Người Tới Không Tốt

Chương 61: Chương 61: Hôm nay gầy rồi




Phương Dĩ không hề định tiếp tục ở tại số 338 đường Bảo Hưng, sau khi xuất viện không có nơi nào để đi, cô lại không có bạn bè gì ở thành phố Nam Giang, chỉ có thể gọi điện thoại cho đồng nghiệp cũ có quan hệ tốt nhất. Đồng nghiệp cũ mới đầu thấy cô, không dám tin chửi ầm lên: “Tôi đi băm vằm cái tên Chu Tiêu đó, thời gian mấy ngày đã giày vò cô thành cái dạng quỷ này?”

Phương Dĩ chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tôi đã gầy năm cân thành công!”

Đồng nghiệp đập gáy cô một cái: “Tên khốn đó ở đâu? Có phải vẫn ở đây không?”

“Hoạt động kết thúc sớm rồi, anh ta đã đi từ lâu.”

Đồng nghiệp tức đỏ mắt: “Không sao, sau này tôi bảo bọc cô, tới chỗ tôi trước!”

“Mới không đi chỗ cô thì cô cũng không phải ở một mình!”

Chu Tiêu ngồi trong xe, nhìn Phương Dĩ ngồi vào xe đồng nghiệp cũ rời khỏi, khởi động xe theo sau. Phía trước nhanh anh cũng nhanh, phía trước chậm anh cũng chậm, một đèn đỏ không đuổi kịp, anh hơi sốt ruột, trực tiếp xông qua, thẳng đến lúc thấy chiếc xe đó lái vào một khách sạn, Phương Dĩ được đồng nghiệp đỡ vào trong, anh vẫn chưa lấy lại tinh thần, muốn gọi điện thoại hỏi Phương Dĩ, cầm di động lên, lại lần lữa không nhấn số. Sau khi đợi một lúc anh rời khỏi, dọc đường Âu Duy Diệu gọi điện thoại cho anh, anh trực tiếp cúp máy.

Âu Duy Diệu mất mát để di động xuống, cà phê cũng quên uống. Thẩm Lệ Anh cầm ly trà đi vào phòng trà nước, đặt tay lên vai cô ta, hỏi: “Sao vậy?”

Âu Duy Diệu lấy lại tinh thần: “Dì Thẩm, sao dì tự rót nước?”

“Tại sao dì không thể tự rót?” Thẩm Lệ Anh mỉm cười, hỏi: “Lại buồn rầu vì Chu Tiêu nữa?”

Âu Duy Diệu cụp mắt nói: “Anh ấy chia tay Phương Dĩ, trút hết giận lên người cháu. Hôm đó dì không thấy dáng vẻ của anh ấy, trừng cháu giống như muốn giết người.”

Thẩm Lệ Anh nói: “Nhưng đây không phải là kết quả cháu luôn chờ đợi sao?”

“Đúng, cháu cũng đoán được anh ấy sẽ nổi giận, nếu không anh ấy đã không phải là anh ấy, đàn ông nên giống như anh ấy.”

“Cậu ta loại nào?”

Âu Duy Diệu nhớ lại: “Kiêu ngạo giống như anh ấy, biết yêu thương người khác.” Lần đầu tiên cô ta thấy Chu Tiêu, là hôm mưa phùn rả rích, Chu Tiêu lái xe thể th ầm vang, kiêu ngạo đón Phương Dĩ đi, sau đó cô ta đã thấy Chu Tiêu hôn Phương Dĩ ở trong xe, lúc đi ăn gắp thức ăn cho Phương Dĩ. Cô ta không ngờ người đàn ông kiêu ngạo như vậy có thể yêu thương bạn gái như thế, cô ta không kiềm được mà quan sát Chu Tiêu, dần dần, cô ta không thỏa mãn nữa.

Chu Tiêu yêu thương bạn gái cũng yêu thương đến kiêu ngạo trong mắt người khác này, giờ phút này trong mắt đồng nghiệp của Phương Dĩ, chính là người đàn ông cặn bã của thế kỉ.

Đồng nghiệp của Phương Dĩ đến thu dọn hành lý giúp Phương Dĩ, lúc xuống lầu gặp Chu Tiêu chờ ở đầu cầu thang, nghĩ đến lúc đến đây cô buông lời muốn trút giận thay Phương Dĩ, Phương Dĩ nhét một cục gạch vào tay cô, bây giờ cục gạch ở trên xe cô, nhưng đáng tiếc không mang theo người, cô ảo não không thôi.

