Kí ức của Phương Dĩ đối với mẹ Thẩm Chiêu Hoa dừng lại ở năm mình tám tuổi. Nghỉ hè năm tám tuổi, lần đầu tiên cô đăng kí tham gia trại hè trường tiểu học tổ chức, quậy mười hai ngày quay về, bà ngoại nói cho cô biết Thẩm Chiêu Hoa đã chết. Phương Dĩ còn nhớ giọng nói chuyện khi đó của bà ngoại, lạnh lùng, không có tình cảm: “Ngày thứ tư cháu đi trại hè, nó đã chết rồi. Còn có thể chết thế nào, đương nhiên là bệnh chết!”
Tiểu Phương đã ôm hình của Thẩm Chiêu Hoa khóc trời đất mù mịt. Ngày thứ tư của trại hè vừa lúc là sau tết Trung Nguyên. Khi đó Tiểu Phương đã cho rằng cửa âm phủ không đóng chặt, Thẩm Chiêu Hoa nhất định là bị ma quỷ làm hại, nếu cô ở nhà, cô nhất định có thể bảo vệ mẹ. Bà ngoại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mẹ cháu chết cũng là đáng đời nó. Chuyện cưới xin ban đầu rất tốt, ngay cả con nó cũng sinh rồi còn nhất quyết muốn ly hôn. A Đức là luật sư, lo cho gia đình tính cách tốt. Cha ruột cháu thì sao, cái tên Phương Chí Chiêu đó chỉ biết cờ bạc, cờ bạc đến mức tán gia bại sản, muốn ly hôn với mẹ cháu. Bây giờ tốt rồi, mẹ cháu chết, mọi người cùng giải thoát!”
Tám tuổi hoàn toàn không thể hiểu hết chuyện thế gian, nhưng Tiểu Phương đã có thể nghe ra sự tức giận của bà ngoại với mẹ. Cô chỉ còn lại bà ngoại, đã chuẩn bị muốn cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng hai năm sau bà ngoại cũng qua đời, luật sư Phương Đức nhận sự nhờ vả lúc bà ngoại còn sống, chính thức nhận nuôi Phương Dĩ. Khi đó Phương Dĩ cũng mới biết, thì ra mình có một người chị ruột, lớn hơn cô sáu tuổi, trùng tên trùng họ với cô cũng gọi là “Phương Dĩ”. Phương Dĩ không biết tại sao có một người khác cũng tên Phương Dĩ, nhưng cô khăng khăng phải bảo vệ tốt tên mình.
Phương Dĩ đã sớm quên việc nhớ mẹ. Cho đến nửa năm trước, chú Khôn đồng hương tìm luật sư Phương giúp đỡ, Phương Dĩ mới biết được từ trong miệng chú Khôn, năm năm trước Thẩm Chiêu Hoa từng xuất hiện ở gần đường Bảo Hưng thành phố Nam Giang. Phương Dĩ đột nhiên nhớ tới, cô chưa bao giờ đến trước mộ mẹ bái tế bà, thậm chí ngay cả mộ bà ở đâu cô cũng không biết.
Phương Dĩ đứng trên ban công, ngơ ngác nhìn con đường bên ngoài. Con đường này tên là đường Bảo Hưng, rẽ đôi ra ngoài, còn có đường Bảo Hưng Nam và đường Bảo Hưng Bắc. Cô đã đi khắp đường tên là “Bảo Hưng”, từ đầu đến cuối không thấy một người phụ nữ trung niên tóc dài xinh đẹp.
Phương Dĩ nhún nhún mũi, cô đang đa sầu đa cảm, ở đâu truyền đến mùi thối? Đi ra phòng ngủ vừa nhìn, Chu Tiêu lại vắt chân ngồi trên ghế, ăn từng miếng to đậu hũ thối chẳng biết mua từ lúc nào.
“Anh…” Phương Dĩ chỉ anh.
Chu Tiêu nhét thẳng một miếng đậu hũ thối vào miệng, nhai mấy cái hỏi: “Ăn không? Mua phần em rồi.”
Trong lòng Phương Dĩ thương cảm, cầm que tre chọc một miếng đậu hũ thối, cắn một miếng lớn, không nói câu nào bắt đầu ăn.
Chu Tiêu lặng lẽ cười, hỏi cô: “Sao, muốn tìm mẹ em, nhưng không có manh mối?”
Phương Dĩ ăn một miếng xong mới nói: “Anh nghe trộm.”
“Là em nói quá lớn.”
