Người Tình Trí Mạng

Chương 544: Chương 544: Thế rối ren




Nghe xong, Tần Thiên Bảo lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ý không dám gọi như vậy, như thế là bất kính với thần nữ. Ngay cả những bô lao trước kia đa phần kiêng dè cô bây giờ cũng tỏ ý nhất định phải gọi theo đúng quy củ mới được. Tưởng Ly thấy thái độ của mấy bô lão này chuyển biến thì có phần hồ nghi trong lòng. Tần Xuyên trọng sự khác biệt chênh lệch tuổi tác. Mấy người họ có thể nói là người già trong thôn, theo lý mà nói kiểu gì cũng phải thể hiện chút kiêu ngạo mới đúng.

Đang mải nghĩ thì cô nghe thấy vị bô lão cao tuổi nhất ho hai tiếng rồi tộc trưởng Tần ra mặt.

"Tưởng... à không, thần nữ, cả Tần Xuyên chúng tôi đều hy vọng có thể đi tế bái trời đất dưới sự dẫn dắt của thần nữ, cầu mong cho năm tới mùa màng bội thu, nhà nhà thịnh vượng." Tộc trưởng Tần trở thành người đại diện, cố gắng thuyết phục Tưởng Ly: "Cô là kỳ tích trời ban cho chúng tôi, dĩ nhiên cũng có thể lắng nghe ý nguyện trời đất, cầu phúc cho chúng tôi."

Tưởng Ly mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ tôi làm gì có bản lĩnh ấy? Mùa màng bội thu, vậy thì phải xem chất lượng cây giống thế nào. Còn về nhà nhà thịnh vượng thì mấy người phải giao lưu với bên ngoài đi. Cứ tự thủ khép kín thì toàn kết hôn cận huyết...

Mấy lời tế bái trời đất dĩ nhiên Tưởng Ly không phải chưa từng làm. Lễ tế đông ở Thương Lăng chính là một kiểu như vậy. Mà khi đó, thân phận Đàm Diệu Minh diễn chính là thủ lĩnh các con dân của trời đất. Cô cũng có thể rập khuôn bắt chước, nhưng thời gian không cho phép. Lễ tế đông của Thương Lăng mỗi nhà một việc mà còn phải chuẩn bị cả năm trời, cô làm gì có nhiều thời gian như vậy?

Quan trọng nhất chính là: Cô có phải thần nữ gì đâu... Lừa trời gạt đất như vậy không ổn chút nào.

Cô cố làm ra vẻ bình thản nhìn ba người họ, thấy không ai có ý định tiến lên giải vây giúp, cố tức đến nghiến răng kèn kẹt. Quay đầu lại, cô lại mỉm cười nhìn các bô lão và Tần Thiên Bảo, đầu tiên là thương lượng với Tần Thiên Bảo: "Em thấy chị có trẻ trung xinh đẹp không?"

Tần Thiên Bảo không ngờ cô hỏi như vậy, sững người một lát rồi gật đầu chắc nịch: "Ừm."

Sau khi bật ra chữ đó, vành tai nó lặng lẽ đỏ ửng lên.

"Thế nên, em gọi chị là "chị" thích hợp nhất, cứ thần nữ này thần nữ kia nghe già lắm. Vả lại, con người chị dễ gần thân thiện biết bao. Một tiếng thần nữ của em đã kéo xa khoảng cách giữa chúng ta rồi."

Cô bô lô ba la nói một tràng, ánh mắt thân thiện, bờ môi mỉm cười, nhìn từ góc độ của Nguyễn Kỳ thì chính là một "bà ngoại sói" mặt mày phúc hậu*. Những lời thoái thác của Tưởng Ly, cô ấy cũng hiểu. Nghề bác sỹ mùi hương miễn cưỡng có thể giải thích thông suốt ở những thành phố hiện đại nhưng ở Tần Xuyên này thì chưa chắc đã hiểu được sự kỳ diệu bên trong. Nhưng danh hiệu thần nữ này không phải có thể nhận tùy tiện, lẽ nào bắt Tưởng Ly ở lại Tần Xuyên cả đời hay sao?

*Trích từ truyện cổ tích "Cô gái quàng khăn đỏ".

