Người Tình Trí Mạng

Chương 532: Chương 532: Tôi là bạn anh khi nào vậy?




Quy tắc Tần nhị nương lập ra khi chữa trị cho Tần Thiên Bảo cũng tương tự với Vu chúc, chỉ được nhìn từ xa không được tiến lên quấy rầy. Nhưng quy tắc của Tưởng Ly thì khác, cô không những yêu cầu khoảng thời gian chữa trị không được phép có người ngoài làm phiền mà còn ra lệnh cho tộc trưởng Tần và bố mẹ Thiên Bảo tạm thời lánh mặt, cho đến khi Thiên Bảo hồi phục mới được vào nhà.

Yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt.

Mẹ Thiên Bảo lúc trước còn thề thốt hứa hẹn với Tưởng Ly lại quá yêu con, nghe xong không đành lòng bèn hỏi lại: Tưởng cô nương, cũng phải có người ở đây lo chuyện cơm nước, giặt giũ chứ, hay là cứ để tôi ở lại đây đi?

Thương thay tấm lòng cha mẹ, sao Tưởng Ly không hiểu nỗi lo lắng của mẹ Thiên Bảo chứ? Cô hắng giọng nói: Khoảng thời gian này tôi cần mời thần về, người ngoài không tiện có mặt, còn về việc giặt giũ nấu cơm, có cô bạn đi chung với tôi làm là được rồi.

Cô bạn đi chung ấy chính là Nguyễn Kỳ. Nghe xong cô ấy bèn nói với mẹ Thiên Bảo: "Tưởng cô nương tự có sắp xếp của cô ấy, người thân không cần lo lắng đâu."

Câu nói này tồn tại như lời của bác sỹ trong bệnh viện vậy: Bác sỹ đang chữa trị, người nhà đợi bên ngoài đi.

Tộc trưởng Tần hiểu rõ đại nghĩa, dù sao cũng là người đứng đầu một tộc lớn, không ủy mị, lo trước lo sau như phụ nữ. Ông lệnh cho bố mẹ Thiên Bảo thu dọn chút đồ đạc đơn giản, tạm thời qua sống ở nhà bà con, còn mình thì sống tạm trong từ đường.

Khoảng thời gian này ngoài việc lo lắng các chuyện trong ngoài thôn, tộc trưởng Tần còn bận rộn một chuyện lớn hơn: Xây dựng lại từ đường.

Trong thôn có sẵn thợ xây lành nghề, ai nấy đều gắng sức làm thêm ca thêm giờ. Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn giúp đỡ việc chữa trị cho Tần Thiên Bảo tới bước này là đã hết sức, cũng đồng thời áy náy chuyện dùng bom phá hủy từ đường, nên tự xung phong ra từ đường giúp đỡ.

Đến tận bây giờ, tộc trưởng Tần vẫn không hề hoài nghi những lời Lục Đông Thâm từng nói. Nghe xong quyết định của họ, ông khéo léo từ chối liên tục, nói rằng Tần Xuyên tuy ngăn cản người ngoài vào thôn, nhưng không có nghĩa là không tôn trọng người ngoài. Cộng thêm những việc trước mắt Tưởng cô nương đang làm, họ cũng là khách của Tần Xuyên, sao có thể để khách lao tâm lao lực chứ?

Vẫn là Nhiêu Tôn một câu trúng tim đen: Để anh ấy làm đi, anh ấy từng xây nhà, còn xây không ít nhà.

Tộc trưởng Tần quan sát Lục Đông Thâm một lượt từ trên xuống dưới, tuy rằng anh cao lớn rắn chắc vạm vỡ, nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống như người hay làm việc nặng, xây nhà xây cầu gì đó. Ông bèn tò mò hỏi anh từng xây qua bao nhiêu căn nhà, và xây những kiểu nhà nào.

Câu nói này bảo Lục Đông Thâm phải trả lời như thế nào? Không thể nào nói với tộc trưởng Tần, từ những cái lớn như các công trình vận chuyển giao thông đến những thứ nhỏ như trung tâm thương mại, rạp phim, nhà hát, chung cư, nhà dân, nghiệp vụ phổ biến khắp hơn một trăm quốc gia, đồng thời sở hữu những sân chơi sáng tạo thiết kế hàng đầu thế giới, có thể giải quyết các phương án chuyên nghiệp cho những nhà thiết kế số một...

Anh đành nói với tộc trưởng Tần: Không nhiều, không nhiều, nhưng giúp mọi người xây từ đường chắc chắn không thành vấn đề. Vả lại, nhà bạn tôi... cũng là dân xây nhà đấy.

Tộc trưởng Tần nghe xong bèn nghĩ: Hay thật, cả hai người đều có kinh nghiệm xây nhà, tốt hơn những trai tráng bướng bỉnh ẩu thả trong thôn. Ông bèn mặt dày hỏi tiếp: Liệu có thể làm một từ đường có thẩm mỹ không, giúp tôi thiết kế thêm.

Đương nhiên là không thành vấn đề.

Tới khi tộc trưởng Tần đi hô hào các thanh niên trai tráng vào giúp sức cho Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn, Nhiêu Tôn bèn bắng nhắng hỏi anh: "Này Lục Đông Thâm, tôi thành bạn anh khi nào vậy?"

"Chỉ cần cậu không nhòm ngó Tưởng Ly, tôi tạm thời có thể coi cậu làm bạn. Còn trên thương trường, thì phải dựa vào bản lĩnh của riêng mình." Lục Đông Thâm từ tốn đáp trả. Thấy anh ấy định cãi lại, anh nói thêm: "Tần Xuyên sống cách xa thế giới, nhưng những lời tộc trưởng Tần này nói lại khá hiện đại và bắt kịp sự phát triển của thời thế."