Đậu hũ thối còn lại một miếng. Phương Dĩ liếc Chu Tiêu một cái, nhanh tay nhanh mắt cướp đến bên mép. Chu Tiêu hỏi cô đòi kẹo cao su. Phương Dĩ không tình nguyện lấy một cái cho anh. Chu Tiêu không mở vội, không có ý tốt hỏi cô: “Bây giờ miệng hai chúng ta đều thối, em nói nếu như hôn thì là mùi gì?”
Phương Dĩ không ngờ Chu Tiêu lại không biết xấu hổ đùa giỡn lưu manh, nửa miếng đậu hũ thối ngậm trong miệng, ngay cả nhai cũng quên mất. Chu Tiêu chậm rãi mở kẹo cao su, lột áo khoác màu xanh lá, còn có một lớp áo khoác màu bạc, giống như đang lột quần áo người. Cuối cùng đối phương bị lột sạch, anh bỏ vào miệng, nhếch môi nói: “Tỏi không ngạt chết tôi, thì bắt đầu từ đậu hũ thối, chúng ta từ từ đi.”
Kì nghỉ Quốc khánh kết thúc, dưới lầu lại náo nhiệt. Phương Dĩ nghèo rớt mồng tơi, nghĩ cách moi tiền từ người nhân viên Chu Tiêu, bán cái này bán cái kia còn giúp mua đồ, mặt dày dùng máy tính công ty uống nước công ty, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Nhân viên bị hành vi của cô làm khiếp sợ. Tiểu Vương không ngừng lắc đầu: “Năm nay khó tìm việc sao? Thực ra việc kiếm tiền nhanh cũng có, chỉ xem cô có dám làm không.”
Phương Dĩ nói lời chính nghĩa: “Tiểu Vương, tôi không phải loại người đó!”
Tiểu Vương sửng sốt: “Hả?” Lát sau mới phản ứng được, vỗ bàn cười ầm, nói, “Tôi cũng không phải người dẫn khách, hơn nữa cái đức hạnh vị thành niên này của cô, ai dám hả!”
Phương Dĩ vuốt tóc một cái, chống cùi chỏ lên bàn, mu bàn tay chống cằm, hơi nghiêng đầu, khóe miệng cười chúm chím, một dáng vẻ muốn nói lại nghỉ, trong thanh khiết lộ quyến rũ, nhỏ giọng hỏi: “Vị thành niên?”
Tiểu Vương hơi choáng váng: “Không phải…”
“Vậy chính là nói anh muốn dẫn khách?”
Phương Dĩ lòng đầy căm phẫn, Tiểu Vương tức khắc tỉnh táo, lắc đầu hất mộng tưởng vừa rồi ra, đứng đắn nói: “Đừng ngắt lời tôi. Nếu cô thiếu tiền thật, chi bằng đầu tư tài chính cùng tôi thử.”
Phương Dĩ quan sát công ty: “Mấy anh ở đây không phải cho vay định mức nhỏ sao, còn kiêm tài chính?”
“Không phải. Tôi biết một người môi giới chứng khoán, bình thường dùng tiền tiêu vặt chơi cổ phiếu, bây giờ kiếm được không ít. Cổ phiếu không phải cũng là đầu tư tài chính sao. Gần đây vài cổ phiếu đều rất ổn, tôi cũng không yêu cầu kiếm bộn, kiếm chút tiền để dành thôi.”
Đầu óc Phương Dĩ xoay chuyển nhanh: “Nếu lỗ tôi uống gió Tây Bắc?”
Tiểu Vương nói: “Sao có thể lỗ được, đến bây giờ tôi vẫn chưa lỗ. Lỗ tôi đền tiền cho cô!”
Phương Dĩ giơ tay lên: “Đợi câu này của anh!” Cô móc ví, lấy hết tiền ra, trịnh trọng giao cho Tiểu Vương, “Đây là toàn bộ tài sản của tôi, không có một xu trong thẻ ngân hàng. Bây giờ tôi giao tài sản tính mạng của tôi cho anh. Nào, chúng ta lập hợp đồng.”
Một tiếng sau, Tiểu Vương đứng trong phòng làm việc của Chu Tiêu. Chu Tiêu cầm vài tờ tiền cũ nát, “Toàn bộ tài sản chỉ có bốn trăm tám mươi chín đồng, còn là Nhân dân tệ?”
Tiểu Vương nói: “Thực ra là sáu trăm ba mươi chín, cô ấy để lại một trăm năm mươi phòng thân.”
“Nghèo đến vậy còn có lòng dạ ăn tỏi!”
Tiểu Vương không nghe rõ: “Hả?”
Chu Tiêu không để ý anh ta, mở máy tính ra xem giá cổ phiếu, tiện tay mua vài cổ phiếu nhỏ, lại ra hiệu bốn trăm tám mươi chín đồng trên bàn: “Cầm xài đi, tiền thưởng.”
