Người Tới Không Tốt

Chương 24: Chương 24: Tiêu đời rồi!




Phương Dĩ hoàn toàn không biết trong nhà có khách không mời đến thăm, cô vô cùng nghiêm túc tham gia xong buổi phỏng vấn thứ hai, lúc đi ra vừa vặn thấy Tưởng Dư Phi đứng trong hành lang nói chuyện với người khác. Tưởng Dư Phi vừa thấy cô, lên tiếng chào người bên cạnh, đến gần hỏi: “Phỏng vấn thế nào?”

“Sao anh biết em đến phỏng vấn?” Phương Dĩ cười híp mắt nói, “Em cảm thấy rất tốt, có điều có phải ở đây tuyển người nghiêm quá không? Em chỉ phỏng vấn chức trợ lý nhỏ, lại vẫn còn buổi phỏng vấn thứ ba.”

Tưởng Dư Phi cười nói: “Tập đoàn Âu Hải thì khác. Phúc lợi với đãi ngộ ở đây rất tốt, em phải cố gắng.”

Phương Dĩ nói: “Phúc lợi thực sự tốt, mong là chúng ta có thể nhanh trở thành đồng nghiệp!”

Tưởng Dư Phi cười nhìn cô, còn muốn nói thêm chút, chợt nghe Phương Dĩ nói: “Em không quấy rầy anh nữa, sáng nay em dậy vẫn chưa ăn gì cả, em đi lấp đầy bụng trước!”

Tưởng Dư Phi vội nói: “Buổi trưa cùng ăn cơm không? Anh vẫn còn một tiếng.”

Phương Dĩ sờ bụng, chân mày hơi nhíu, suy xét hết lần này đến lần khác, khẽ cắn răng: “Không được, em đói lắm rồi.”

Tưởng Dư Phi cười rộ lên: “Vậy lần sau đi, tạm biệt.”

Gần tập đoàn Âu Hải căn bản đều là nhà hàng hạng sang, một tô mì cải thìa nước luộc nhạt nhẽo cũng phải mười hai đồng. Phương Dĩ quyết định xa xỉ một lần. Sau khi mì được bưng lên thêm ớt thêm giấm, mấy phút xuống bụng hết. Cô thỏa mãn đi ra khỏi nhà hàng, đi chưa được mấy bước liền nghe thấy phía sau có người gọi cô: “Phương Dĩ!”

Phương Dĩ quay đầu lại: “Cảnh sát Đồng?”

Đồng Lập Đông vừa làm việc ở gần đó, nhân tiện dùng cơm, tình cờ thấy Phương Dĩ tới đây ăn mì, Đồng Lập Đông cười nói: “Đi đâu? Nếu tiện đường tôi đưa cô một đoạn.”

Phương Dĩ kinh ngạc vui mừng: “Về nhà, anh tiện đường không?”

“Tiện!”

Xe Đồng Lập Đông đậu ở ven đường. Phương Dĩ ngồi vào, vỗ vỗ ghế xe hỏi: “Đã sửa xong rồi? Có thể chết máy giữa đường không?”

“Không đâu. Xe này là bệnh cũ, trong thời gian ngắn sẽ không chết máy.”

Phương Dĩ yên tâm. Đồng Lập Đông liếc cô một cái, nói: “Nghe nói cô dọn đến đây vào tháng Tám, trước đây không ai dám thuê ngôi nhà đó, gan cô lớn thật.”

Phương Dĩ nói: “Tôi cũng là bị chủ nhà gạt. Dọn thì cũng dọn rồi, lười đổi lại.”

Đồng Lập Đông cười hỏi: “Đúng rồi, cô không phải người vùng này? Sao muốn đến đây?”

Phương Dĩ nói: “Trước kia tôi từng học ở đây, thành phố Nam Giang rất tốt.”

“Nghe Chu Tiêu nói gần đây cô đang tìm việc. Đại học cô học chuyên ngành gì?”

“Tài chính.”

Đồng Lập Đông kinh ngạc: “Tài chính? Không nhìn ra đó.”

