Trương Phong Hòa trả lời ngay, đến một chút do dự cũng không có, dường như đã biết trước Trương Tự sẽ chia tay cậu. Trương Tự ngẩn người, hắn cúi đầu nhìn Trương Phong Hòa, vẻ mặt có chút kinh ngạc, “Anh không hỏi nguyên nhân sao?”
“Bởi vì Viên Phong đúng không?” Trương Phong Hòa cười cười, nụ cười khẳng định.
Trong nháy mắt, thái độ Trương Tự biến hóa rất nhiều, cuối cùng cả người như quả bóng da xì hơi, thấp giọng hỏi: “Anh đã biết từ trước?”
Nghĩ đến khoảng thời gian Trương Phong Hòa đối xử với mình như gần như xa, Trương Tự đột nhiên hiểu ra, “Biết từ khi nào?”
Câu hỏi của Trương Tự khiến Trương Phong Hòa lại nhớ tới buổi tối khó chịu kia, cậu nở nụ cười cay đắng, “Hôm sinh nhật tôi, cậu chậm trễ không tới, tôi lo cậu xảy ra chuyện gì, liền đến trường tìm cậu. Kết quả không đúng lúc nghe được cậu và Viên Phong nói chuyện...”
Tất cả đáp án đều vô cùng sống động, hai người không cần thiết phải duy trì mối quan hệ giả tạo này nữa. Trương Phong Hòa giờ khắc này thản nhiên nói ra, nhưng cảm giác vừa thất vọng vừa khổ sở hôm biết được sự thật, cậu không muốn lại trải qua thêm lần nữa. “Hóa ra là tôi tự ảo tưởng, lầm tưởng cái người cậu thời khắc ghi nhớ gọi tên là mình.”
Tiểu Phong, Tiểu Phong.
Hai cái tên đọc ra hoàn toàn giống nhau, khó trách Trương Phong Hòa hiểu lầm.
Cúi đầu nhìn hai cái bóng đổ dài dưới chân, mí mắt Trương Phong Hòa nóng lên. Giờ khắc này, sự im lặng như dã thú nuốt chửng hai người, Trương Phong Hòa cảm thấy bọn họ giống như một cuộn băng cassette hỏng, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể phát ra giai điệu dễ nghe, chỉ có thể phát ra được tiếng rột rẹt cực kỳ chói tai. Cậu nghe Trương Tự nói xin lỗi cậu, vẫn như thường lệ, gọi cậu “Tiểu Phong“.
“Gọi tôi là Trương Phong Hòa là được.” Trương Phong Hòa ngắt lời hắn, “Tôi không muốn lại có hiểu lầm không cần thiết.”
“Xin lỗi.” Cảm xúc Trương Tự rất xấu, “Tôi cũng không muốn làm tổn thương anh.”
Mấy ngày qua, hắn vì chuyện mình và Viên Phong mà trằn trọc không yên, hắn biết mình phụ lòng Trương Phong Hòa. Nhưng hắn và Trương Phong Hòa từ đầu đã là một sai lầm. Người hắn thật sự yêu là Viên Phong, nhưng bởi vì bị từ chối nhiều lần, hắn quyết tâm quên đi người kia.
Vì vậy, hắn bắt đầu theo đuổi người đàn ông cũng có chữ “feng” trong tên.
Hắn bởi vì cảm giác gần gũi tỏa ra từ người này mà không nhịn được, đến gần.
Nhưng lại quên mất, đó không phải là tình yêu.
Hắn lừa gạt bản thân người mình thích là Trương Phong Hòa, lại mềm lòng lúc Viên Phong khóc lóc nói hối hận. Hắn sẽ bởi vì Viên Phong bắt gặp mình và Trương Phong Hòa hôn môi mà hoảng loạn, sẽ bởi vì Viên Phong vô thức ghen tuông mà mừng thầm, sẽ vào lúc Viên Phong bảo hắn chia tay Trương Phong Hòa, chỉ băn khoăn một giây rồi gật đầu đồng ý.
Hóa ra, từ bắt đầu đã sai. Hóa ra, hắn chưa từng buông được tình cảm đối với Viên Phong.
Trương Tự thích Viên Phong từ lâu, từ ngày đầu tiên bọn họ dọn vào ký túc xá, đã thích. Bọn họ cũng có rất nhiều khoảng thời gian ngọt ngào, nhưng ngọt ngào ấy vỡ nát từ khi Viên Phong nhận ra Trương Tự thích mình. Viên Phong ghê tởm đồng tính luyến ái, nói mình không thích đàn ông.
Trương Tự cũng không muốn ép buộc Viên Phong, không muốn bẻ cong y. