Cuối cùng Phương Dĩ sắp xếp nhà cửa chỉnh tề, thứ cần mua đã mua đủ, cần tìm đã đi tìm. Cô lấy cuốn sổ chi tiêu nhỏ ra, sau khi tính xong đau lòng ngã xuống giường, không lo liệu việc nhà không biết củi gạo đắt, tiền tiết kiệm vậy mà chỉ còn lại số lẻ. Cô quan sát phòng ngủ, không biết thứ gì có thể trả lại. Ngẫm nghĩ quá phiền lòng, vừa vặn lúc này nhận được WeChat, mở ra vừa nghe, là Bong Bóng vừa ăn vừa nói không rõ ràng: “Đại Phương nói, chắc dì đã xài hết tiền rồi, có cần… Cần…” Bên cạnh có người nhắc, Bong Bóng nói tiếp, “Cần cứu tế!” Lại tự chủ trương tăng thêm một câu, “Cháu đang ăn bánh dâu tây, dì muốn ăn không? Nhồm nhoàm, ăn rất ngon!”
Phương Dĩ trả lời: “Tiền của dì có thể mua một xe tải bánh dâu tây. Biết một xe tải có bao nhiêu không? Chính là có thể đủ cho cháu ăn rụng hết răng!”
Ném điện thoại, Phương Dĩ ôm hận cắn gối, lăn lộn chốc lát quyết định ra khỏi phòng kiếm ăn. Cầm ví tiền lên mở cửa, liền thấy có người đang lên lầu, cười đùa hí hửng chào hỏi với cô: “Này!” Là trái Thanh Long phải Bạch Hổ!
Phương Dĩ nheo mắt, cười đáp lại một cái, cảnh giác nắm chốt cửa, sẵn sàng đóng cửa. Tên Lửa đi tới, nhắm ví tiền trong tay cô, hỏi han nói: “Sắp ra ngoài à?”
“Đúng vậy.”
“Tôi là người của công ty dưới lầu, chúng ta từng gặp buổi sáng, lúc đó chưa kịp chào hỏi cô. Tôi tên là Trương Liêm.”
“Chào anh.”
Tên Lửa ghì lên khung cửa, cảm giác tay Phương Dĩ đang dùng sức. Anh ta thăm dò bên trong nhà, “Là thế này, tôi đến xem nhà một chút. Nhà này có hai phòng ngủ một phòng khách nhỉ, có phòng ngủ là của tôi.”
Phương Dĩ không thể hiểu: “Cái gì?”
Tên Lửa nghĩ đến lời dặn dò nghiến răng nghiến lợi của Chu Tiêu trước đó, lặp lại y chang: “Cô Mã nói, căn nhà này chia ra cho thuê, không phải trước đó là thuê một tháng năm ngàn sao? Bà ấy cho cô thuê nửa giá, nửa kia đương nhiên là tôi trả.” Anh ta cười hì hì nói, “Chúng ta thuê chung.”
Phương Dĩ “Ơ” một tiếng, nở nụ cười, lại lập tức nghiêm mặt, đẩy cửa muốn đi. Tên Lửa lại tách khung cửa muốn vào nhà, hai người tranh nhau kéo cửa, thiếu chút nữa kẹp lấy Phương Dĩ. Phương Dĩ la: “Anh làm cái gì, tôi báo cảnh sát đó. Ban ngày ban mặt anh muốn vào nhà ăn cướp hả!”
Tên Lửa không nghe cô nói, dùng sức kéo cửa ra, đi tới xông thẳng vào trong, phía sau Phương Dĩ kêu “Này, này”. Ai ngờ Tên Lửa đi chưa được mấy bước, dưới chân đột nhiên đạp phải một thứ đồ nhô lên, ngay sau đó một cái sọt bụi màu trắng đột nhiên bật về phía anh ta, ùn ùn kéo đến văng đầy người. Tên Lửa kêu lên, nhắm mắt lại nhảy lên mấy bước, đột nhiên “răng rắc” một tiếng, Tên Lửa la to: “A-“
Năm phút sau, Tên Lửa chật vật đứng trong nhà Chu Tiêu. May mà công ty đã hết giờ làm, không để mấy đứa em nhìn thấy, nếu không thì tổn hại hết uy nghiêm của anh ta.
Chu Tiêu quan sát anh ta từ trên xuống dưới. Tóc trắng, trên mặt vẽ mấy nét bút có thể đi hát kinh kịch, cả người đầy bột, hai mắt bị chích đỏ, quan trọng nhất là một cái bẫy chuột rất lớn bên chân trái.
Khóe mắt Tên Lửa rưng rưng: “Trong nhà cô ta toàn là cơ quan, em không để ý, đạp phải một cái, mấy cái bột mì này thoáng cái bắn tới, ai biết được bên cạnh còn có bẫy chuột!” Ngoài một cái bẫy chuột, anh ta nên vui mừng chân phải không gặp họa.
“Cậu nên vui mừng đó không phải là bẫy thú.” Chu Tiêu cười trên nỗi đau của người khác, chống tay lên tay vịn sofa, chống cằm, nhún vai cười.
Tên Lửa căm hận nói: “Anh thử bị bẫy chuột kẹp xem!”
Chu Tiêu hừ lạnh một tiếng, anh đã sớm bị kẹp, tình cảm cùng chung mối thù tỏa ra. Anh cuối cùng không cười nữa, đứng dậy nói: “Tự mình hái.”
Phương Dĩ đỡ cây lau nhà nhìn quét phòng khách, cô sắp yêu mình rồi, bốn chữ phòng ngừa chu đáo dùng đến vô cùng nhuần nhuyễn. Nếu không phải buổi sáng tận mắt thấy được mấy người “xã hội đen” kia, cô nào có thể đề phòng, cố ý mua thêm mấy cái bẫy chuột. Nhưng cái này chung quy không phải biện pháp, “xã hội đen” nổi nóng, lỡ như phóng hỏa thiêu cô thì làm sao. Đang nghĩ đến đây, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa vang dội, Phương Dĩ giật mình, ném rơi cây lau nhà chạy đến cạnh cửa, nhưng đáng tiếc cửa phòng nhà cũ không có mắt mèo, cô chỉ có thể kêu: “Ai vậy?”
Bên ngoài nhà đột nhiên lại yên lặng không một tiếng động, Phương Dĩ lại gọi hai lần, loáng thoáng nghe thấy tiếng xuống lầu, giậm chốc lát. Cô lặng lẽ kéo ra một khe cửa, đột nhiên một nguồn sức mạnh kéo đến, Phương Dĩ la to một tiếng, chợt bị kéo ra ngoài cửa, đâm đầu vào lồng ngực rắn chắc, chóp mũi đau, cô “gào” một tiếng, lập tức có một bàn tay che mặt cô lại, cứng rắn đẩy cô ra.
Khách khí không vào nhà được, vậy thì trực tiếp ra tay cưỡng chế, Chu Tiêu đi vào trong, đá văng một cái bẫy chuột dưới đất, nói: “Mười năm không gặp, cô bán bẫy chuột?”
Phương Dĩ vốn muốn chửi mắng người, sau khi nghe ngẩn ngơ, che mũi nhìn Chu Tiêu chằm chằm.
Chu Tiêu xoay người, thấy mắt cô lấp lánh nước mắt, ngờ nghệch, nhướng mày như cười như không: “Sao thế, không nhận ra tôi?”
Phương Dĩ “hừ” một tiếng, hất đầu sang một bên: “Anh rốt cuộc muốn làm gì!”
Phòng khách trống không, chỉ có một cái ghế xếp người có thể ngồi, Chu Tiêu ngồi xuống, hai chân dang rộng, hai tay chống trên đùi, cơ thể hơi cong, nhìn Phương Dĩ chằm chằm như hổ đói.