Nhiêu Tôn nghe ra ý ngầm của anh. Trước đó họ cũng từng nghi ngờ. Lục Đông Thâm nhân lúc vắng người nói với anh ấy những suy đoán phát hiện sau khi tới khu Tế y. Nhiêu Tôn ngẫm nghĩ giây lát rồi nhíu mày: "Theo như tình hình này, tộc trưởng Tần tuy không thường xuyên tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhưng cũng không thể chỉ mới ra ngoài một hai lần được. Vậy nên việc Vệ Bạc Tôn vô tình gặp tộc trưởng Tần là điều không thể."

"Nói cách khác." Lục Đông Thâm tiếp lời: "Có thể chính Vệ Bạc Tôn hoặc một người nào đó có liên quan với Vệ Bạc Tôn là luôn giữ liên lạc với tộc trưởng Tần."

Đây là chuyện Lục Đông Thâm đã nghĩ thông suốt dọc đường trở về Tần Xuyên.

Chính vì có liên lạc nên mới nắm khá rõ địa hình Tần Xuyên, cũng quen thuộc tính cách người Tần Xuyên, nhắm chuẩn một khi họ tiến vào Tần Xuyên, người Tần Xuyên cùng lắm sẽ chỉ nghĩ cách đuổi họ đi, không thể làm tổn thương tính mạng. Còn họ chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để ở lại lấy bí kíp. Vệ Bạc Tôn đã phân tích tỉ mỉ tình hình cả đôi bên.

Chính vì thân thuộc Tần Xuyên, nên mới biết rõ việc lấy bí kíp không phải chuyện gì đơn giản, nên đã sử dụng chiêu ôm cây đợi thỏ, còn về việc sau khi đợi được thỏ đối phương sẽ làm gì tiếp thì thật sự không thể suy đoán thêm được.

Bên nhà tộc trưởng Tần, Tưởng Ly đã quyết định phương án chữa trị chi tiết. Nguyễn Kỳ hỏi cô: Cô thật sự để tôi ở đây nấu cơm giặt giũ cho cô sao?

Đương nhiên không thể.

Đối với lần hành động chữa trị này, người giúp được Tưởng Ly nhiều nhất chính là Nguyễn Kỳ. Còn về hai người đàn ông đến hoa lê và hoa đào cũng không phân biệt được kia, giữ lại bên cạnh chỉ thêm vướng chân.

Nguyễn Kỳ thông thạo nhất với các nguyên liệu, ngoài việc không biết chiết tách và tổ chức lại mùi hương ra, những việc khác cô ấy đều lành nghề. Cô ấy hỏi về thời gian chữa trị, cứ nghĩ nói gì cũng phải mười ngày đến nửa tháng, ai ngờ Tưởng Ly trả lời cô ấy: Ba ngày, chỉ cần ba ngày.

Quả thực khiến Nguyễn Kỳ sửng sốt.

Không còn tộc trưởng Tần và mọi người ở ngoài, Tưởng Ly nói toàn những lời chuyên ngành với Nguyễn Kỳ: "Bệnh của con người chia làm hai loại, tâm lý và sinh lý, ảnh hưởng lẫn nhau và cũng có thể áp chế lẫn nhau. Tần Thiên Bảo mắc bệnh tâm lý, chưa ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh lý. Thế nên dùng mùi hương thích hợp tiến hành dẫn dắt và nhắc nhở, giúp thằng bé hồi phục lại có lẽ không khó."

Một trong những cách trị liệu tâm lý cũng bao gồm trị liệu bằng mùi hương, việc này bây giờ đã rất phổ cập rồi. Nhưng mùi hương cô lợi dụng không hẳn chỉ là mùi thơm, hơn nữa cũng không chỉ hạn chế trong những mùi thơm. Trong suy nghĩ của cô, các loại nguyên liệu sau khi được tổ hợp lại có thể vận dụng vào các mặt của cuộc sống, không những có thể trị liệu bệnh tâm lý mà còn có thể phòng và làm dịu các cơn đau sinh lý.

Đương nhiên, đó phải là khi bệnh tình chưa nguy kịch. Còn nếu bệnh nặng vẫn cứ phải dựa vào các kỹ thuật khoa học hiện đại, mùi hương chỉ là phụ trợ.

Sở dĩ dám nhận Tần Thiên Bảo là vì thông qua quan sát tình trạng và mùi hương cơ thể của nó, Tưởng Ly phán đoán bệnh của nó chưa nguy cấp. Thêm nữa, người Tần Xuyên xưa nay chú trọng việc dưỡng sinh, cô cũng đoán được Tần Thiên Bảo không mắc các chứng bệnh lắt nhắt.

Chính trong quá trình trị liệu, nó khiến người ta không đành lòng.

Nguyễn Kỳ hiểu rõ bản lĩnh của Tưởng Ly, cũng biết khi ở Thương Lăng trị bệnh cứu người cô không bao giờ kiêng dè. Nhưng lần này xua mọi người và tộc trưởng Tần đi khỏi, cô ấy vốn dĩ nghĩ rằng Tưởng Ly có kiêng dè, dù sao người Tần Xuyên cũng là đời sau của thần y, nhìn cô trị liệu qua cũng sẽ hiểu rõ nguyên lý, phá vỡ hình tượng thần thánh của cô trong lòng người dân Tần Xuyên.

Nhưng về sau Nguyễn Kỳ mới hiểu ra, việc giữ hình tượng chỉ là một trong số các nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn cả là sợ tộc trưởng Tần và bố mẹ Thiên Bảo không đành lòng, cuối cùng dang dở việc chữa trị.

Ngày đầu tiên, nghiêm cấm Tần Thiên Bảo ăn bất cứ thứ gì, thậm chí không cho phép uống nước.

~Hết chương 531~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.