Rất khuya Phương Dĩ mới thoát khỏi nhà Chu Tiêu. Quay lại lầu, trằn trọc khó ngủ. Hôm sau cô dậy thật sớm, chạy ra ngoài mua một đống thức ăn sáng phong phú về rồi mới gọi Đại Phương và Bong Bóng dậy.
Hai mắt Đại Phương trống rỗng, Bong Bóng dụi mắt muốn uống sữa. Phương Dĩ lại luống cuống tay chân pha sữa xong, nhét bình sữa vào tay Bong Bóng: “Tự uống.”
Bong Bóng chu miệng, lanh trí tự uống sữa ăn sáng. Phương Dĩ dịu dàng nói với Đại Phương: “Chị, em đặt vé máy bay xong rồi.”
Đại Phương không có phản ứng. Phương Dĩ lấy di động ra cho cô ấy xem thông tin đặt vé, nói: “Chuyến bay của chúng ta là bốn giờ rưỡi chiều, thế nào?”
Lúc này Đại Phương mới gật đầu một cái: “Tốt.”
Ăn sáng xong, Phương Dĩ thu dọn hành lý một mình, nhìn chỗ này một cái sờ chỗ kia một cái, trong mắt tràn đầy sự không muốn, nói với chị: “Máy điều hòa là em mua, lúc mua máy nước nóng trả giá hơn nửa ngày. Chị xem ban công, em lau lan can đến lúc sạch bóng. Em còn tự học nấu ăn, chị nhất định không tin em từng nấu canh sườn.”
Đại Phương không có phản ứng, luôn ngơ ngác nhìn hư không. Phương Dĩ thở dài, kéo Bong Bóng sắp chui ra lan can ban công lại. Bong Bóng duỗi cánh tay nhỏ bám lan can: “Gà mái kìa, gà mái kìa!”
“Dì quản cháu có biết hay không!”
“Gà mái đó, gà mái đó!”
“Nói tiếng phổ thông!”
Tay chân Bong Bóng cùng duỗi về phía lan can: “Gà mái đó!”
Hai người ông nói gà bà nói vịt, tranh cãi ầm ĩ rất nhanh đã đến hai giờ trưa. Bong Bóng treo mình trên vali, Phương Dĩ kéo vali, lại lấp lánh nước mắt, nói với Đại Phương: “Chúng ta đi thôi.”
Đại Phương xách cái túi lúc tới, ung dung thoải mái đi ra cửa. Bác tài Ngô đã chờ bên ngoài, thấy Phương Dĩ đi ra, tiến lên nhận lấy hành lý của cô: “Ôi Tiểu Phương, lâu lắm cháu không gọi xe của tôi, kết quả vừa gọi liền nói phải về quê.”
Phương Dĩ kéo Bong Bóng khỏi vali, mất mát nói: “Thân bất do kỷ*.”
*Thân bất do kỷ: chỉ những việc ngoài ý muốn của bản thân, không cách nào làm khác được.
Taxi chạy về hướng sân bay, dọc đường bác tài Ngô nói luôn miệng, lúc thì nói lái xe không dễ, lúc thì nói sang năm con gái sẽ từ tiểu học lên trung học cơ sở, giá nhà khu trường học ngày càng cao, “Nhà tôi ở bây giờ, hồi đó chính là vì con gái học tiểu học nên mới mua, qua sáu, bảy năm, giá hiện tại vượt trội. Đứa nhỏ này của hai cháu mới bốn, năm tuổi nhỉ? Cũng nên nắm chắc đi, sắp xếp… Ơ, xảy ra chuyện gì thế!”
Đột nhiên bác tài Ngô thắng lại, Phương Dĩ lập tức nhào tới trước, may mà cô thắt dây an toàn. Đại Phương và Bong Bóng ngồi phía sau cũng bình an vô sự.
Phía trước chợt có một chiếc xe lao ra, chặn bác tài Ngô dừng lại ở giao lộ. Bác tài Ngô tháo dây an toàn chuẩn bị đi mắng người, lúc này trong xe đối phương có ba người đàn ông xuống, một người trên cánh tay toàn là hình xăm, một người cơ bắp cường tráng, một người dẫn đầu vô cùng cao lớn, khí thế bức người, đi tới một bên taxi, mở cửa xe lôi Phương Dĩ ra. Bác tài Ngô kêu: “Mấy anh là ai, mau buông cô ấy ra!”
Chu Tiêu lôi Phương Dĩ ra ngoài, chỉ Phương Dĩ, trả lời bác tài Ngô: “Người phụ nữ của tôi. Bác tài, tiếp tục lái xe, đưa chị vợ và cháu gái của tôi đến sân bay bình an.”