Phương Dĩ cười: “Lúc đó tôi không học chăm chỉ, bảng điểm quá khó coi, chỉ có một tấm bằng tốt nghiệp thôi, lại không phải người địa phương, rất khó tìm việc.”

“Nếu không tìm được việc tốt, thử tìm Chu Tiêu xem.” Đồng Lập Đông lại nói, “Đúng rồi, khoảng thời gian trước tôi còn tình cờ gặp Denny. Chồng cô ấy thiếu nợ nên đi vay nặng lãi, nhà bị hắt dầu, hàng xóm báo cảnh sát. Nghe nói cô từng giả làm bạn học của cô ấy? Cô cũng không hề giống hai mươi tám tuổi, mấy cô ấy vẫn tin thật?”

Phương Dĩ soi kính chiếu hậu: “Xem ra tôi chăm sóc sức khỏe quá tốt?”

Đồng Lập Đông nhướng mày, liếc cô một cái. Phương Dĩ như cười như không: “Có phải cảnh sát Đồng mắc bệnh nghề nghiệp không, dọc đường điều tra hộ khẩu? Tôi không trộm không cướp tuân thủ pháp luật, anh muốn hỏi gì chi bằng cứ hỏi thẳng?”

Thoạt nhìn Phương Dĩ điên điên khùng khùng, không ngờ có thể nói lời sắc bén như vậy. Trong nháy mắt đến nhà Phương Dĩ, Đồng Lập Đông dừng xe xong, lấy ra một cây dù trong ngăn kéo bàn điều khiển, “Cảm ơn hôm qua cô cho mượn dù.”

Phương Dĩ nói: “Không cần trả đâu, cây dù này tặng cho anh.”

“Thích hợp Chu Tiêu hơn, cho cậu ta đi.”

Phương Dĩ cười híp mắt nhận dù, đầy sức sống chạy vào nhà. Đồng Lập Đông nheo mắt nhìn cô chằm chằm, nụ cười trên mặt dần rút đi, chờ cô biến mất, anh ta mới lái xe đi.

Phương Dĩ mở cửa, trố mắt nghẹn họng nhìn cảnh tượng trong phòng khách.

Đại Phương rất lâu không gặp ngồi bên cạnh bàn, nụ cười dịu dàng. Chu Tiêu ngồi bên kia nói chuyện với cô ấy. Bong Bóng luôn dựa bên chân Chu Tiêu, bàn tay nhỏ túm lông chân anh, tay kia kéo cái quần thể thao anh mới mặc sau này. Chu Tiêu nắm tay cô bé như cảnh cáo, nhìn về phía cửa, cười với Phương Dĩ: “Về rồi à? Chị em tới.”

Phương Dĩ hoan hô: “Em đã biết chị sẽ không thấy chết không cứu mà!”

Chu Tiêu dẫn Bong Bóng vào phòng ngủ chơi. Phương Dĩ ngâm một ly trà cho chị, nói: “Chị mệt không, có khát không, ăn trưa chưa?”

Đại Phương quan sát cô một lúc, mới nói: “Chị chờ em cho tới trưa, tập kích bất ngờ quả nhiên có thu hoạch.”

Phương Dĩ nghiêng đầu: “Có ý gì?”

Đại Phương nói: “Khi chị tới, Chu Tiêu không mặc quần áo.”

Lúc tới cô trả thừa tiền xe, tài xế taxi tốt bụng gọi cô lại, Bong Bóng không đợi kịp chạy lên lầu. Chờ cô lấy lại tiền rồi đi lên, liền nghe thấy Bong Bóng la: “Tại sao chú không mặc quần áo!”

Mấy năm nay Đại Phương đã học được sự bình tĩnh, nhưng thấy đàn anh thời trung học của mình ở trần xuất hiện ở nhà Phương Dĩ, vẫn hơi không chịu nổi.

Phương Dĩ lắc lắc ngón tay: “Đừng nghĩ lệch. Anh ta là người thuê nhà, chủ nhà cho anh ta thuê phòng ngủ phụ.”

Đại Phương nói: “Chị mặc kệ chị có nghĩ lệch hay không, em cũng đừng hiểu lầm chị tới đưa tiền cho em. Chị đến đón em về.”

