Người Tới Không Tốt

Chương 9: Chương 9: Oan gia đánh nhau




Phương Dĩ kinh ngạc, quên lùi ra sau cách xa Chu Tiêu: “Ai nói tôi không phải Phương Dĩ, đầu óc anh hư rồi à?”

Chu Tiêu không nói câu nào, rũ mắt quan sát cô. Hai người cách nhau quá gần, Phương Dĩ thậm chí có thể thấy vân môi của anh, túi quần jean đột nhiên kéo căng, Phương Dĩ chưa kịp phản ứng, di động đã bị rút ra.

Phương Dĩ la: “Này, anh làm gì đó!”

Cô đưa tay cướp, Chu Tiêu giơ cánh tay tránh, Phương Dĩ nhón chân nắm tay anh lại, gắng sức kéo xuống: “Anh trộm di động của tôi làm gì, trả lại cho tôi!”

Chu Tiêu xoay thân dưới một cái, Phương Dĩ ôm cánh tay anh xoay cùng, màn hình sáng lên, nhắc nhập mật khẩu vào. Chu Tiêu cúi đầu cười: “Sao thế, mấy ngày ngắn ngủi đã nghĩ đến việc đặt mật khẩu?”

Phương Dĩ buột miệng nói: “Liên quan gì đến anh!”

Chu Tiêu ỷ ưu thế chiều cao, dễ dàng giơ cao di động, cúi đầu nhìn Phương Dĩ, cô giống như một con koala đầu đầy mồ hôi, treo trên người anh, hai tay bám cánh tay anh ra sức đè, Chu Tiêu thờ ơ: “Phương Dĩ thật cần gì phải cố ý để người khác xác nhận thân phận. Có can đảm cô nói cho tôi biết mật khẩu, thế nào?”

Chu Tiêu vừa mới nói xong, đột nhiên kêu đau: “A ——”

Phương Dĩ kéo tai anh, nóng nảy nói: “Tôi bảo anh trả di động cho tôi anh điếc rồi sao?”

Chu Tiêu bị ép nghiêng đầu, móc tay Phương Dĩ, Phương Dĩ nhân cơ hội bẻ cánh tay anh, chẳng mấy chốc đã sờ được di động của mình. Ai ngờ dùng sức mạnh quá, lúc rút tay lại bị trượt, “bụp” một tiếng, di động rớt xuống đất. Phương Dĩ buông tai Chu Tiêu ra, nhanh chóng nhặt lại, đau lòng gào thét: “Khốn kiếp, anh đền di động cho tôi ——”

Đánh xong một trận, tai Chu Tiêu đỏ bừng, ngoài toilet Phương Dĩ kề vào cửa la: “Đừng tưởng di động không bị ném hư thì anh không cần đền, đó là di động chất lượng tốt của tôi, anh chết chìm trong bồn cầu rồi à?”

Chu Tiêu hừ lạnh, cởi quần áo tắm, Phương Dĩ ở ngoài lảm nhảm: “Vị đậu phộng không tệ, anh mua hai vị? Rất ngon nha. Đợi chút, không phải anh trộm đậu phộng trên kệ hàng của tôi chứ?” Chỉ lát sau truyền đến tiếng bước chân, Phương Dĩ chạy xong một vòng, chợt đập cửa toilet, “Chu Tiêu, anh ăn trộm đậu phộng của tôi, sáu đồng một gói!”

Khóe miệng Chu Tiêu tươi cười, càng tắm càng vui, tắm được nửa xung quanh đột nhiên yên lặng, Chu Tiêu do dự chốc lát, gọi: “Phương Dĩ?” Không có ai trả lời.

Phương Dĩ đang treo trên ban công, mưa như trút nước, trong sân dưới ánh đèn toàn hơi nước, cô tức tối nhìn một tấm lều tránh mưa, dụng cụ tập thể hình lại bình yên vô sự trốn dưới lều tránh mưa, được bao quanh bởi tấm nhựa trong suốt, một giọt nước mưa cũng không vào được.

Sau lưng truyền đến âm thanh: “Lều tránh mưa đặt làm, hàng tốt giá rẻ, ngày nào đó cô đầu đường xó chợ, có cần tôi giới thiệu cho cô đi đặt làm một cái không?”

Chu Tiêu dựa vào cửa phòng ngủ, mặc một bộ quần áo lúc vận động, tinh thần sáng láng, anh tuấn lỗi lạc, Phương Dĩ đối thoại qua không khí với anh: “Cho tôi địa chỉ, giá tính thế nào?”

Chu Tiêu báo địa chỉ và giá cả, ngoắc môi, xoay người đi về phía cửa chính, nói: “Đừng đụng vào đồ dùng tắm của tôi.”

Phương Dĩ lao tới toilet, quả nhiên thấy trên kệ để đồ có thêm một số đồ dùng đàn ông, giận đến mức cô đạp mạnh cái kệ mấy cái, lại nghĩ đến cái kệ là do cô mua, đành phải nắm đầu nhào về phòng ngủ.

Phương Dĩ ngủ thẳng đến khi trời sáng choang, xung quanh căn nhà này xe ít người ít, môi trường thanh tịnh và đẹp đẽ, nội thành hiếm có được một chỗ yên tĩnh thế này, nếu không có vụ hỏa hoạn năm năm trước, chỗ này chắc chắn rất được ưa chuộng. Cô mê man suy nghĩ mấy thứ này, bò dậy đi toilet. Đi đến ngoài toilet, thứ đập vào mắt trước tiên là một cơ thể cường tráng, cô dựa dọc theo cửa, ngoẹo đầu mơ màng quan sát, vóc dáng tốt thật, cao to mạnh mẽ, bắt thịt căng đầy, vai rộng chân dài.

Chu Tiêu rửa mặt xong, nhìn Phương Dĩ trong gương chốc lát, thấy cô mắt lim dim giống như mộng du, lặng lẽ kéo cái khăn màu hồng nhạt của Phương Dĩ, nhúng ít nước, lại bình tĩnh đi tới, đắp khăn lên mặt cô, Phương Dĩ “A” một tiếng, nhanh chóng đứng thẳng kéo khăn xuống, mặt toàn là nước, đuổi theo mấy bước la: “Tôi nguyền rủa anh táo bón ba ngày!”

Chu Tiêu mỉm cười, lúc rời khỏi tiện tay đóng cửa chính lại giúp cô.

Phương Dĩ rửa mặt xong, ôm bánh mì sữa bò ngồi trên ban công, vừa ăn vừa nghĩ rốt cuộc có cần trả nhà không. Tầng lầu này còn có năm căn nhà trống, nghe bọn Tên Lửa nói, năm căn nhà kia là năm căn nhà thô tương tự, sửa sang sơ sài, diện tích bố cục cũng kém. Khu vực gần nhà chưa chắc tốt bằng căn nhà này, nhà có hai phòng ngủ một phòng khách tiền thuê một tháng hai ngàn bảy gần như không có, cho dù có, thiết bị lắp đặt nhất định rất cũ. Phương Dĩ quan sát bốn phía, máy điều hòa mới của cô, phòng ngủ dày công trang trí, phòng khách tuy không có tiền xử lý, nhưng có bàn có ghế cũng không kém. Toilet sạch sẽ, nhà bếp thuận tiện, đi đâu tìm được loại phòng tân hôn này, tại sao cô phải nhượng bộ! Nghĩ tới đây, Phương Dĩ cắn xong miếng bánh mì cuối cùng, lẩm bẩm: “Phải đi cũng là anh đi!”

Tâm trạng Chu Tiêu rất tốt, ngủ trong nhà, dùng nước đi lầu hai, thuận tiện hơn khách sạn nhiều. Tên Lửa ngáp hỏi anh: “Ông chủ, hôm qua lại ngủ khách sạn? Yên tâm, kĩ thuật của thợ sửa ống nước em mời tới lần này là hạng nhất, bảo đảm có thể sửa xong cho anh!”

Chu Tiêu đang suy nghĩ quần áo của Phương Dĩ sáng nay, áo ba lỗ hồng nhạt, quần đùi bông xanh lá, tóc tai bù xù lôi thôi lếch thếch. Nhóc quỷ đó nhiều ý xấu, hôm nay lên lầu anh phải chú ý xem dưới chân có bẫy chuột không. Chu Tiêu nói: “Lần này không sửa được nữa, cậu tự mình lên!”

Tên Lửa quyết định lập tức đi giám sát.

Chu Tiêu làm việc cả ngày, không thấy Phương Dĩ thoáng qua ở công ty anh, hiếm thấy cô yên lặng như vậy. Ban đêm trời lại mưa, Chu Tiêu đến giờ rửa mặt, lên lầu thì thấy Phương Dĩ đang ăn cơm, một chén canh trứng gà, một dĩa thịt xé sợi hương cá, trên hộp thức ăn mang về viết “Trương Ký”, tiệm này hơi xa. Anh quét nhìn Phương Dĩ, tóc thắt bím đuôi ngựa hơi lộn xộn, hai cái chân trơn bóng lắc dưới bàn, trên áo thun có mồ hôi, quạt phía sau mở nấc lớn nhất, chắc là vừa mới về nhà.

Phương Dĩ ăn như hổ đói: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Chu Tiêu nhìn xung quanh sàn nhà, không thấy bẫy chuột, anh không nói tiếng nào đi vào toilet. Mới vừa đi vào, Phương Dĩ liền ôm thức ăn chạy đến ngoài toilet, sốt ruột chờ năm phút, rốt cuộc nghe thấy Chu Tiêu la hét, quát lên: “Phương Dĩ ——”

Phương Dĩ cười đến mức bị sặc cơm, đáp lại: “Này, anh kêu tôi?”

“Cô đã bỏ cái gì trong sữa tắm của tôi?”

Phương Dĩ nói: “Tự mình lĩnh hội!”

Lại qua năm phút, Chu Tiêu chỉ mặc một cái quần mở cửa ra, cả người lạnh lẽo, khí lạnh của anh bức người, nhìn Phương Dĩ chằm chằm: “Tinh dầu?”

Phương Dĩ liếc dưới bụng anh, hỏi sâu xa: “Trứng đau rồi sao?”

Chu Tiêu kiềm chế kích động muốn bóp chết người, đến gần cô cúi người xuống: “Cô nói xem?”

Phương Dĩ “chíu chíu” một tiếng, hút một miếng nấm hương, đôi mắt trong veo như nước, vẻ mặt kiểu vô tội: “Đau!”

Chu Tiêu nhìn chằm chằm môi cô, u ám nói: “Cuối cùng có một ngày khiến cô hối hận!”

Phương Dĩ lại hút một miếng đậu hũ khô, cười mỉm nói: “Tôi sợ quá!”

Ánh mắt hai người giao nhau trên không, sấm chớp rền vang đùng đùng.

Hôm sau Phương Dĩ vẫn ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, mơ màng lảo đảo đi toilet. Cửa toilet mở một nửa, Phương Dĩ không hề nghĩ ngợi đẩy cửa ra, một chậu nước đổ xuống ào ào, chậu rửa mặt bằng nhựa lao qua đầu cô rơi xuống đất. Phương Dĩ ngây ra, nước trên mặt rơi xuống tí tách, cô cúi đầu nhìn mình, sâu ngủ gì đó cũng tỉnh hết. Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Phương Dĩ xoay mạnh người, thấy Chu Tiêu ngồi trên ghế xếp dựa lưng vào tường, giơ di động nhắm ngay cô, Phương Dĩ chậm ba nhịp, rốt cuộc lấy lại tinh thần, phẫn nộ chỉ Chu Tiêu quát lớn một tiếng, sải bước lao về phía anh: “Tôi giết anh!”

Lao tới trước mặt, bỗng chốc bóp cổ anh, Chu Tiêu giữ hai cổ tay Phương Dĩ muốn tách cô ra: “Buông tay!”

Hai người một người cố sức bóp, một người cố sức đẩy, Phương Dĩ đột nhiên gào khóc: “Anh thật quá đáng!”

Chu Tiêu tách tay cô ra, thấy trên mặt cô toàn là nước, cũng không biết có nước mắt thật không, lại cúi đầu, cái áo ba lỗ hoa của Phương Dĩ gần như trong suốt, Chu Tiêu quay đầu đi: “Khóc cái gì mà khóc, câm miệng!”

Phương Dĩ tát anh một cái, thanh âm sắc nhọn rõ ràng êm tai, Chu Tiêu sững sờ, nắm cổ tay cô, trừng mắt nhìn, Phương Dĩ tiếp tục khóc: “Anh dựa vào cái gì mà bắt nạt tôi, tôi chịu anh đủ rồi ——”

Khóc giống như một đứa trẻ, cả người lại ướt sũng, Chu Tiêu đột nhiên không xuống tay được, Phương Dĩ lại đánh anh liên tục mấy cái, Chu Tiêu bất đắc dĩ nắm hết hai tay cô lại: “Được rồi được rồi, không cãi nhau với cô nữa, chúng ta thanh toán xong.”

Phương Dĩ lén nghiến răng, tiếp tục khóc khàn cả giọng, lực trên tay càng lúc càng lớn, đánh rất lâu rốt cuộc trút hết oán giận, thấy Chu Tiêu cuối cùng “chạy trối chết”, Phương Dĩ đá cửa chính vuốt mái tóc ướt, hừ nói: “Đấu với tôi!”

Chu Tiêu nổi giận đùng đùng quay lại công ty, lấy di động mở video mới vừa quay ra, trong ống kính Phương Dĩ ướt sũng lao về phía anh, vóc dáng yểu điệu hiện ra hết. Không ngờ nhóc quỷ này cũng là phụ nữ, Chu Tiêu ném di động, đột nhiên cảm thấy hành vi của mình gần đây ngày càng lạ, quyết định không chơi đùa với cô nữa, Phương Dĩ thích làm gì thì làm, nhưng thường hay không như ý muốn, lúc anh muốn buông tay thì Phương Dĩ lại cứ tự đưa mình vào miệng cọp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.