Chu Tiêu giơ một cái túi da rắn lên cho cô: “Cho Phương Dĩ.”

Đồng nghiệp cảnh giác nói: “Thứ gì vậy?”

Chu Tiêu lời ít ý nhiều: “Đồ tốt.”

“Đồ tốt anh để lại mà dùng, Phương Dĩ không thích!”

Người đàn ông trái Thanh Long phải Bạch Hổ đứng ở cửa công ty luôn nhìn chỗ này, đồng nghiệp khuất phục uy quyền, vác túi da rắn về cho Phương Dĩ, ném xuống sàn phòng khách, nói: “Tôi chưa mở ra xem, anh ta còn mặt mũi đưa đồ cho cô? Không đúng, dùng túi da rắn không thể là đồ tốt, chẳng lẽ tặng cô chiếu?”

Phương Dĩ dựa trên giường húp cháo, liếc túi da rắn một cái, nói: “Là vịt cao su nhỏ.”

Đồng nghiệp thấy cô không phản đối, vội vàng kéo dây kéo ra, ngạc nhiên nói: “Nè, thực sự là vịt cao su nhỏ!” Cầm một con vịt lên, cúi đầu thấp hơn nhìn trong túi, còn hơn mấy chục con.

Phương Dĩ húp một hớp cháo, suy nghĩ một chút nói: “Có đồ ăn vặt không? Thẻ giao thông công cộng? Quần áo?”

Đồng nghiệp lục một lần, nói: “Có một đống đồ vặt, một tấm thẻ liên tuyến, một đôi giày thể thao một đôi dép, sao còn có một cái gối?”

Đây là Chu Tiêu hi vọng Phương Dĩ ăn mặc ngủ nghỉ luôn luôn không quên anh. Phương Dĩ cúi đầu, lại húp một hớp cháo, miệng đắng chát, hỏi: “Có dùng tới cục gạch không?”

Đồng nghiệp rút khóe miệng: “Cô bệnh thành thế này, tìm được cục gạch ở đâu vậy?”

Phương Dĩ trả lời: “Bên kia bệnh viện đang sửa tường, lúc tôi đợi cô lấy xe tiện tay nhặt một cục.”

Đồng nghiệp: “…”

Buổi tối Phương Dĩ chat video với Đại Phương, chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, nói mình công việc như ý cuộc sống mỹ mãn. Đại Phương hỏi: “Hình như em gầy đi đó?”

Phương Dĩ vui mừng: “Em giảm cân thành công?”

Bong Bóng ở trong chăn chui từng chút một ra ngoài, chui đến đầu giường, dựa vào Đại Phương, vén cái mái xinh xắn của mình một chút: “Cháu cũng muốn giảm cân, mẹ không cho cháu giảm!”

“Con giảm cân cái gì!” Đại Phương xách cô bé từ trong chăn ra, nói: “Nó giảm cân, nói không ăn cơm, ăn hết khoai tây chiên với kem nhất định có thể gầy. Em nhìn bụng nó xem.”

Bong Bóng chỉ mặc một cái áo ba lỗ nhỏ, phía dưới là một cái quần lót gấu con, lộ ra đôi chân trơn bóng béo ú. Cô bé lớn biết xấu hổ, khép chân lại cố gắng khom lưng lấy tay che bụng, kêu: “Chú Chu Tiêu không được phép nhìn lén, mẹ mau giấu con đi!”

Đuôi mắt Phương Dĩ đã thấy được cái bụng nhỏ tròn vo của cô bé, chỉ vào cô bé cười: “Sau này cháu không muốn đi bộ thì cuộn tròn mình lại, dì kéo cháu lăn là được. Bây giờ cháu giống như một quả cầu!”

Bong Bóng ngẩn người, đáng thương quay đầu nói với Đại Phương: “Mẹ, con không phải quả cầu…”

Tâm trạng Phương Dĩ rất tốt, kết thúc video, cô nằm xuống, bóp vịt cao su, tiếng kêu vẫn quen thuộc như thế. Đồ trong túi da rắn vẫn chưa lấy ra, cô nhìn cái túi một cái, ném vịt cao su tới, ném một cái liền trúng, cũng không nhìn thấy nữa.