"Còn các vị nữa, kính trọng gọi tôi một tiếng Tưởng cô nương là được rồi, còn về việc tế bái trời đất..." Tưởng Ly chuyển sang việc chính, nhìn thẳng vào ánh mắt nhiệt tình của các bô lão: "Hành hạ tất cả mọi người từ già tới trẻ trong thôn là không cần thiết. Tôi sẽ trở lại khu Tế y cầu phúc với trời đất, cầu cho Tần Xuyên luôn mùa màng bội thu, nhà nhà hưng vượng."

Nghe xong câu ấy, tộc trưởng Tần vô cùng kích động: "Cần chúng tôi chuẩn bị gì, cô cứ nói."

"Không cần đâu." Tưởng Ly lập tức nói. Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình vẻ ngập ngừng, cô bắt đầu ung dung giải thích: "Tế phẩm nhiều không có nghĩa là trời đất sẽ hiểu cho. Mỗi người tự có cách thức của riêng mình. Tôi cầu phúc với trời đất chủ yếu dựa vào lòng thành, tâm thành ắt linh. Việc chữa trị cho Thiên Bảo cũng vậy thôi, tộc trưởng Tần có thấy tôi xếp đặt đài tế hay đòi hỏi vật phẩm gì không?"

"Đúng là không." Tộc trưởng Tần gật đầu đáp lại: "Xem ra cô nương thật sự là người phi thường, không cần thứ gì bên ngoài cũng có thể trò chuyện với thần linh. Nếu cô nương đã nói thế, vậy chúng tôi xin nghe theo."

Tưởng Ly mỉm cười gật đầu, thực chất trong lòng thầm thở phào nhẹ hõm: Tôi mà có khả năng ấy thật thì tốt biết bao, tôi sẽ dẫn dắt sấm sét đánh chết bố con Lục Chấn Danh.

Trong góc có một ánh mắt nhìn Tưởng Ly chằm chằm.

Cô không cần đặc biệt quay lại cũng cảm nhận được địch ý nảy sinh từ đôi mắt ấy. Khi tất cả người trong thôn đều quỳ lạy, chỉ có chủ nhân của đôi mắt đó đứng im bất động.

Tần nhị nương.

***

Lục Môn rơi vào thế rối ren, hỗn loạn, bên ngoài xôn xao đồn rằng Lục Môn đang ở trong thời kỳ biến cố.

Theo lý mà nói, một doanh đã đứng vững nửa thế kỷ, gốc rễ sẽ cắm cực sâu, dĩ nhiên cũng đã trải qua không ít sóng to gió lớn. Nhưng quan trọng là, trong tình hình đặc biệt như lúc này, một là nền kinh tế toàn cầu không ổn định, các doanh nghiệp niêm yết đều ít nhiều chịu ảnh hưởng; hai là Lục Môn đang đối diện với giai đoạn chuyển giao quyền lực, một thế lực đứng đầu là Lục Chấn Dương và một thế lực đứng sau là hai bố con Lục Chấn Danh đang công khai đối lập, vừa cạnh tranh lành mạnh trong các sản nghiệp, đồng thời cũng giành giật rất ác ý.

Việc cạnh tranh lành mạnh thể hiện ở các lĩnh vực do hai bên chịu trách nhiệm, đặt thành tích doanh nghiệp lên trên, coi lợi ích doanh nghiệp là chủ chốt. Đây là sự thể hiện cuộc đọ sức một cách bình thường nhất. Giành giật ác ý là đối với những chuỗi sản nghiệp có sự trùng lặp của đối phương, lấy danh nghĩa công ty tiến hành giành giật khách hàng, cướp đoạt tài nguyên, chèn ép, tàn sát khắp mọi nơi.

Sau khi Lục Đông Thâm rời khỏi Lục Môn, hai hình thái cạnh tranh này luôn quấn chặt lấy nhau, chủ yếu biểu hiện ở cuộc đọ sức mạnh sau lưng hai người là Lục Khởi Bạch và Lục Bắc Thâm.

Trạng thái này cuối cùng cũng đã đứt gãy cùng việc Lục Khởi Bạch vào tù.

