Phương Dĩ nghe thấy nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, tốn thời gian tranh cãi vô ích, thuận tay cầm lấy một túi đồ ăn vặt trên kệ hàng mở ra. Cô nói lời khách sáo, tưởng Chu Tiêu sẽ đến xả nước thôi, ai ngờ anh ta lại cho là thật đến tắm, có còn biết xấu hổ không! Phương Dĩ nhét đầy khoai tay chiên trong miệng, vang lên “răng rắc”, nhớ tới lời Denny nói hôm qua, không khỏi nhíu mày.
Denny biết cô muốn đi họp mặt bạn bè, nhìn cô chằm chằm như nhìn quái vật rất lâu, mãi mới nói: “Nếu cậu có thể giúp mình lùi kì hạn trả tiền lại hai tháng, mình sẽ dẫn cậu đi họp mặt bạn bè.”
Thời gian mười năm, thời thế biến đổi,cho dù năm đó bạn tốt cũng chưa chắc sẽ liên lạc qua lại thân thiết, hơn nữa ngớ ngẩn nói theo vị Phương Dĩ này lúc đầu bị cả lớp cô lập bạn học bình thường coi nhẹ, trừ Denny ra, không có ai có thể dẫn đường cho Phương Dĩ.
Phương Dĩ hung hăng nhai khoai tây chiên, lại không cẩn thận cắn trúng lưỡi, “gào” một tiếng vội vàng nhè lưỡi ra.
Chu Tiêu nhàn nhã tắm, quan sát toilet, Phương Dĩ đã tiến hành cải tạo. Máy nước nóng mới mua, trên tường thêm một tấm gương, trong giỏ nhựa có dầu gội đầu sữa tắm, trong giỏ quần áo bẩn không có quần áo, trên cửa chớp lại có hình vẽ mặt quỷ, nửa đêm đi vệ sinh sao không hù chết cô.
Chu Tiêu tắt nước, lau khô người mặc quần áo, tiện tay lục mấy món đồ nhỏ trên kệ để đồ dưới gương, có mấy cái cột tóc kẹp tóc, một cái lược, một chai sữa rửa mặt, một cái kiềm cắt móng tay. Đối với nữ sinh mà nói, toilet như vậy quá đơn giản sạch sẽ.
Phương Dĩ muốn đi vệ sinh, nghe thấy tiếng nước chảy biến mất, lập tức chạy đến cửa nhà tắm chuẩn bị, ai ngờ bên trong chậm chạp không có động tĩnh. Phương Dĩ la: “Anh xong chưa?”
Chu Tiêu không trả lời, Phương Dĩ lại gọi mấy lần, thấp thoáng nghe thấy chút âm thanh. Cô kề tai vào cửa, “rắc rắc”, Chu Tiêu lại đang cắt móng tay. Phương Dĩ đập cửa: “Này, đó là kiềm tôi cắt móng tay, anh đang cắt móng tay ở đâu!”
“Chân!” Chu Tiêu lời ít ý nhiều.
Phương Dĩ đạp cửa: “Đi ra!”
“Vẫn còn năm ngón chân.”
Phương Dĩ khóc không ra nước mắt, đáng hận là loại cửa cũ này khóa bên trong, nếu không thì cô nhất định tìm khóa xông vào!
Sau ba phút Chu Tiêu rốt cuộc đi ra, Phương Dĩ ngồi trên ghế xếp, mắt hình viên đạn. Chu Tiêu ăn mặc khác ban ngày, ban ngày anh mặc trang phục đứng đắn, bây giờ mặc lại là áo thun và quần đùi thoải mái đơn giản, chân mang dép kẹp, sau khi tắm tinh thần sảng khoái, ngay cả bắp thịt trên cánh tay cũng rất phách lối.
Phương Dĩ nhìn chằm chằm lông chân rậm rạp của anh một hồi, còn có móng chân ngắn, ghét bỏ bĩu môi một cái. Chẳng mấy chốc Chu Tiêu liền nói cảm ơn nhưng cũng không nói sẽ rời khỏi. Cô nhảy lên xông tới, dang hai tay chặn cửa, cười híp mắt nói: “Không ngồi một lúc nữa?” Chóp mũi có thể ngửi được mùi sữa tắm, xem ra mùi sản phẩm tắm Chu Tiêu tự mang tới không tệ.
Chu Tiêu cúi đầu nhìn Phương Dĩ, cười đến mức thật nịnh hót. Anh ung dung thản nhiên nhếch môi, hỏi: “Có chuyện?”
Lồng ngực hơi rung, hô hấp gần kề, Phương Dĩ lập tức lùi ra sau, lại chạy “bịch bịch bịch” đến bên cạnh bàn, lấy ghế xếp ra đập một cái, khom người nói: “Nào nào, đến đây ngồi, muốn uống gì, đồ uống hay là bia?”
“Nước khoáng.”
Phương Dĩ mạng khổ, đi đến tủ lạnh lục ra một chai nước khoáng giá rẻ, lúc Chu Tiêu nhận lấy vẻ mặt ghét bỏ, hình như cho cô thể diện mới mở nắp chai ra.
Phương Dĩ ngồi xuống, cười nói: “Chu Tiêu, tôi không ngờ anh vẫn có thể nhớ tôi, chúng ta chắc là mười năm không gặp?”
Chu Tiêu chống một tay lên bàn, cười không nói, uống nước. Phương Dĩ nói: “Mấy ngày nay hình như chúng ta nảy sinh một chút hiểu lầm, thực ra mọi người đều là bạn học, những hiểu lầm này anh không nên để trong lòng.”
Chu Tiêu gật đầu: “Thả rồi.”
Nụ cười Phương Dĩ hơi cứng, lại nói: “Chút chuyện nhỏ này sao có thể để trong lòng chứ. Nhớ năm đó tôi vì anh bị cả lớp chê cười cô lập, bị ép chuyển trường hồi lớp mười một, tôi đều không để trong lòng.”
Chu Tiêu uống một ngụm nước chưa xuống cổ họng, sặc một cái nhìn Phương Dĩ chằm chằm. Phương Dĩ buồn bã nói: “Vì anh, tôi bị ép chuyển trường, rời khỏi trường cũ, những chuyện này chắc anh không biết. Đương nhiên, bây giờ đã qua mười năm, tôi đối với anh chỉ là tình cảm bạn học, điểm này anh có thể yên tâm, tôi cũng không thù dai. Mọi người đều là bạn cùng trường, Denny cũng vậy, cô ấy là một trong vài người bạn ít ỏi năm đó của tôi, tôi thấy được tình cảnh bi thảm bây giờ của cô ấy, không đành lòng.”
Chu Tiêu lắc chai nước khoáng một cái, cười nói: “Nếu không đành lòng, chi bằng vay tiền trả nợ cho cô ấy?”
Phương Dĩ nói: “Anh cũng là bạn học, cho nên vay của tôi với vay của anh có gì khác nhau?”
Mệt cô có thể vắt hết óc nghĩ ra loại logic này, Chu Tiêu suýt nữa vỗ tay khen ngợi thay cô. “Tôi đã cho cô ấy mượn, bạn học cũng phải sống, bây giờ nên đến phiên cô.”
Phương Dĩ lắc đầu, chỉ về phía kệ hàng: “Anh xem bây giờ tôi nghèo thế nào, nếu có thể giúp tôi nhất định giúp. Bạn học, thực ra không phải Denny không trả, cô ấy chẳng qua là muốn lùi lại hai tháng.”
Chu Tiêu “Ôi” một tiếng: “Dựa vào cái gì?” Quan sát Phương Dĩ, “Còn kêu cô tới nói giúp?”
“Denny cho là anh sẽ có áy náy với tôi.” Phương Dĩ nói khoác mà không biết ngượng, “Đương nhiên, tôi thực sự không thù dai. Anh xem, hôm nay tôi còn cho anh dùng nhờ toilet. Buổi sáng tôi gặp thợ sửa ống nước, thợ sửa ống nước nói chỗ đó khá phiền phức, lúc này có thể cần một tuần thậm chí thời gian nhiều hơn?”
Chu Tiêu chăm chú lắng nghe, Phương Dĩ khẽ cắn răng: “Nhìn từ mặt mũi của bạn học, toilet của tôi cho các anh mượn miễn phí, dù sao mấy nhân viên kia cũng là bạn của tôi, không có chỗ đi vệ sinh sao được.”
Chu Tiêu liếc về phía kệ hàng, Phương Dĩ lại cắn răng: “Những thứ đó tôi để lại tự dùng, sẽ không bán nữa, anh yên tâm.”
Chu Tiêu liếc về phía túi đựng đồ dùng tắm rửa và quần áo bẩn, Phương Dĩ đã cắn nát răng: “Cũng hoan nghênh anh mỗi ngày đến dùng nhờ!”
Chu Tiêu cười: “Dùng nhờ toilet một tuần, tốn hơn một triệu?”
Mua bán ngu xuẩn như vậy, sao Chu Tiêu làm, mượn cớ vụng về như vậy, Phương Dĩ lại có thể tin sức hấp dẫn của toilet lớn như vậy? Nhưng sự thật lại là, mua bán đã thỏa thuận xong.
Hôm sau Phương Dĩ bị điện thoại đánh thức, còn ngái ngủ nhìn số, sâu ngủ lập tức biến mất. Chu Tiêu ở đầu điện thoại bên kia nói: “Một chén cháo sò, một lồng bánh bao hấp, hai cái xíu mại, một phần mì xào, cho cô nửa tiếng.”
Phương Dĩ lao ra cửa như tên lửa, sau hai mươi tám phút thở hồng hộc chạy vội đến công ty Chu Tiêu, đưa túi nhựa cho Tên Lửa.
Buổi sáng nhà vệ sinh công cộng khai trương, khách hàng liên tục, có nhân viên ngại, muốn tùy tiện mua chút quà vặt. Phương Dĩ nắm tay cô ấy: “Không lấy tiền, cô muốn ăn gì, tôi tặng cô.”
Tên Lửa kêu la: “Tiểu Phương Tiểu Phương, có thể tặng PSP không?”
Phương Dĩ trừng anh ta: “Cho anh mượn một đêm!”
Buổi chiều Chu Tiêu lại gọi tới: “Hai bao gạo.”
Phương Dĩ suýt nữa cho là mình nghe lầm, sau khi cúp điện thoại cô nhắc mình đừng kích động, ngồi yên một lúc mới ra ngoài đi siêu thị. Trời nắng chan chan, cô mồ hôi nhễ nhại kéo hai bao gạo về, đi tới trước nhà vừa lúc gặp được Chu Tiêu đi ra ngoài về, âu phục phẳng phiu không biết đã đi đâu, ngày nắng to cũng không sợ bịt kín nổi sảy.
Chu Tiêu nhìn về phía Phương Dĩ đang vô cùng chật vật, nụ cười thân thiết: “Cô chỉ có chút sức này?”
“Nếu anh cho tôi hai bao nhân dân tệ, tôi có thể chạy ba ngàn mét quanh bãi tập!”
Chu Tiêu tiêu sái vào nhà, Phương Dĩ đi theo nhe răng trợn mắt sau lưng anh, rốt cuộc vào công ty thổi điều hòa, cô tê liệt ngồi lên ghế, vài nhân viên vây tới nhịn cười, rót nước quạt mát cho cô, ân cần hỏi han. Tên Lửa ho nhẹ một tiếng, mọi người mới tản ra.
Tiểu Vương lặng lẽ tiến tới bên cạnh Phương Dĩ, nói: “Thế nào, có thể chịu được không?”
Phương Dĩ liếc anh ta một cái: “Anh nói sao?”
Tiểu Vương nói: “Ai bảo cô làm mất lòng giám đốc Chu, lúc đó tôi nháy mắt với cô cô không nhìn, giám đốc Chu này thù dai nhất. Thế nào, nghe lời tôi không sai đâu, chỉ cần cô cho giám đốc Chu một bậc thang xuống, nói gì cũng dễ nói, thứ giám đốc Chu có là tiền, một triệu tính là gì.”
Phương Dĩ rót một ly nước, tức giận nói: “Anh nói dễ nhỉ, ai biết Chu Tiêu hẹp hòi như vậy!” Lại nghi ngờ nhìn Tiểu Vương chằm chằm, “Còn nữa, tôi có quen với Chu Tiêu hay không anh không biết? Sao nói bậy trước mặt Denny hả!”