Hai chị em Phương Dĩ có vẻ ngoài rất giống nhau, nhưng ngũ quan hơi khác, hình dạng khuôn mặt cũng không giống, lại bàn về khí chất cử chỉ, hai người đứng chung một chỗ so sánh, không ai có thể nhận lầm hai cô. Chu Tiêu dựa vào giường bơm hơi, xách móng vuốt nhỏ không an phận của Bong Bóng, nhớ tới lúc đầu Phương Dĩ đến đây, giả thần giả quỷ lừa gạt mấy người Triệu Bình, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên. Còn chưa cười được bao lâu, chân mày anh lại hơi nhíu, nói: “Nhóc quỷ nhỏ, đừng nhổ lông chân chú!”

Móng vuốt nhỏ của Bong Bóng đang cố gắng đưa về phía chân Chu Tiêu, vội vàng nói: “Cháu muốn nhổ, nhổ một cái!”

Chu Tiêu dễ dàng xách cô bé lên ném qua một bên. Bong Bóng lại nhào tới, túm quần thể thao của anh nói: “Chỉ một cái.”

Chu Tiêu siết chặt lưng quần, hỏi cô bé: “Bong Bóng, Phương Dĩ là dì của cháu?”

“Là mẹ cháu!”

Chu Tiêu ngẩn ra: “Cái gì?”

Bong Bóng nói: “Phương Dĩ là mẹ cháu, Tiểu Phương là dì cháu.”

Chu Tiêu cười: “Hai cô ấy đều tên là Phương Dĩ?”

Bong Bóng buông quần Chu Tiêu ra, vạch ngón tay: “Đại Phương là mẹ cháu, năm nay hai mươi tám tuổi. Tiểu Phương là dì cháu, năm nay hai mươi hai tuổi.” Lại khinh thường nhìn về phía Chu Tiêu, “Ngay cả cái này chú cũng không biết?”

Chu Tiêu bỏ qua ánh mắt khinh thường của cô bé, hỏi: “Nhà cháu còn có ai?”

Bong Bóng tinh quái: “Tiểu Phương nói không thể nói những thứ này với người lạ!”

Chu Tiêu nói: “Trong nhà chú có một người mẹ, còn có ông ngoại, họ đều ở nước ngoài. Còn cháu?”

Bong Bóng ngây thơ khai hết: “Trong nhà cháu có một người bố, bố là luật sư, ông ngoại cháu cũng là luật sư. Cháu không có bà ngoại, nhưng cháu có ông nội bà nội!” Nói xong lại nhổ lông chân Chu Tiêu, cúi đầu nói: “Tiểu Khang, chú nhiều lông quá, chú xem cháu không có!” Sau đó vén váy lên, lộ ra hai cái chân mũm mĩm trơn bóng.

Chu Tiêu nheo mắt: “Cháu gọi chú là gì?”

“Tiểu Khang!” Bong Bóng tưởng Chu Tiêu bị thiểu năng, dịu dàng sờ sờ mặt anh, “Chú ngoan.”

Trong phòng khách, Phương Dĩ thề sống chết không khuất phục. Đại Phương nói đầy thành khẩn: “Em không có kinh nghiệm sống riêng. Chị xem qua tủ lạnh của em, trừ mấy cái trứng gà ra thì đồ ăn gì cũng không có. Lúc đi em mang hết tiền lì xì mấy năm nay đi, chị có thể không biết em có bao nhiêu tiền lì xì sao? Ở nhà, tốt xấu gì em cũng không cần trả tiền thuê nhà, ăn uống cũng không cần dùng tiền, việc làm có thể giúp em tìm một việc có thể diện. Có gì không tốt chứ, tại sao em cứ nhất định phải ở lại thành phố Nam Giang?”

Phương Dĩ kiên quyết nói: “Em muốn tự lập!”

Đại Phương lắc đầu: “Tuần trước chị nghe nói, Tưởng Dư Phi đến đây làm việc?”

Phương Dĩ nhíu mày. Đại Phương hỏi: “Em vì cậu ta?”