Phương Dĩ không ngờ Chu Tiêu sẽ rơi từ trên trời xuống, nhất thời ngẩn người. Đại Phương đột nhiên ra khỏi xe, la to: “Anh buông nó ra! Tiểu Phương, lên xe!”
Phương Dĩ chuẩn bị cảm xúc xong, trong giây lát rưng rưng nước mắt: “Chu Tiêu, anh buông tôi ra! Tôi phải về với chị tôi.”
Chu Tiêu đầy tình cảm: “Về gì mà về! Em hai mươi hai tuổi chứ không phải ngốc, có thể tự mình quyết định!”
Phương Dĩ dùng sức nhéo cánh tay anh: “Anh đi đi!”
“Không cần lo cho chị em.” Chu Tiêu nhìn về phía Đại Phương, “Tôi đã liên lạc với một người bạn là bác sĩ, cậu ta là người có uy tín trong khoa tâm thần. Đại Phương, chi bằng cô ở lại đây trị bệnh.”
Đại Phương thở hổn hển, muốn tới kéo Phương Dĩ. Chu Tiêu nháy mắt ra hiệu, hai người còn lại lập tức tiến lên, một trái một phải chặn đường Đại Phương, rồi nói với bác tài Ngô: “Bác tài, đến bệnh viện số ba thành phố ở đường Nhạn Bắc.” Sau đó liền “mời” Đại Phương ngồi vào xe.
Phương Dĩ sốt ruột muốn quay lại bên cạnh Đại Phương, giãy giụa chưa được mấy cái, người đột nhiên nhẹ bẫng, Chu Tiêu nâng cô lên vai. Phương Dĩ kêu: “Chị, chị ——”
Đại Phương gắng sức đẩy hai người cản đường ra, trong lúc lộn xộn cấp bách cô lớn tiếng kêu cứu. Nhưng động tác của Chu Tiêu quá nhanh, trong nháy mắt đã lên xe biến mất, hai người còn lại vẫn đứng bên cạnh. Đại Phương nổi giận đùng đùng, lập tức gọi điện thoại cho chồng: “Chồng ơi, Chu Tiêu đó, chính là Chu Tiêu có quan hệ với Tiểu Phương trước đây em nói với anh đó, ban nãy lôi Tiểu Phương đi rồi, làm sao bây giờ đây!”
Đầu bên kia điện thoại nói: “Sao cơ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đại Phương nhanh chóng nói cho chồng biết chuyện xảy ra vừa rồi. Nghe xong lời chồng, cô phớt lờ hai người đàn ông kia, ngồi vào trong xe nói với bác tài Ngô: “Bác tài, lái về!”
Phương Dĩ bị Chu Tiêu ném vào trong xe, đầu tóc rối bời chất vấn: “Tóm lại anh làm cái gì vậy! Anh như vậy sẽ dọa chị tôi!”
Chu Tiêu lạnh giọng: “Quan tâm tắc loạn*.” Lại liếc Phương Dĩ, nói, “Quá trình thô bạo đơn giản, hiệu quả nhanh chóng, em chờ xem.”
*Quan tâm tắc loạn: chỉ việc quan tâm quá mức bình thường, đưa đến lúc giải quyết vấn đề thì rối như tơ vò.
Phương Dĩ bị Chu Tiêu vác vào công ty, nhân viên trố mắt nhìn nhau, liền sau đó hưng phấn bàn luận ầm ĩ. Phương Dĩ nằm trên vai Chu Tiêu, khó chịu mặt đỏ bừng: “Thả tôi xuống!”
“Diễn kịch diễn nguyên bộ.”
“Anh thể hiện rõ là cố tình, diễn nguyên bộ cho ai xem!”
Cuối cùng Chu Tiêu ném Phương Dĩ lên sofa trong phòng làm việc. chống sofa, bao vây Phương Dĩ, cười nói: “Tự cung tự cấp.”
Đại Phương rất nhanh chạy đến đây, bắt lấy một nhân viên hỏi: “Ông chủ của mấy anh đâu?”
Lần đầu tiên nhân viên thấy Đại Phương, hơi chóng mặt: “Ông chủ vừa vác cô vào phòng làm việc… Không đúng, vác Phương Dĩ vào phòng làm việc. Không phải, cô là ai thế?”
Đại Phương tự ý lao tới phòng làm việc, đẩy cửa kinh hãi thấy Chu Tiêu đè Phương Dĩ trên sofa, lảo đảo một cái chỉ vào anh: “Anh… Anh…” Đã kinh hãi đến mức không nói nên lời, hoang mang rối loạn đẩy anh ra, kéo Phương Dĩ, nói với Chu Tiêu, “Nói thế nào anh cũng có máu mặt, ban ngày ban mặt chuyện chặn đường cướp người cũng làm ra được, bản thân anh không biết xấu hổ, đừng hại người khác!” Lại nói, “Tiểu Phương, chúng ta đi!” Kéo một cái bất động, Đại Phương quay đầu nhìn, hai mắt Phương Dĩ đỏ bừng.
“Chị đâu có bệnh, chị rất khỏe.” Dáng vẻ không hề hốt hoảng giống như trước đó, Phương Dĩ rút cánh tay ra, nhìn về phía Đại Phương nói khẽ, “Chị không thể lừa em như vậy. Lúc nhỏ em vừa gặp chị, rất ghét chị, sau đó chị sinh bệnh, em sợ muốn chết. Chị là chị ruột của em, chị biết em quan tâm chị rất nhiều. Em tưởng lần này em hại bệnh trầm cảm của chị tái phát, hối hận muốn hung hăng đánh mình. Em thà rằng chị cột em lên máy bay, chị không thể lấy mình ra để đùa giỡn em.”
Phương Dĩ gặp ma không bị hù khóc, thiếu tiền không bị nghèo khóc, bị Chu Tiêu bắt nạt cô cũng sẽ không khóc. Bây giờ lần đầu tiên cô khóc, Chu Tiêu ngơ ngẩn đến mức không biết an ủi. Trong lòng Đại Phương căng thẳng: “Tiểu Phương…”
Phương Dĩ lau nước mắt một cái, cúi đầu đi lên lầu. Bong Bóng luôn treo trên cánh tay Tên Lửa, đòi chơi hình xăm của anh ta. Tên Lửa mệt gập cả người: “Mẹ và dì cháu đi cả rồi, cháu còn không đi?”
Bong Bóng quay đầu nhìn, nhảy xuống đuổi theo ra ngoài: “Đại Phương, Tiểu Phương chờ con một chút!”
Buổi tối Đại Phương ôm Bong Bóng đi tới phòng Phương Dĩ, thấy cô đưa lưng ra giả vờ ngủ, vỗ vỗ mông Bong Bóng. Bong Bóng gật đầu một cái, nhào lên người Phương Dĩ, nhỏ người mà tinh ranh nói: “Tối nay cháu và Đại Phương ngủ với dì, dì ngoan chút nha!”
Phương Dĩ không để ý tới cô bé. Đại Phương nằm bên cạnh Phương Dĩ, thở dài nói: “Đừng trách chị, là ý kiến thối của anh rể em.” Cô vỗ vỗ vai Phương Dĩ, “Về cùng chị nhé. Em phải biết, vì tìm bà ấy mà em rời đi, nếu bố biết sẽ rất thất vọng. Em nhẫn tâm khiến bố đau lòng sao?”
Đại Phương biết không thuyết phục Phương Dĩ được, trầm mặc một lúc hỏi: “Bà ấy thực sự còn sống?”
Rốt cuộc Phương Dĩ mở miệng: “Ừ.”
“Em có thể tìm bà ấy thế nào? Tìm người giống như mò kim đáy biển, hơn nữa năm năm trước bà ấy ở đây, không có nghĩa năm năm sau vẫn ở đây.”
Phương Dĩ nói: “Bà ấy ở đây.”
Đại Phương đành chịu, lặng lẽ cầm tay Phương Dĩ: “Có phải gia đình này đã khiến em chịu tủi thân không?”
Mấy năm nay Phương Dĩ thực sự không phải không chỗ nương tựa. Luật sư Phương đối xử với cô như con gái ruột, Đại Phương càng yêu thương cô che chở cho cô. Có đôi khi thông gia của nhà họ Phương sẽ nói Phương Dĩ ngay cả con ghẻ cũng không tính, trước mặt sau lưng lời trong lời ngoài luôn không thích cô. Phương Dĩ luôn không để ý, không phải Đại Phương hoàn toàn không biết cô chịu tủi thân.
Bong Bóng đã nằm bò bên cạnh Phương Dĩ ngủ. Phương Dĩ xoay người, dựa sát vào chị nói: “Em không chịu tủi thân. Em chỉ muốn tìm được bà ấy, gặp mặt bà ấy. Em không cam lòng, em cũng rất nhớ bà ấy.”
“Nhớ bà ấy?”
“Ừm.” Phương Dĩ chui vào lòng chị, “Bình thường nhớ bà ấy, lúc vui, lúc buồn, em đều sẽ nhớ tới bà ấy. Chị nói bà ấy giả chết vứt bỏ em. Hơn mười năm trước, em hoàn toàn không biết, em tưởng bà ấy chỉ chết, cho nên em vẫn yêu bà ấy, bà ấy là mẹ em. Nửa năm trước em biết bà ấy chưa chết, em cũng không hận bà ấy nổi, bởi vì đã thành thói quen, em chỉ rất muốn tìm được bà ấy. Chị, chị có cảm giác được một dòng nước nóng không?”
“Hả?” Đột nhiên Phương Dĩ hỏi một câu thế này, Đại Phương không hiểu ra sao cả.
Phương Dĩ ngẩng đầu, nhíu chặt mày, quay đầu nhìn về phía Bong Bóng đang ngủ say như chết sau lưng, thử sờ mông cô bé, ngồi bật dậy, căm hận nói: “Tè dầm, lại có thể tè dầm. Bong Bóng, cháu thức dậy cho dì giặt ra giường!”
Đại Phương nhức đầu.
Nửa đêm, Phương Dĩ luống cuống tay chân đổi ra giường. Bong Bóng mắt lim dim buồn ngủ, không hề biết xấu hổ đối với chuyện mình tè dầm, rất vất vả rốt cuộc dỗ cô bé ngủ lại lần nữa, Đại Phương đã mệt chết, chạy cả ngày, náo loạn cả ngày, cô không chịu đựng nổi, thiêm thiếp ngủ. Phương Dĩ ngâm sữa bột xong đi vào phòng ngủ, thấy một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ say như chết, cười tắt đèn, đang muốn lên giường, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa sổ. Đi tới ban công nhìn, mới biết Chu Tiêu nâng hòn đá nhỏ trong tay làm việc xấu. Phương Dĩ hạ giọng tức giận nói: “Làm gì đó!”
Chu Tiêu ném một hòn đá nhỏ lên, đập phải lan can “cạch” một cái, hòn đá lại bật về, “Xuống đây, ngắm trăng với tôi.”
Phương Dĩ nói: “Ngủ rồi!”
“Tới ngủ với tôi.”
Phương Dĩ phớt lờ anh, xoay người muốn đi vào. Phía dưới Chu Tiêu nói: “Tôi đếm đến mười, em không xuống, tôi leo lên gõ kính. Một… Hai…”
Phương Dĩ vội vàng kêu dừng.
Lúc Phương Dĩ đi tới sân, Chu Tiêu đã dựng hai cái ghế dựa trong sân, trên bàn trà nhỏ giữa ghế dựa có trái cây và bánh ngọt. Phương Dĩ khoan khoái thoải mái nằm xuống, vừa ăn trái cây vừa nói: “Lần sau mua thêm chút cổ vịt, cổ vịt ăn ngon.”
“Lần sau mua chút óc heo, thích hợp với em.”
Phương Dĩ lườm anh một cái: “Tôi còn chưa trách anh, có biết hôm nay sau khi về Bong Bóng nói gì không? Nó nói nó phải xăm hình, hình xăm của Tên Lửa quá đẹp!”
Chu Tiêu cười lớn: “Được đó, ngày mai để nó xuống, tôi tự mình vẽ cho nó. Vẽ cái gì, chuột Mickey hay Xì trum?”
“Bong Bóng thích Spongebob.”
*SpongeBob: nhân vật chính trong phim hoạt hình dài tập SpongeBob SquarePants.
“Không thành vấn đề.” Dừng một chút, Chu Tiêu hỏi, “Spongebob là cái gì?”
Phương Dĩ cười anh: “Mệt anh có máu mặt, chút thường thức này cũng không có!”
Chu Tiêu vỗ đầu cô một cái, đột nhiên nói: “Không đi?”
Phương Dĩ cúi đầu: “Không biết.”
“Khi nào chị em đi?”
“Không biết.”
Chu Tiêu nói: “Hôm nay em khóc, khóc thật hay khóc giả?”
“Khóc giả.”
Chu Tiêu sáp lại gần cô: “Khóc cái nữa.”
Phương Dĩ đẩy anh: “Đi ra.”
Chu Tiêu hôn cô: “Vậy sau này cũng đừng khóc.”
Cửa sổ sát đất trên lầu lặng lẽ kéo lại, Đại Phương kéo Bong Bóng về: “Đừng nhìn trộm.”