Tiểu Vương ngượng ngùng: “Cái này là tôi sai, Denny cứ nước mắt nước mũi ròng ròng trước mặt tôi, vợ tôi còn tưởng tôi ngoại tình nữa. Hôm đó Denny lại đang khóc trong điện thoại, vừa lúc tôi thấy cô đang nói chuyện phiếm với họ, đây không phải nhớ tới lần Lý Khánh và Denny đến đây, Denny biết cô sao? Tôi nghĩ các cô với giám đốc Chu đều là bạn học, biết đâu dễ nói chuyện, kết quả tùy tiện bịa ra một cái cớ, Denny liền tin ngay.”
Hai bao gạo nằm trong góc phòng làm việc, Tên Lửa vịn sau cánh cửa lén nhìn Phương Dĩ, sau lưng truyền đến thanh âm: “Tan làm mang hai bao gạo về.”
Tên Lửa cười nói: “Cảm ơn ông chủ.” Lại chạy đến trước bàn làm việc, nói, “Ông chủ, anh quả nhiên gian xảo, ý tưởng này cũng có thể nghĩ ra được, để Tiểu Vương cố ý nói mấy lời kia cho Denny, lại để Tiểu Vương tiết lộ ẩn ý cho Phương Dĩ, kết quả Phương Dĩ thực sự ngoan ngoãn trở thành người hầu nhỏ của anh, toilet lại trở thành toilet công cộng!”
Chu Tiêu liếc anh ta: “Gian xảo?”
Tên Lửa lập tức nói: “Đa mưu túc trí!”
Chu Tiêu đứng lên, đi tới sau cửa nhìn, Tiểu Vương đang nói chuyện với Phương Dĩ. Tóc Phương Dĩ dính hết lên mặt, cái miệng nhỏ mở ra đóng lại, vẻ mặt căm giận, không cần nghe cũng biết cô đang nói anh không tốt. Chu Tiêu cười lạnh: “Phương Dĩ?” Xuất hiện một cách kì lạ, ăn nói hành động cử chỉ non nớt, kiêu ngạo đấu với anh, lại có thể nuốt giận vì một bạn học cũ mười năm trước, mặc cho cô ở trên lầu không rõ mục đích, không bằng đặt cô ở trước mặt nhìn chăm chú, anh không cho phép bên cạnh tồn tại ẩn số.
Buổi tối, sự thèm ăn của Phương Dĩ mở toang, bỏ hai gói mì ăn liền vào nồi, ban ngày tiêu hoa quá nhiều thể lực, bụng cô đã sớm kêu ùng ục. Múc mì ra, cô cầm tô bưng lên bàn, xoa hai tay vào áo thun, mới cười mỉm lấy di động ra, mở album ảnh, mở một tấm hình.
Người trong hình là Chu Tiêu, nền là công ty dưới lầu, Chu Tiêu đưa tài liệu cho cấp dưới, gò má hướng về ống kính, tầm mắt lạnh lùng dường như nhìn về phía Phương Dĩ, cũng không biết có phát hiện cô chụp lén không. Phương Dĩ dựng thẳng di động trước hộp khăn giấy, lại dựng thẳng ba cái ruột cá tuyết trước di động, mở một tờ giấy vụn ra, móc vài sợi mì bỏ lên giấy, nói: “Anh ăn từ từ, dịp lễ tết tôi nhất định thắp nhang cho anh!”
Ăn mì được một nửa, có người gõ cửa, Phương Dĩ nhanh chóng lật điện thoại lại, mặt đang nhai chạy đến sau cửa hỏi: “Ai vậy, là người là ma hay là cầm thú?”
“Mở cửa!” Là Chu Tiêu.
Phương Dĩ cười híp mắt nói: “Là người là ma hay là cầm thú?”
“Thời hạn trả nợ hai tháng quá dài…” Anh còn chưa nói xong, cửa đã bỗng nhiên mở ra.
Chu Tiêu quét phòng khách một cái, phớt lờ Phương Dĩ như trước, tự ý đi vào toilet. Phương Dĩ vung mạnh tay sau lưng anh, bưng mì lên mang qua ghế xếp, canh ở cửa toilet, ăn như hổ đói, la lên: “Chu Tiêu, sữa tắm của anh là hiệu gì?”