Đầu tiên là Lục Chấn Dương mất đi một vị "nguyên lão" quan trọng, một vị công thần đắc lực. Sau đó Lục Chấn Danh lại mất đứa con trai Lục Khởi Bạch. Trông thì có vẻ như cả hai bên đều tổn thương nguyên khí nặng nề. Bên ngoài đang liên tục đồn thổi suy đoán liệu Lục Môn có rơi vào thời kỳ đình trệ hay không. Không ngờ, một loạt các công ty niêm yết dưới quyền Lục Môn liên tục bị đánh úp trên thị trường cổ phiếu.

Những công ty bị ảnh hưởng tuy rằng không thể coi là ngành trụ cột quan trọng hàng đầu của Lục Môn, nhưng cũng khiến các lãnh đạo cấp cao cảnh giác. Một con thuyền lớn sở dĩ có thể ra khơi thuận lợi, quan trọng nằm ở sự hoàn hảo không khiếm khuyết trong mỗi linh kiện. Cho dù là một linh kiện không ai để ý, bỏ mặc ở đó thì cuối cùng cũng có thể trở thành một sai lầm nghiêm trọng.

Bề ngoài trông có vẻ như là một phản ứng liên đới sau sự kiện Lục Khởi Bạch, vì những công ty chịu thiệt hại hầu hết đều do anh ta phụ trách. Thế nên, Lục Chấn Đanh đau đầu nhức óc, một mặt nghĩ đủ mọi cách cứu con trai ra, một mặt tích cực muốn bảo vệ các sản nghiệp thuộc quyền của Lục Khởi Bạch. Sự cố gắng ấy cũng khiến bên ngoài phải giật mình, chợt nhận ra, Lục Chấn Danh này tưởng như sống thong dong nửa đời còn lại, thực ra vẫn đang quan tâm chuyện kinh doanh.

"Nghe nói cậu em trai đó của anh khởi động dự án khẩn cấp, không những ngăn cản Skyline chịu ảnh hưởng mà còn muốn giương một lớp ô che chắn cho những công ty dưới quyền của Lục Khởi Bạch."

Công việc xây dựng từ đường cũng đã hòm hòm. Những việc lao động nặng nhọc đa phần đã được Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn làm xong, những việc lặt vặt còn lại giao cho người dân Tần Xuyên. Hai người họ vụng trộm ngửa ngơi nửa ngày. Nhiêu Tôn bò lên cao, ngửa mặt nằm lên đống củi, đan hai bàn tay vào nhau làm thành gối, đặt sau gáy. Anh ấy ngậm một cọng cọ trong miệng, vắt vẻo đôi chân nói với Lục Đông Thâm về chuyện của Lục Môn.

Dù sao cũng là người đã lăn lộn chán chê trên thương trường. Cho dù đã rời xa một thời gian cũng không có nghĩa Nhiêu Tôn thật sự tai điếc mắt mù với mọi chuyện. Ngược lại, cũng giống như Lục Đông Thâm, anh ấy luôn để ý mọi động thái của Lục Môn. Thế nên chuyện rất nhiều công ty dưới quyền Lục Môn bị đánh úp trên thị trường cổ phiếu, anh ấy cũng biết ngay sau Lục Đông Thâm.

Ánh hoàng hôn hắt lên mặt Nhiêu Tôn, soi sáng gương mặt điển trai và tư thế bất kham ấy. Lục Đông Thâm không say mê củi như anh ấy, ngồi bên dòng nước chảy dưới đình viện nhặt hẹ. Gần như là lựa tựng cọng, rửa từng cọng. Cọng nào rửa xong thì bỏ vào chậu trúc đựng nước bên cạnh. Coi như là giúp việc cho Tưởng Ly, nguyên do là vì trước đó Tưởng Ly từng nhặt một lần, anh chê cô nhặt không sạch. Hẹ vừa được hái dưới đất lên, vốn dĩ dính rất nhiều bùn đất, cho Lục Đông Thâm làm việc này là thích hợp nhất.

Có điều, những câu tiếp theo Lục Đông Thâm nói ra đều là những canh bạc lợi ích, hoàn toàn khác với công việc tươi sáng anh đang bận rộn lúc này.

"Lục Môn vốn là một thể, nó làm vậy cũng không sai."

~Hết chương 543~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.