Hôm sau Tưởng Dư Phi lại tìm tới đây, nói đã tìm được nhà giúp Phương Dĩ. Phương Dĩ hỏi: “Sao anh biết em ở đây?” Dừng một chút, “Đồng nghiệp đó của em nói cho anh biết?”

“Trừ cô ấy ra thì còn có thể là ai?” Tưởng Dư Phi quan sát Phương Dĩ, đau lòng nói, “Anh đoán được em sẽ không về nhà, bây giờ đi theo anh, thân thể quan trọng.”

Phương Dĩ nói: “Bây giờ em thực sự không có chuyện gì nữa, chờ em mập lên hai vòng, em sẽ về nhà. Bây giờ về em sợ chị em hỏi ngắn han dài.”

“Thực sự muốn về?”

Phương Dĩ gật đầu: “Công việc mới tìm ở đây cũng mất rồi, ở tiếp cũng không có ý nghĩa gì.”

“Vậy thì tốt.” Tưởng Dư Phi nói, “Mấy ngày này em nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác anh lại đến thăm em.”

Chu Tiêu nhớ Phương Dĩ nhớ đến phát điên, buổi tối thực sự không ngủ được, anh chỉ có thể mở ảnh Phương Dĩ ra xem, trời vừa sáng anh liền ra ngoài, chạy thẳng tới bên ngoài khách sạn Phương Dĩ vào ở, ngồi trong xe hút thuốc, hút hai điếu, anh không thấy Phương Dĩ đi ra, ngược lại thấy Tưởng Dư Phi đi từ trong ra. Chu Tiêu không khỏi ngồi thẳng, nghiêng người nhìn chằm chằm Tưởng Dư Phi, tay nắm cửa xe thật chặt. Di động reo, anh nghe máy, đầu bên kia điện thoại nói: “Anh muốn làm gì, đừng kích động, chúng tôi thấy rồi, Tưởng Dư Phi đã ở trên lầu một tiếng.”

Chu Tiêu nói: “Một tiếng?”

Đối phương nghe giọng anh bất thường, biết mình nói thời gian quá lâu, đành phải nói: “Hiện nay Phương Dĩ hẳn đã an toàn rồi. Chuyện lần trước cô ấy đã báo cảnh sát, người cẩn thận như Tưởng Quốc Dân sẽ không tùy tiện có hành động nữa, anh có thể yên tâm, không cần lúc thì đi theo cô ấy lúc thì đợi ở đây, đi làm chuyện anh phải làm quan trọng hơn.”

Chu Tiêu lại hút một điếu thuốc, mới lái xe rời khỏi. Hai ngày tiếp theo, anh cặn kẽ chú ý ba người từng có tiếp xúc mật thiết với Âu Hải Bình trong hoạt động trước đây. Mấy ngày nay anh bận rộn, nội bộ tập đoàn Âu Hải nổi lên tin đồn, có lan truyền trước đó Tưởng Dư Phi bỏ việc chạy tới thành phố bên cạnh thăm một người phụ nữ, hai ngày trước còn từng qua lại ở khách sạn, không bao lâu mọi người liền kết luận anh ta không trung thành với Âu Duy Diệu.

Trong biệt thự nhà họ Tưởng, Tưởng Quốc Dân nổi trận lôi đình, ném một xấp tài liệu vào mặt Tưởng Dư Phi, lạnh lùng nói: “Người phụ nữ đó có phải Phương Dĩ không? Mày nói, có phải Phương Dĩ không!”

Tưởng Dư Phi ngầm thừa nhận, Tưởng Quốc Dân không kiềm được giận: “Mày làm ra cái chuyện này, cái mặt già của tao phải để ở đâu. Mày biết rõ ràng quan hệ của tao và Âu Hải Bình bây giờ rất tế nhị, mày còn đổ thêm dầu vào lửa cho tao!”

Ông ta đạp một tờ giấy dưới đất, chỉ tờ giấy, nói: “Cái này là đơn gì? Mày muốn xin điều động đi đâu? Tao rất vất vả điều mày về tổng công ty, mày muốn về công ty chi nhánh, công ty chi nhánh đó ở chỗ nào? Ở quê Phương Dĩ. Mày nói mày xem, có phải mày bị quỷ ám không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.