Tiểu Vương mặt mày hớn hở, nhanh chóng vớt tiền: “Cảm ơn giám đốc Chu!”
Phương Dĩ tiếp tục bôn ba trên con đường tìm việc dài đằng đẵng, thắt lưng buộc bụng chỉ ăn hai bữa một ngày. Buổi tối nhận được điện thoại của Chu Tiêu: “Xuống đây!”
Phương Dĩ nói: “Làm gì!”
“Nhà tôi nhiều đồ ăn thừa quá, đổ sạch thì lãng phí, em xuống đây.”
Mánh khóe lấy lòng của Chu Tiêu quá vụng về, Phương Dĩ không trúng kế. Ai ngờ Phương Dĩ tắm xong đi ra, liền thấy Chu Tiêu mặc quần đùi áo ba lỗ, chân kéo thành chữ nhân đứng trong phòng khách, tay trái một con gà, tay phải một con vịt, còn chưa kịp để xuống, nói với Phương Dĩ: “Tắm xong rồi? Mau tới giúp một tay. Vừa rồi một người bạn nông thôn mang cái này tới, rõ ràng không hợp với phong cách nhà tôi.”
Phương Dĩ tưởng thứ Chu Tiêu mang tới ít nhất phải là canh gà hoặc thịt vịt kho, ai ngờ hình ảnh ghê rợn như vậy. Cô run rẩy chỉ anh: “Gà sống vịt sống thì phù hợp với phong cách nhà tôi?”
“Sai, là phù hợp với em!” Gà bay chó sủa thích hợp với cô. Chu Tiêu suy nghĩ có nên mua chó không.
Gà sống vịt sống dư thừa tinh thần và thể lực, vừa kêu vừa đập cánh. Trên thị trường vì cúm gia cầm đã sớm cấm bán gia cầm sống. Hôm nay Phương Dĩ nhìn thấy vật còn sống, tức giận sợ hãi qua đi thấy rất mới lạ, mặc kệ mình vừa tắm xong, ôm lấy con gà béo bắt đầu nghiên cứu. Chu Tiêu tưởng phụ nữ sẽ sợ gia cầm sống, có điều Phương Dĩ thuộc về ngoại tộc, hẳn rất to gan, nhưng anh cũng không ngờ Phương Dĩ chẳng những to gan, còn yêu mến gia cầm như vậy, cười híp mắt vừa nhìn vừa sờ con gà. Chu Tiêu rót nước uống, chợt nghe Phương Dĩ nói: “Làm thịt tiếc lắm. Đây là gà mái, có thể đẻ trứng, tôi muốn nuôi nó!”
Chu Tiêu sặc nước, sặc xong cười ầm, xách con vịt béo lên ném cho Phương Dĩ: “Cho em nuôi hết!”
Đương nhiên trong nhà Phương Dĩ không có cách nào nuôi gà vịt. Cô nhìn trúng sân nhà Chu Tiêu, ôm gà vịt về lại lầu dưới. Mới vừa lên đèn, ánh sáng trong sân rực rỡ, Chu Tiêu vừa tập luyện, vừa nhìn Phương Dĩ ngồi xổm cách đó không xa cho gà ăn, kêu: “Em nuôi em chịu trách nhiệm!”
Phương Dĩ nói: “Trứng đẻ ra là của tôi!”
“Ai thèm!”
Mái tóc dài của Phương Dĩ chưa khô, cô mặc áo ba lỗ màu hồng nhạt, hăng hái ngẩng cao rắc gạo đùa gà, nụ cười vui tươi, da dẻ mịn màng có sự ẩm ướt sau khi tắm. Đột nhiên Chu Tiêu nhớ tới lời ông chủ quán ăn vặt, chân vừa trắng vừa dài, mông rất vểnh, anh hơi khô miệng khô lưỡi, đứng dậy khỏi dụng cụ, lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng Phương Dĩ.
Gạo trong lòng bàn tay Phương Dĩ bị lấy đi một nắm, cô liếc nghiêng Chu Tiêu đột nhiên tới, dịch về trước một chút, hỏi: “Cơ bắp hiện ra xong rồi?”
Chu Tiêu nói: “Sao, em luôn nhìn lén tôi?”
“Sao có thể, tôi sợ có người vận động chết đột ngột.”
Chu Tiêu như cười như không: “Tôi chết trước sẽ mang em đi cùng.”
Trên người Chu Tiêu có mồ hôi, vừa vận động, cơ bắp hai cánh tay còn rất rõ, cường tráng lại gợi cảm. Mặt Phương Dĩ hơi nóng, ném gạo còn lại xuống nói: “Tôi về đây, bye bye!”
