật sự không biết con trai anh đang làm cái gì. Ngoài ra, có phải con trai không chưa biết được.

Thai Nghiệp Phàm cười vui vẻ, là một cục bông cũng được mà.

Chuyện của cửa hàng quả thực đều được Thai Nghiệp Phàm sắp xếp ổn thỏa, chu đáo. Trước kia cô luôn cảm thấy Thai Nghiệp Phàm giống như một đứa trẻ chưa lớn, mọi chuyện đều không bao giờ phải lo lắng. Nhưng sau khi nhà họ Thai xảy ra biến cô, anh quả thực đã trưởng thành nhanh chóng, dáng vẻ của anh khi gánh vác trọng trách của gia đình trở nên rất đàn ông.

Cô nghĩ vậy là hết cỡ.

Cho đến khi cô mang thai, cho đến khi anh sắp làm bố, cô mới chợt hiểu ra. Kỳ thật sự trưởng thành thật sự của một người đàn ông không bắt nguồn từ phụ nữ mà bắt nguồn từ việc người đó sắp làm bố.

Đến lượt Thai Nghiệp Phàm hùng hổ hăng say, Trần Du thì nhàn đến sắp phát điên.

Mỗi lần cô vừa đặt chân tới gần cửa hàng, đằng sau đã có người mách lẻo Thai Nghiệp Phàm, sau đó cô lại chỉ được đi qua đi lại tản mạn nhàn nhã.

Cảm xúc này đè nén nhiều rồi cũng có ngày phải bộc phát. Trần Du liều mạng đánh đập Thai Nghiệp Phàm, vừa đánh vừa gào: "Tại anh cả! Sao anh không tự biết giữ mình chứ? Anh nhìn em bây giờ xem, bụng sắp ễnh ra rồi, làm sao mặc được váy cưới hả?"

"Phải phải phải, đều tại anh, đều tại anh." Bây giờ Thai Nghiệp Phàm đang trong ngày xuân phơi phới, để mặc cho Trần Du ầm ĩ cũng không giận. Cô đang mang thai, là lúc cảm xúc rất không ổn định. "Em yên tâm, váy cưới chúng ta sẽ làm lại, kịp mà, không xấu đâu, em mặc gì cũng đẹp hết."

Chỉ có cái miệng của anh là ngọt.

Trần Du hậm hực: "Trước kia không biết anh đã dùng mấy lời ngon ngọt này dụ dỗ bao nhiêu cô gái rồi."

"Nào có, không hề, tuyệt đối không." Chuyện này Thai Nghiệp Phàm nào dám nói mạnh? Thành thật há chẳng phải tự đưa đầu vào họng súng? Anh ôm chặt lấy cô, đáp qua loa: "Em là cô gái duy nhất anh muốn lấy làm vợ."

Trần Du bĩu môi, nhưng trong lòng thì ngọt ngào.

Khi Thai Tử Tân đến cửa hàng, trời đã nhá nhem tối, Thai Nghiệp Phàm đang định đưa Trần Du đi ăn thì nghe có tiếng người đẩy cửa đi vào, là giọng của Thai Tử Tân: "Sao vẫn đang trang hoàng vậy? Người đàn ông này làm việc đúng là lề mề thật đấy."

Thai Nghiệp Phàm liền trách một câu: "Nói ai thế hả? Chị dâu em còn đang ở đây này, không thể giữ chút thể diện cho anh chút sao?"

Trần Du đứng bên cười trộm.

Thai Tử Tân chẳng buồn đoái hoài tới Thai Nghiệp Phàm, nhìn Trần Du dặn dò: "Chị phải chú ý một chút đấy, tuy rằng cửa hàng toàn sử dụng các nguyên liệu bảo vệ môi trường, nhưng vẫn bớt tới đây một chút là hơn."

"Được, chị biết rồi." Trần Du đáp.

Trước kia cô không thích Thai Tử Tân cho lắm, cảm thấy cô ấy rất cường thế, hơn nữa còn có kinh nghiệm kinh doanh lão luyện. Quan trọng hơn là, cô luôn cảm giác Thai Tử Tân vẫn yêu thầm Lục Đông Thâm. Nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, cô cũng không còn bài xích Thai Tử Tân nữa. Phụ nữ chưa cưới chung quy vẫn như một đứa trẻ, có mặt ích kỷ, nhưng cũng có mặt thiện lương.