Phương Dĩ thích Tưởng Dư Phi, chưa bao giờ che giấu lấp liếm ưỡn ẹo ngại ngùng. Mới biết yêu là chuyện tốt, cô từng không kiêng dè tuyên dương chuyện tốt này ở trong nhà, lúc bạn bè tụ tập cũng luôn để hai người họ ngồi gần. Phương Dĩ cho rằng Tưởng Dư Phi cũng thích cô, hai người luôn phải có một người làm rõ, cho nên Giáng sinh năm ngoái, cô trang điểm tỉ mỉ chính thức tỏ tình với đối phương, ai ngờ bị từ chối. Phương Dĩ gặp phải thất bại đầu tiên trong đời, trong lúc đau lòng ngay cả cơm tối cũng không ăn ngon miệng, sau khi tốt nghiệp không hề chùn bước muốn tới thành phố Nam Giang. Khi đó Đại Phương chỉ cho rằng cô vì tránh né người quen chữa trị vết thương tình cảm, ai ngờ Tưởng Dư Phi lại đến đây làm việc.

Đại Phương làm công tác chuẩn bị: “Chị biết bình thường em tranh giành hiếu thắng, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Em không thể vì một người đàn ông mà lãng phí tiền đồ tốt đẹp của mình. Em còn nhỏ tuổi, có lẽ qua mấy năm quay đầu nhìn lại, em sẽ cảm thấy tình cảm mình dành cho Tưởng Dư Phi hoàn toàn không phải là sự yêu thích giữa nam nữ. Hơn nữa Tưởng Dư Phi đã từng từ chối em, cậu ta nói rất rõ ràng, em cũng phải cầm lên được thì bỏ xuống được. Tiểu Phương, bố nuôi em lớn không dễ, em không thể vừa tốt nghiệp đã chạy ra ngoài. Bố sẽ hiểu lầm, em không thể tổn thương trái tim bố.”

Phương Dĩ hơi buồn bực: “Không phải như thế.” Nhưng cô không giải thích, bởi vậy Đại Phương xem như cô ngầm thừa nhận, quyết định ở thêm vài ngày, nhất định phải thuyết phục Phương Dĩ.

Chu Tiêu nghe ở góc nhà xong, sắc mặt dần biến thành màu đen. Bong Bóng đã nhổ ba cọng lông chân của anh, ngoan ngoãn không ầm ĩ cũng không ồn ào, nằm bò bên tai anh nói nhỏ: “Ông cháu không phải là bố ruột của Tiểu Phương. Suỵt, chú đừng nói ra.”

Chu Tiêu bị Phương Dĩ đuổi xuống dưới lầu. Buổi tối Bong Bóng luôn quấn lấy Phương Dĩ chơi, lại hỏi sao không thấy Tiểu Khang của cô bé. Sau khi Phương Dĩ nghe hiểu ý của cô bé thì ôm bụng cười lớn, hỏi: “Thoạt nhìn anh ta rất ngu sao?”

Bong Bóng gật đầu một cái: “Cháu nhổ bốn cọng lông của chú ấy, chú ấy không hề đau. Chú ấy rất ngốc!”

Phương Dĩ ôm Bong Bóng ra sức hôn mấy cái. Hai người chơi ầm ĩ tới nửa đêm, lúc Đại Phương tới giục Bong Bóng mới lưu luyến không rời đi về phòng ngủ.

Đêm khuya vắng người, Phương Dĩ chậm rãi tắm xong, sờ soạng đi về phòng, tiếng kêu lên suýt nữa tràn ra khỏi miệng. Bóng người trên giường nhảy lên che miệng cô lại: “Là tôi.”

Phương Dĩ vẫn còn rùng mình, trợn to hai mắt nhìn Chu Tiêu: “Anh chạy tới thế nào!” Lại nhìn cửa sổ sát đất mở rộng một cái, tức giận nói, “Anh lại leo cửa sổ!”

“Tôi tới nhắc em chú ý ý thức an toàn.”

Phương Dĩ đẩy anh: “Về đi, anh thế này giống cái gì nữa!”

Chu Tiêu bế cô lên giường, mặt dày nói: “Yêu đương vụng trộm!”

