Thái Nhãn Hoàng giật mình áp tai xuống đất. Quả thật, tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần. Chàng hoảng hốt, quay lại phía quân doanh.
-Anh em, mau sửa soạn binh đao ra đánh giặc!
-Tuân lệnh!
Rồi chàng quay lại phía Dương Dũng.
-Trận này mạng tôi khó có thể bảo toàn. Nhưng huynh nhất định phải sống, phải trở lại hồ Sùng Nghiêm, tìm Lan nhi, thay tôi chăm sóc cô ấy.
Dương Dũng nghe, rùng mình, nghĩ lại chuyện hồi đêm.
-Nhãn Hoàng, xin lôi, vì tôi mà quân của huynh chịu khổ...
-Không...không sao!
............
Quân giặc tiến lại mỗi lúc một gần, hò hét vang trời. Đồng Chùy ngang ngược lớn tiếng:
-Thái Nhãn Hoàng, còn 0 mau giao núi Liêu cho ta? Quân ngươi ta nhắm chỉ được 5, 6 vạn, quân ta hắt hơi cái là bay. Cho ngươi thời gian đủ để 1 nén hương tàn. Nghĩ kĩ đi! Tốt nhất là đừng nên ngoan cố!
“Hừ! Muốn khủng hoảng tâm lý ta sao?Ngọn núi này là nơi hiểm yếu, giao cho ngươi khác nào giao cả quấc gia. Dù chết cũng phải đánh tới cùng!”
Thái Nhãn Hoàng rút tên tra vào cung, bắn tan lư hương trước mặt. Đồng Chùy giận tới đỏ mặt tía tai,xông tới.
-Có vẻ như ngươi chán sống rồi thì phải?
-Ta chỉ muốn đem tấm long kiên trung này hiến dâng cho tổ quốc!
-Vậy hả? Thế ta moi lòng mi chôn xuống đất quê hương mi nhé!
Lũ quân đằng sau Đồng Chùy cười lớn. Hắn quay lại:
-Xung phong!
Quân giặc lao tới. Những mũi tên, mũi lao lao ra. 1 mũi tên sượt qua người Thái Nhãn Hoàng....Đồng Chùy hả hê sung sướng.
-Mới ra quân mà đã có người bị thương rồi kìa! Ha ha ha.- Đồng Chùy hả hê sung sướng.
Quân Thái Nhãn Hoàng ngượng chín mặt, Nhãn Hoàng rút một mũi tên bắn giữa đầu tên phó soái.
Tên phó soái ngã xuống trong sự khinh ngạc của quân cả 2 bên. Không lâu sau, quân Viên ráo dác:
-Mang võng lại đây!
-Chết rồi còn cứu khỉ gì nữa?
-Chôn đâu?
-Đây chứ đâu?
-Mày muốn mất đầu à?
....................
Đồng Chùy lo sợ nhìn Nhãn Hoàng, rồi nhìn tên phó soái nằm trong vũng máu, giận dữ thét:
-Rút quân!
Quân Viên lầm lũi đi về trong sự sung sướng của quân Thái Nhãn Hoàng, bỗng có 1 sồ tướng sĩ vây lại.
-Tướng quân, tướng quân có sao không?
-Không..... không sao...
-Về mau!
.........................
Doanh trại đêm đó.......
Có 1 chàng trai trên giường bên 1 vị thái y đang lau máu, một vài người sắc thuốc.
-Ông là thái y triều đình phái tới hả?
-Phải.
-Cụ thể là ai phái tới?
-Thượng thư bộ binh.
-Các đạo khác cũng có 1 thái y như ông à?
-Phải.
“Liệu có dính líu gì tới Thẩm Vu Ngọc không đây?”-Nhãn Hoàng nghĩ....
-Tướng quân nằm yên, tôi đắp là vào vết thương đây.
-Mũi tên đó có độc không?
-Không có, tôi kiểm tra cả mũi tên, cả máu của ngài rồi. Ngài yên tâm!
.............
“Sáng rồi, thời gian trôi nhanh quá! Mà hình như từ lúc lên đây, ta chưa phát lương thực lần nào! Tội nghiệp mọi người, sống khổ vậy mà chẳng ai kêu ca gì. Đúng là huynh đệ chí cốt.”
Thái Nhãn Hoàng nén đau vùng dậy, nói với cận vệ bên cạnh.
-Ngươi vào kho lấy gạo nấu cơm.
-Nấu cơm quân ấy hả?
-Phải.
-Được rồi, ngài nghỉ đi.
-A, trong quân có mấy người có lệnh bài của triều đình?
-Mười mấy người gì đó.
-Gọi họ vào đây!
-Làm gì?
-Chọn người liên lạc với triều đình.
-Lệnh bài để làm gì?
-Đang thời loạn, giờ gì cũng cần lệnh bài.
-Ờ, ờ.
-Mau đi đi!
-Được được.
...............
Lúc sau, viên thị vệ dẫn vào 18 người. Họ đều là nam nhân, trừ 2 cô gái . Họ rút thẻ bài đặt lên bàn.
-Các ngươi đề biết khinh công, cưỡi ngựa cả?
Mười tám người gật đầu.
-Các ngươi biết nguyên tắc của người chuyển thư?
Mười tám người gật đầu.
-Người nói ta nghe!
-Đảm bảo bí mật tuyệt đối khi trên đường, đến nơi, sau khi tiếp nhận thông tin thì thiêu hủy.
-Cơ bản là thế, vậy ngươi sẽ là người đưa tin của ta!
-Tuân mệnh tướng quân!
-Lui đi!
18 người quay đi, Thái Nhãn Hoàng chỉ vào 2 cô gái.
-2 cô nương xin dừng bước!
2 cô gái dừng chân quay lại, 1 người khẽ cười.......
-Tướng quân... cho gọi chúng tôi?
-Sao 2 cô lại ở đây?
-Tỷ muội chúng tôi đầu quân ra trận.
-Làm sao ta có thể tin cô?
-Ngài đừng quên cả 2 chúng tôi đều có thẻ bài.
-Các cô lấy thẻ bài từ đâu?Đừng nói với ta là 2 cô làm giả.
-1 lần thái tử vi hành, bị 6 người từ đâu xông ra hành thích. Tỷ muội chúng tôi xông ra cứu giá, vì vậy mà được trọng thưởng kim bài.
-Ra vậy.
-Nếu không còn việc gì nữa thì chúng tôi xin lui.
-Khoan, ta chưa biết tên của 2 cô.
-Tôi là Chu ngọc, muội muội là Vương Duyên.
-Được rồi, lui đi........