Người Tôi Thầm Mến

Chương 4: Chương 4: Mông lung




Tôi thấy chết không sờn ngồi xuống chỗ bên cạnh cậu ấy, nhắm mắt lại, chậm rãi hít sâu, “Cá Lớn nói với cậu à?”

Bởi vì chị em trong ký túc xá đều không đọc tiểu thuyết, vậy nên tôi cũng không để ở trong lòng, hơn nữa quan hệ giữa tôi và Cá Lớn không tệ nên đôi khi bị người ta cà khịa sẽ dùng acc clone để chửi lại cùng cô ấy.

So với tôi đang đứng ngồi không yên, Dư Thanh Dã lại bình tĩnh hơn nhiều, thản nhiên bắt chéo hai chân, khuỷu tay đặt trên đầu gối, tầm mắt đảo quanh khuôn mặt tôi.

“Đúng vậy, may mắn là em đã đọc được một vài tác phẩm kinh điển của cô Đản Đản.” Cậu ấy chậm rãi cong môi một cách đầy tinh nghịch, “Giọng văn hay thật đấy.”

Tôi che mặt lại, khó khăn nói: “Mấy quyển là... mấy quyển nào?”

Cầu trời cầu phật đừng là mấy quyển truyện H đó!

“Để em nhớ lại đã...”

Dư Thanh Dã càng dựa gần vào người tôi hơn, hương trà mát lạnh hòa quyện với hơi nước ẩm ướt xộc vào mũi, chậm rãi khuếch tán.

May mà có tiếng mưa ồn ào che đi tiếng tim đập thình thịch của tôi.

“Cậu đọc 'Tình nhân bí mật của X thiếu gia' chưa?”

Thấy cậu ấy cố tình câu giờ, tôi đành dùng phương pháp loại trừ.

“...” Ánh mắt Dư Thanh Dã sững lại một lát, “Đọc... rồi...”

Cậu ấy thật sự không biết nói dối, đôi lông mày hơi nhíu lại để lộ vẻ khó hiểu.

May quá, vẻ mặt này tức là vẫn chưa đọc.

Bởi vì, tôi căn bản không viết quyển này, ha ha.

Tôi thở phào, thả tay ra, ngửa người dựa vào lưng ghế, thản nhiên nói, “Nói đi, có vấn đề gì về tình cảm, lúc nào đàn chị cũng có thể tư vấn cho cậu.”

Dư Thanh Dã sửng sốt vài giây, cười khẽ thành tiếng, “Chị lừa em à?”

Tôi liếc cậu ấy một cái.

Cậu ấy nhướng mày, không chút để ý nói, “Không sao, cuối tuần này em nhất định sẽ đọc hết tất cả các tác phẩm của cô Đản Đản.”

“...”

Thật sự không cần!

Tôi nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, “Tiểu thuyết đều là giả, chúng ta vẫn nên nói mấy chuyện thực tế đi, cậu muốn hỏi tôi chuyện gì?”

Trong lúc cậu ấy còn chưa kịp phản ứng lại, tôi lập tức gợi ra một đề tài, “Có phải muốn tôi tư vấn nên làm thế nào để quay lại với người yêu cũ không?”

Đây đúng là giết địch một nghìn, tổn hại tám trăm mà.

Dư Thanh Dã thu hồi thái độ không tập trung, cảm xúc trên mặt nhạt đi vài phần, như có gì đó suy tư, cậu nói, “Không phải là quay lại, chỉ là em rất tò mò định nghĩa về việc hẹn hò của con gái bọn chị là gì.”

“Ý là muốn bạn trai đối xử với mình thế nào ấy, bọn em cần làm gì thì mới được xem là đủ tư cách?”

Vấn đề này thật sự làm khó tôi rồi, bởi vì cho tới nay tôi chưa có kinh nghiệm gì về việc hẹn hò.

Không đúng, từng có một mối tình ngắn ngủi gần nửa tháng, thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay một chút mà thôi.

Tôi cũng không cảm thấy người kia từng xem tôi là bạn gái.

“Tôi cảm thấy... Có lẽ là tình cảm ngang nhau, cô ấy thích cậu, cậu cũng thích cô ấy, có qua có lại, khám phá lẫn nhau, gia tăng tình cảm.”

Sau khi tôi nói xong thì quan sát biểu cảm của Dư Thanh Dã.

Cậu ấy suy nghĩ một lúc lâu rồi nhìn tôi, gằn từng chữ, “Tình cảm thật sự có thể ngang nhau được sao? Cô ấy thích em là chuyện của cô ấy, em không đủ thích cô ấy thì là em sai ư?”

“Ấy...”

Đúng là tình cảm là thứ không thể đo lường được.

Tôi không nhịn được mà cắn móng tay, vắt óc suy nghĩ nên giải thích thế nào về ý nghĩa của tình yêu.

“Cô ấy nói cậu vô trách nhiệm à?”

Dư Thanh Dã không gật đầu nhưng cũng không phủ nhận, rũ mi nhìn về một hướng nào đó.

Tôi nhớ Cá Lớn từng nói lần nào cậu ấy yêu đương cũng không hiểu rõ, cùng với một vài tin đồn không hay về cậu ấy trong trường.

Một suy nghĩ khủng khiếp bỗng nảy lên trong đầu.

“Cậu... ngoại tình?”

Nói thật, vào giây phút suy đoán này xuất hiện, tâm trạng của tôi chắc chắn còn xấu hơn tâm trạng của cậu ấy.

Dư Thanh Dã lập tức quay đầu nhìn tôi, đôi mắt trợn tròn như một con thú xù lông, “Sao có thể!”

Có lẽ là bị tôi dọa sợ, cậu ấy gãi gãi đầu, liếc tôi một cái, ánh mắt cậu ấy càng thêm u ám, thấp giọng nói, “Đàn chị, trong lòng chị em là người thế này à?”

“Không phải không phải!”

Dư Thanh Dã thở hắt ra, “Có phải chị em đã nói gì với chị không?”

“Em thật sự không phải kiểu lãng tử đào hoa như chị ấy nói, mặc dù em không ngây thơ, nhưng em vẫn tương đối nghiêm túc với chuyện tình cảm!”

Thấy cậu ấy càng nói càng kích động, cùng một chút tủi thân, tôi lập tức an ủi, “Ừ ừ, tôi biết, Cá Lớn cũng nói lần nào cậu cũng là người chịu tổn thương...”

Ừm, an ủi thế này thà không nói còn hơn.

Quả nhiên, biểu cảm của Dư Thanh Dã càng thêm phức tạp, cậu ấy đưa tay đỡ trán, như thể đang lựa lời, sau đó khóe miệng giật giật, rồi lại không nói gì cả.

Hiếm khi tôi thấy cậu ấy chán nản thế này, vô cùng áy náy, “Dư Thanh Dã, thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi tin cậu chắc chắn là một chàng trai ngây thơ mà, chắc chắn cậu là người bạn trai tốt nhất, cậu là nhất...!”

Còn chưa nói dứt lời thì miệng đã bị Dư Thanh Dã bên cạnh ngăn lại.

Tôi rũ mắt xuống, nhìn thấy chóp mũi tôi và khớp ngón tay rõ ràng của cậu ấy ở cùng một chỗ, tầm mắt của cậu ấy giao với tầm mắt tôi.

“Được rồi.” Cậu ấy bất đắc dĩ nhìn tôi mấy giây, buồn cười, “Đàn chị, chị dễ dãi quá.”

Nhìn nụ cười trong sáng của cậu ấy, tôi nhất thời không dám nói lời nào, sợ rằng hơi nóng sẽ phả vào lòng bàn tay cậu.

Trong lúc Dư Thanh Dã thu tay lại, thậm chí tôi còn thấy cậu ấy khẽ xoa đầu ngón tay.

Ánh sáng của bóng đèn dây tóc đậu trên hàng mi đen dày của cậu ấy, đôi mắt cậu ấy lập lòe một lúc rồi mới nhìn về phía tôi một lần nữa.

“Đàn chị, chị từng yêu đương chưa?”

“À... Xem như đã từng đi.”

Dư Thanh Dã ồ một tiếng, “Yêu đương trong bao lâu, chị có tiện kể không?”

Sao lại chuyển thành nói về tình sử của tôi rồi.

Thẳng thắn kể cho đối tượng mình thầm mến về tình sử của mình, chuyện này thật sự không hề dễ dàng.

Tôi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, dưới cái nhìn chân thành chăm chú của cậu ấy, tôi bình tĩnh hơn nhiều, “Nếu là chính thức hẹn hò thì chắc khoảng hơn nửa tháng.”

“Vậy chẳng phải là không khác em là bao sao?” Dư Thanh Dã nói xong thì lập tức xin lỗi, “Đàn chị, em xin lỗi, không phải là em cười trên nỗi đau của người khác đâu.”

“Vì sao lại chia tay?” Cậu ấy tiếp tục hỏi.

Mối tình đầu của tôi diễn ra vào lúc tôi đang đợi thông báo trúng tiễn, lúc ấy áp lực tâm lý thật sự quá lớn, chị em đều khuyên tôi nên tham gia nhiều hoạt động xã hội hơn.

Sau khi quyết định sẽ thi lên thạc sĩ, cuộc sống của tôi còn tẻ nhạt hơn trước đó nhiều, khó khăn lắm mới thi xong, cho dù kết quả thế nào đi nữa thì đúng thật tôi cũng muốn hưởng thụ một chút tuổi thanh xuân.

Vì thế tôi đồng ý tham gia cuộc hẹn, đúng lúc gặp được anh ta.

Trong lúc mọi người cười đùa, tôi và anh ta đều không quá biết cách ứng xử trong trường hợp ăn uống linh đình thế này, chúng tôi như hai cây nấm tự kỷ trốn gần quầy bar, anh ta còn thất thần hơn cả tôi.

Xuất phát từ tò mò, tôi chủ động lại gần, hóa ra anh ta đang lo lắng về số liệu thí nghiệm.

Anh ta là sinh viên khoa Y, khuôn mặt ưa nhìn rất hợp với áo blouse trắng, lời nói, cử chỉ cũng lịch sự văn nhã, khí chất thì giao thoa giữa thông minh và mọt sách.

Chỉ là khi nói đến chuyên ngành của mình, khuôn mặt bình thường trông hơi trẻ con bỗng trở nên sáng sủa hơn nhiều.

Cuối cùng chúng tôi trở thành bạn bè thông qua đề tài chung là cùng học lên nghiên cứu sinh và nuôi mèo.

Bình thường anh ta rất bận, lúc ấy tôi bận viết luận văn nên cũng không có thời gian, vậy nên thời gian chúng tôi nói chuyện phiếm phần lớn là vào đêm khuya.

Mọi người biết đấy, vào lúc nửa đêm, con người thích phân tích bản thân nhất, lúc đó tôi và anh ta nói đủ thứ chuyện từ bắc tới nam, đều cảm thấy đối phương rất hợp với mình.

Hậu quả của việc gặp nhau thì ít mà nói chuyện thì nhiều chính là chưa có nền tảng tình cảm ban đầu đã xác định quan hệ.

Sau đó đều cảm thấy đối phương không đạt tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng của mình.

“Có lúc chúng tôi đi xem phim, anh ta đến muộn, tôi đợi anh ta ở ga tàu điện ngầm một tiếng đồng hồ, kết quả anh ta nói dù sao phim cũng đã chiếu được hơn phân nửa rồi, vậy nên anh ta không tới nữa, ở phòng thí nghiệm quan trọng hơn.”

Tôi cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh để kể lại những chuyện này.

Dư Thanh Dã nghe vậy thì nhíu mày, “Người anh em này thiển cận quá.”

Thiển cận...

Tôi nhớ tới những chi tiết qua loa cho xong lúc đó của người yêu cũ, tự giễu nói, “Vừa rồi tôi nói tình cảm ngang nhau, thật ra là muốn được tôn trọng, đối phương thích cậu, cậu không thích người ta thì cũng đừng qua loa có lệ với người ta.”

Ông bà đã nói đau dài không bằng đau ngắn, đó là bởi vì vết thương đau dài để lại rất khó chữa trị.

Nỗi đau âm ĩ giống như cát sỏi dính vào miệng vết thương, nhìn bên ngoài thì không sao, nhưng một khi vạch ra thì thê thảm không nỡ nhìn.

Dư Thanh Dã trầm mặc, ánh mắt nhìn tôi càng thêm nặng nề.

Sau đó, cậu ấy vươn tay về phía tôi, đầu ngón tay dịu dàng vén tóc mái đậu trên mi mắt tôi, “Đàn chị...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.