Phương Dĩ lén la lén lút, không dám nói chuyện lớn tiếng. Ở đây hiệu quả cách âm không tốt, cô sợ bị Đại Phương nghe thấy, vì vậy cũng không dám đánh Chu Tiêu. Chu Tiêu hỏi: “Khi nào thì chị em đi?”

Phương Dĩ lôi chăn bó mình thành con nhộng: “Ngày mai tìm Tên Lửa ra hù dọa chị ấy một chút!”

“Lại chơi trái Thanh Long phải Bạch Hổ?”

“Anh có cách gì tốt?”

Chu Tiêu muốn kéo Phương Dĩ ra khỏi chăn: “Muốn tôi giúp em, không phải là không thể.”

Phương Dĩ che chặt mình, bảo vệ nói: “Tôi sẽ không đồng ý!”

Chu Tiêu như cười như không: “Đồng ý cái gì?”

Phương Dĩ ngượng ngùng: “Trong lòng anh hiểu rõ, anh muốn làm gì!”

“Tôi không biết, chi bằng em nói cho tôi biết?” Chu Tiêu cười đến mức lồng ngực nhấp nhô, không kéo cô nữa, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc em với Tưởng Dư Phi là quan hệ gì?”

Đột nhiên Phương Dĩ hiểu ra: “Anh lại nghe lén!”

“Trả lời.”

Phương Dĩ không muốn nói chuyện mất mặt, ấp úng không lên tiếng, tiếng gõ cửa vang lên: “Tiểu Phương, em ngủ chưa?”

Phương Dĩ cả kinh. Khóa cửa đã chuyển động, cô nhanh chóng tắt đèn, vén chăn che kín Chu Tiêu. Giây tiếp theo Đại Phương đã mở cửa đi vào, nghi ngờ: “Vừa rồi chị còn thấy em mở đèn.” Sau đó liền mò công tắc.

Phương Dĩ lập tức ngăn cản: “Đừng bật đèn, em cũng sắp ngủ rồi, chị có chuyện gì?”

“Chị vừa mới nhớ tới vẫn chưa hỏi em chuyện của Chu Tiêu. Chu Tiêu biết chị là ai, xem ra em không giả làm chị trước mặt anh ấy? Em muốn kết bạn chị không nên can thiệp, nhưng Chu Tiêu không thích hợp với em lắm. Chị đã tìm hiểu một người mới trong văn phòng của bố cho em, năm nay vừa vượt qua kì kiểm tra tư pháp, tính tình thành thật an phận, xuất thân rõ ràng, bố mẹ đều là giáo viên tiểu học, trước đây cũng chưa từng yêu đương. Em nên gặp cậu ấy, cậu ấy có ấn tượng rất tốt với em, cách đây không lâu từng đặc biệt hỏi thăm bố về em.”

Hông Phương Dĩ ngứa ngáy, lặng lẽ đẩy cái đầu bên hông ra, nói cho có lệ: “Em biết rồi, ngày mai nói tiếp nhé.”

Đại Phương nhấn mạnh: “Cậu ấy rất giống Tưởng Dư Phi. Chị nói là tính tình, kiểu ấm áp nho nhã, không phải em thích kiểu đó sao. Trước đây em còn nói với chị Chu Tiêu không tốt chỗ này thiếu đạo đức chỗ kia, vừa keo kiệt vừa biến thái, em tuyệt đối đừng dính vào anh ấy!”

Phương Dĩ thầm nghĩ không ổn. Đại Phương nói xong câu đó, rốt cuộc đóng cửa phòng lại lần nữa. Chu Tiêu chui ra khỏi chăn, âm u nói: “Vừa keo kiệt vừa biến thái?”

Phương Dĩ hạ giọng cảnh cáo: “Nếu bây giờ anh đi ngay lập tức, anh sẽ không phải là biến thái!”

Chu Tiêu cười khẩy, vén chăn đứng dậy, sải bước ra cửa. Phương Dĩ lập tức nhào qua, nhưng tất cả đã quá muộn. Chu Tiêu mở cửa phòng, gật đầu với Đại Phương đang cầm bình sữa với vẻ mặt kinh hãi: “Chúc ngủ ngon.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.