Chu Tiêu ôm eo cô: “Cho Tiểu Tước của tôi ăn.”
“Tiểu Tước?” Phương Dĩ nghi hoặc.
“Cá sấu mõm dài.”
Phương Dĩ bắt lấy bàn tay ngang hông, dùng sức bẻ ngón cái của Chu Tiêu. Chu Tiêu khẽ kêu đau. Phương Dĩ nói: “Tiểu Tước của anh cái gì cũng ăn, chi bằng cắt tay anh cho nó ăn!” Dứt lời, cô nhanh chân chạy. Chu Tiêu đuổi theo vài bước, thấy cô chạy không còn bóng dáng, cười hôn ngón cái vừa bị Phương Dĩ bẻ.
Phương Dĩ quan tâm tình hình đẻ trứng của gà vịt, sáng sớm sau khi ngủ dậy đầu tóc rối bù ngồi xổm trên ban công xem gà vịt, nhân tiện ném một chút gạo từ trên cao xuống. Chu Tiêu không thấy Phương Dĩ xuống lầu cho gà ăn, nhắc nhở hai lần thấy Phương Dĩ không có phản ứng, tưởng cô nhiệt độ ba phút qua đi. Ai ngờ hôm sau anh vừa đi vào sân, liền bị gạo từ trên trời rơi xuống bắn trúng, chỉ nghe đỉnh đầu một tiếng “Ơ”, lại ngẩng đầu, Phương Dĩ đã ngồi xuống, giấu mình đi. Chu Tiêu la: “Em ném tiếp đi. Không có tiền mua gạo, không đói chết em!”
Cách ngày Chu Tiêu bảo người làm theo giờ mua trứng gà và trứng vịt, buổi tối bỏ tám cái trứng vào đống cỏ khô trong sân. Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, anh ngồi trong nhà uống cà phê, nghe thấy Phương Dĩ đứng trên ban công la to: “Chu Tiêu, mở cửa cho tôi!”
Chu Tiêu nhếch môi, vừa mở cửa chính công ty ra, Phương Dĩ đầu tóc rối bời liền xông vào, chạy thẳng như bay tới sân sau. Chu Tiêu nhàn nhã vô sự đi theo, chỉ thấy hai tay Phương Dĩ mỗi bên vất vả cầm bốn cái trứng, vui mừng hớn hở giơ giơ với Chu Tiêu: “Anh xem, chúng đẻ trứng rồi!”
Chu Tiêu nói: “Chiên hai cái trứng ốp la cho tôi, tôi vẫn chưa ăn sáng.”
Phương Dĩ không muốn, ôm trứng muốn chạy. Chu Tiêu chặn đường cô: “Đây là em qua cầu rút ván?”
Phương Dĩ nói: “Tôi vội ra ngoài, không rảnh chiên trứng, cùng lắm tối về làm cho anh.”
Chu Tiêu thấp giọng hỏi: “Nói giữ lời?”
Phương Dĩ gật đầu một cái. Chu Tiêu lại hỏi: “Muốn đi đâu, tôi đưa em.”
Phương Dĩ không được tự nhiên nói: “Không cần.” Đẩy Chu Tiêu ra bỏ chạy.
Phương Dĩ chạy lên lầu, tự chiên một cái trứng ốp la, hài lòng thỏa dạ ăn xong, mới thay đồ đi ra ngoài. Không bao lâu chạy tới tập đoàn Âu Hải, người phỏng vấn xếp thành hàng dài. Trạng thái tâm lý của Phương Dĩ như thường, buổi chiều cô còn hai công việc phải đi xin. Lễ Quốc khánh làm lỡ một tuần, bây giờ cô không thể chọn ba chọn bốn nữa, ai chịu cô, cô sẽ đi làm cho người đó. Hạ quyết tâm, Phương Dĩ vô cùng nghiêm túc chuẩn bị phỏng vấn. Gần hai tiếng sau mới tới lượt cô. Phỏng vấn kết thúc đi ra ngoài, đã sắp đến giờ cơm trưa, Phương Dĩ đói bụng kêu ùng ục, vội vàng đi tìm cơm trưa ăn. Ai ngờ cửa thang máy vừa đóng lại, cô liền thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới ngoài thang máy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Phương Dĩ lập tức nhấn nút mở cửa, nhưng đã quá trễ.
Cửa thang máy bên cạnh mở ra, người bên cạnh ra hiệu cho Tưởng Dư Phi: “Đi.”
Lúc này Tưởng Dư Phi mới kịp phản ứng, lập tức bước vào thang máy.