Có lẽ Thai Tử Tân cũng áy náy phần nào với cô, nguyên nhân là vì trước đó cô ấy phản bác ý kiến của Thai Nghiệp Phàm. Thế nên từ khi Trần Du quyết định mở cửa hàng, Thai Tử Tân cũng bỏ ra không ít tiền của và lực lượng. Có một lần cùng cô đi chọn đồ gia dụng, Thai Tử Tân nói thật: "Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, việc em phản đối đề nghị của anh hai chỉ xuất phát từ việc suy nghĩ cho sự phát triển của công ty, tuyệt đối không sợ chị tranh giành tài sản hay gì đó. Chị lấy anh hai em tức là đã thành người nhà họ Thai, tài sản của nhà họ Thai có phần của chị là việc rất bình thường."

Nói thật, Trần Du chưa nghĩ xa như vậy. Thai Tử Tân có thể thẳng thắn nói vậy, ngược lại đã khiến cô bật cười. Cô nói: Chị hoàn toàn hiểu được quyết định của em, cho dù lúc đó em không phản đối chị cũng không đến làm. Chị có đảm nhận được vị trí ấy hay không trong lòng chị hiểu rõ, thế nên em yên tâm, chị không trách em. Còn về tài sản của nhà họ Thai, chị biết chị nói thế này em có thể không tin, nhưng chị thật sự chưa bao giờ nghĩ đến...

Thai Tử Tân không ngờ cô lại nói vậy, sững người một lúc lâu, rồi nói với cô: Không không không, chị đừng không nghĩ đến. Chuyện tài sản chị phải nghĩ, phụ nữ bất luận thế nào cũng phải để lại đường lùi cho mình. Em không có ý nói anh trai em có thể bỏ rơi chị. Đương nhiên, nếu anh ấy dám làm vậy em cũng sẽ không đồng ý.

Chọc cho Trần Du vui không chịu được.

Thai Tử Tân lần này mang đồ qua, vừa bước chân vào cửa hàng thì ô tô đồ cũng đến ngay sau đó.

Thai Nghiệp Phàm nói khoác không biết xấu hổ: "Thứ gì quý giá mà còn phiền Thai đại mỹ nữ đích thân mang đến thế này. Nói trước nhé, không phải núi vàng núi bạc, Nam Nam nhà anh không nhận đâu."

Từ ngày Thai Nghiệp Phàm biết tên thật của cô, anh cứ Nam Nam, Nam Nam, gọi riết thành nghiện. Anh nói gọi như vậy giống như gọi con gái yêu, ấm lòng.

Trần Du cũng thích anh gọi mình như thế, nghe cũng thấy ấm áp. Nhưng nghe xong lời giải thích của anh, cô liền lẩm bẩm: Ý tử tế không thể nói bằng lời tử tế hay sao.

Thai Tử Tân cười: "Cái này còn đắt giá hơn cả núi vàng núi bạc đấy nhé."

Nói như vậy, Trần Du lại càng tò mò.

Chẳng mấy chốc, có người khiêng hòm đi vào. Thai Tử Tân chỉ vào một chỗ, bảo họ để xuống rồi bảo họ đi về. Thai Nghiệp Phàm tò mò, chủ động dỡ hòm. Sau khi mở ra, anh kinh ngạc: "Không phải chứ? Chỉ là một khúc gỗ?"

Một khúc gỗ tầm khoảng trên dưới một mét, màu đen xì xì, không có tạo hình gì, còn không được gọi là một khúc gỗ đẽo, nhưng lại được đặt trong một chiếc hộp được chế tạo tỉ mỉ... Đợi chút, Thai Nghiệp Phàm nhìn chiếc hộp, hình như là thủy tinh?

Dùng hộp thủy tinh đựng khúc gỗ? Lẫn lộn đầu đuôi rồi thì phải?

~Hết chương 515~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.