Một cái ghế xếp cũng có thể bị anh ta ngồi ra khí thế lấn người, Phương Dĩ lại xoa mũi một chút, không cam lòng yếu thế cũng nhìn anh chằm chằm. Chu Tiêu mở miệng: “Lầu dưới có vấn đề về nước, từ hôm nay trở đi, toilet của cô dùng chung.”
Phương Dĩ buông cái mũi ra, chống nạnh nói: “Anh đi ra ngoài có uống thuốc chưa! Lại muốn nói thuê nửa nhà? Làm ơn đi, giấy trắng mực đen rõ ràng viết ở đây, tôi thuê toàn bộ, anh không trộm nước được, muốn đến cướp trắng trợn?”
Chu Tiêu chính là không chơi đúng luật, người bình thường sẽ thẹn quá hóa giận, anh lại vô cùng bình thản: “Đúng, chính là cướp trắng trợn!” Anh hài lòng xoay di động trong tay, nói, “Trước đó bận quá, chưa kịp thông báo cho chủ nhà tôi từng mượn dùng nhà vệ sinh ở đây. Hôm nay tôi có thời gian, có thể báo cho chủ nhà một tiếng.”
Đây là ý gì, anh ta đã đoán được trò vặt trước đó của cô? Phương Dĩ hừ hừ, kéo một cái ghế xếp khác qua ngồi xuống, mặt đối mặt với Chu Tiêu, cười nói: “Anh có số điện thoại của chủ nhà chưa? Có cần tôi bấm số giúp anh không?”
Chu Tiêu cũng cười: “Không cần hao tâm tổn trí gọi điện thoại, cô có thể có đủ một nửa tiền thuê nhà kia.”
“Anh không cần lo nghĩ tiền thuê nhà, hợp đồng đã kí, mọi người đều phải tuân thủ pháp luật, nếu không chẳng phải loạn sao.”
“Hợp đồng không cần cô lo nghĩ, tôi cần căn nhà này, tôi có thể đưa tiền bồi thường cho chủ nhà.” Anh quét căn nhà một cái, đáng tiếc nói, “Chậc, uổng công khổ cực một hồi, còn phải gỡ máy điều hòa xuống.”
Phương Dĩ nhảy dựng lên. Cô từng thấy kẻ cướp, nhưng cô chưa từng thấy kẻ cướp nào vô liêm sỉ chỉ muốn cướp nhà vệ sinh như vậy. Cô thề sống chết ngoan cố kháng cự: “Dám đi tiểu ở vườn hoa, không dám ị ở vườn hoa? Anh nói văn minh gì, còn muốn dùng nhà vệ sinh của tôi? Tôi không quen không biết anh, dựa vào cái gì!” Dừng một chút, ngẩng đầu lên nói, “Trừ khi trả tiền!”
Chu Tiêu cười nhạo, chậm rãi đứng lên, đi từng bước một về phía Phương Dĩ. Phương Dĩ lùi ra sau từng bước nhỏ, Chu Tiêu làm như không thấy, tiếp tục đi tới phía cô. Phương Dĩ nói: “Anh đứng lại, từ từ nói chuyện!”
Chu Tiêu đương nhiên phớt lờ, khoảng cách ngày càng gần, Phương Dĩ đã không thể lùi được nữa. Đến lúc sau lưng là bức tường, Phương Dĩ quát lên: “Không được nhúc nhích!”
Còn tưởng có bẫy chuột phòng thân? Chu Tiêu cười châm biếm: “Muốn kiếm tiền của tôi, phải xem cô có bản lãnh không. Trừ khi cô lập tức dọn đi, nếu không thì tôi nói cái gì chính là cái đó!” Dừng một chút, anh rũ mắt quan sát Phương Dĩ, tối qua không có lòng dạ nhìn, sáng nay cũng không nhìn kĩ, bây giờ hai người đã không còn khoảng cách, anh rốt cuộc nhìn kĩ càng. Lông mi đen đậm chớp nháy, môi trơn bóng lỗ tai nhỏ, gương mặt hoàn mỹ, ngay cả lỗ chân lông cũng gần như không thể nhận ra. Anh cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ, vẫn không có ấn tượng gì.