Chu Tiêu mới vừa cởi quần áo, nghe thấy thanh âm tay cứng đờ. Phương Dĩ lại la: “Mùi rất dễ chịu. Đúng rồi, hôm nay tôi đã mua thêm một cái kiềm cắt móng tay, cái kiềm cắt móng tay hôm qua tặng cho anh.”
Thanh âm gần trong gang tấc, Phương Dĩ định cách một cánh cửa vừa ăn vừa tán gẫu? Phương Dĩ lại la: “Chu Tiêu Chu Tiêu, anh nói chuyện đi, té xỉu rồi sao? Tôi tới cứu anh?”
Chu Tiêu mở vòi nước, nói: “Cái kiềm cắt móng tay này dùng rất tốt.”
Phương Dĩ vớt một muỗng mì lên, đưa đến mép chưa nhét vào, Chu Tiêu la: “Mì đó của cô rất thơm, mùi vị gì?”
“Chua, rau, bò, thịt!”
Một người tắm một người ăn mì, cách một cánh cửa, hai người tán gẫu như bạn thân, lúc Chu Tiêu không lên tiếng Phương Dĩ liền đi gõ cửa, “lo” anh nóng quá té xỉu, Phương Dĩ ăn mì chưa kịp trả lời, Chu Tiêu la: “Cô nghẹn chết rồi à? Nói chuyện!”
Qua mười lăm phút, Chu Tiêu tắm xong đi ra, Phương Dĩ cầm tô ném vào bồn, hai người nhìn đối phương chằm chằm, mỉm cười thân thiện. Mấy ngày tiếp theo, cảnh tượng này diễn ra lặp đi lặp lại, lúc không còn lời nào để nói Phương Dĩ liền kề sát cửa toilet hát, xiêu vẹo tự mình say sưa, đang nhắm mắt hát đến chỗ cao trào, cửa sau lưng đột nhiên mở ra, trọng tâm Phương Dĩ không vững ngã ra sau, rơi ngay vào lòng Chu Tiêu, vừa chạm vào, Chu Tiêu chỉ cảm thấy trong tầm tay mềm mại ấm áp, sau đó giữ cổ cô, đẩy cô tới bên tường. Phương Dĩ lập tức lách vào toilet, lớn tiếng la: “Đi thong thả không tiễn!”
Ánh mắt Chu Tiêu lóe lên. Anh đi tới cạnh bàn ăn, nhìn về phía di động và ba cây tăm, chân mày hơi nhíu lại, suy nghĩ một chút, cầm di động lên nhấn một cái, Phương Dĩ lại không khóa, màn hình lập tức vào trang trước, tấm hình lại quá rõ ràng, Chu Tiêu lại liếc mắt nhìn cây tăm, mặt liền giăng đầy mây đen, cười lạnh một tiếng. Mở danh bạ điện thoại và tin nhắn, không có thông tin gì, mấy cái quảng cáo tiền tố gọi là “Phương Dĩ”, còn có vài tin nhắn, ví dụ như cô tán gẫu với người khác: Không lâu trước đây tôi gặp được bạn trung học, thế giới thật nhỏ.
Anh lại lục WeChat, bạn thân hỗn tạp, cũng không có thông tin có thể dùng. Chu Tiêu đang muốn xem nữa, chợt nghe thấy tiếng giật nước bồn cầu, lập tức lật tấm hình ban đầu, để di động xuống rời khỏi.
Phương Dĩ rửa tay đi ra, chậm rãi đi đến cạnh bàn ăn, cầm di động lên nhìn một chút, dấu vân tay nhàn nhạt trước đó trên màn hình đã biến mất, cô liếc về phía cửa mỉm cười, lần nữa mở mật khẩu di động.
Sáng sớm mấy ngày sau, Phương Dĩ thức dậy rửa mặt trang điểm, thay váy ngắn tự soi gương, phụ nữ hai mươi tám tuổi nên là dáng vẻ gì? Đan xen giữa tuổi trẻ và trưởng thành, lời nói việc làm ăn nói nhã nhặn. Phương Dĩ phất mái tóc dài qua vai, nháy mắt với gương một cái.
Họp mặt bạn trung học, cô rất mong chờ!