Phương Dĩ mở miệng, cảnh giác nói: “Anh áp sát như thế làm gì, tránh ra!”
Có mùi nước trái cây ngọt ngào, chắc là cô đã ăn kẹo. Chu Tiêu như cười như không: “Phương Dĩ, đây là lạt mềm buộc chặt?”
Phương Dĩ sững sờ, Chu Tiêu đã đi tới cạnh cửa, mở cửa, cũng không quay đầu lại nói: “Tôi cho cô cơ hội, đừng tiếp tục bắt tôi gây họa.”
Phương Dĩ hoàn toàn nghe không hiểu lời anh, cho cô cơ hội mở nhà vệ sinh công cộng? Chờ cô lấy lại tinh thần, Chu Tiêu đã biến mất, Phương Dĩ xông ra ngoài phòng, đỡ tay vịn cầu thang nhìn xuống dưới, giận đến mức la to oa oa.
Sáng hôm sau, Chu Tiêu tự động thức dậy, trên lầu lại là một trận binh binh bang bang, không biết lại khiêng dời thứ gì nữa. Anh mò điện thoại gọi thông, nói: “Đến công ty rồi? Đi nhà vệ sinh trước!”
Tên Lửa than khổ: “Đừng mà ông chủ, có thể bảo người khác lên trước không?” Anh ta đã có bóng ma trong lòng, lỡ như lúc đi vệ sinh gặp cơ quan, của quý của anh ta gặp nguy hiểm thì làm sao.
Chu Tiêu nói: “Có thể, sau này tiền lương cũng để người khác lấy trước, chờ sang năm tôi sẽ đưa hết cho cậu.”
Tên Lửa lập tức nói: “Em đã nhịn một lượng lớn, đi ngay lập tức!”
Chu Tiêu cúp điện thoại, tâm trạng vui vẻ đến nhà bếp đánh răng rửa mặt, lại đến góc chết trong vườn hoa xả nước, theo thường lệ lấy thức ăn cho cá ăn, vừa cho cá ăn vừa dùng di động gửi thông báo.
Chín giờ đúng nhân viên đến đi làm đông đủ, mở máy tính ra liền nhận được thông báo nhà vệ sinh công cộng, trố mắt nhìn nhau, trông thấy Tên Lửa vỗ bụng đi vào công ty, rối rít hỏi anh ta: “Nhà vệ sinh công cộng là thế nào vậy?”
Tên Lửa chỉ trần nhà, nói: “Căn nhà tận cùng phía nam đó chính là nhà vệ sinh công cộng, cứ yên tâm mạnh dạn đi, có phân cũng đừng nhịn, sau này hết sức đi vệ sinh ở công ty, đừng mang phân về nhà!”
Nói xong chạy đến cửa phòng làm việc của Chu Tiêu, gõ cửa đi vào trong, lãnh công: “Ông chủ, thù lớn đã trả, lần này còn không hun chết cô ta!”
Chu Tiêu vui vẻ nói: “Tốt, cậu bảo thợ sửa ống nước cứ từ từ sửa, chúng ta không gấp.”
Trên lầu trở thành nhà vệ sinh công cộng, mấy nhân viên buổi sáng hơi không thích ứng, buổi chiều dần dần thích ứng, ra ra vào vào không ít người. Chu Tiêu đứng sau cửa nhìn, càng nhìn càng vui vẻ. Buổi tối anh ở khách sạn, hôm sau quay về công ty đi làm. Các nhân viên đã hoàn toàn thích ứng với nhà vệ sinh công cộng trên lầu, luôn luôn tụm hai tụm ba đi lên. Chu Tiêu định mời nhân viên đi ăn, ăn nhiều mới có thể có nguyên liệu, anh nhất định phải chỉnh chết Phương Dĩ!
Nhưng đến ngày thứ ba, anh rốt cuộc phát hiện bất thường, phóng tầm mắt nhìn khu làm việc, nhân viên thiếu gần một nửa, số lần đi vệ sinh quá thường xuyên, thời gian cũng ngày càng lâu. Nhiều người đều đang xếp hàng đi vệ sinh như vậy?
Cuối cùng Chu Tiêu đi ra khỏi phòng làm việc, lặng lẽ đi lên lầu. Còn chưa đi đến cửa đã nghe thấy từng trận tiếng cười đùa huyên náo, cửa phòng không đóng chặt.
“Giám đốc Chu giải quyết trong vườn hoa? Ha ha, trước đó chúng tôi còn thấy kì lạ, cũng không thấy anh ấy dùng nhà vệ sinh nhân viên, rốt cuộc anh ấy nhịn thế nào, thì ra là giải quyết ở vườn hoa, ha ha ha!”
“Hai ngày nay giám đốc Chu ở khách sạn, nếu cô không dọn đến đây, anh ấy nhất định dùng vườn hoa tiếp. Này, hai tờ A, không còn bài nữa chứ?”
“Tôi bom! Giám đốc Chu đó của các anh, bụng dạ hẹp hòi, lại keo kiệt, năm nhà trên lầu đều không có người ở, thuê nhà làm nhà vệ sinh không tốt sao, anh ta cứ một mực không nỡ xài tiền. Không còn cách nào, chúng ta lầu trên lầu dưới cũng xem như là hàng xóm, làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn.” Đây là thanh âm của Phương Dĩ, trong trẻo vang dội. Cô đột nhiên lại la lên, “Há, gói thuốc lá đó hả, lấy anh ba mươi lăm đó, để tiền trong hộp nhỏ!”
Chu Tiêu lạnh mặt, đứng ở cửa, nhìn qua khe cửa. Phòng khách vốn trống không đã đông ngẹt người, ở giữa để cái bàn xếp, vài người đang đánh poker. Sau bàn có một cái kệ đồ lặt vặt bốn hàng dựa vào tường, thấp thoáng có thể thấy khăn giấy, đồ ăn vặt và thuốc lá.
Có người đi tới từ hướng nhà vệ sinh, nói: “Tiểu Phương, cho tôi thêm hai gói giấy vệ sinh.”
“Được, bốn đồng tiền!”
Còn có người nói: “Tiểu Phương, cuốn tạp chí này bán thế nào?”
“Không bán, tôi cho cô thuê một tiếng, lấy hai đồng. Cuốn này không còn xuất bản nữa!”
“Tiểu Phương Tiểu Phương, cái PSP này của cô cho tôi mượn hôm nay, tôi nhất định phải vượt ải!”
Đây lại là thanh âm của Tên Lửa, Chu Tiêu không thể nhịn được nữa, đá văng cửa.
“Không cho mượn chỉ cho thuê, một đêm mười…” Phương Dĩ và mọi người đều nhìn về phía cửa, “… đồng.”
Nhân viên ném bài tây, ném thuốc lá, ném tạp chí, còn có một nhân viên nữ ném một tấm khăn vệ sinh dùng hàng ngày vừa mua hai đồng, cung kính gọi: “Giám đốc Chu.”
Chu Tiêu mặt lạnh quan sát phòng khách. Ba ngày không thấy, ở đây đã biến dạng lớn, trên kệ hàng chất đầy đồ, tiền trong hộp nhỏ đã gộp cao lên, có vẻ làm ăn thịnh vượng.
Phương Dĩ buộc tóc thắt bím đuôi ngựa, trong tay là một hộp kem ly mở ra, vẻ mặt rạng rỡ, nét mặt tươi cười, nháy mắt trái một cái, dường như có thể nghe thấy một tiếng “leng keng”, “Hoan nghênh đến chơi, ông chủ Chu!”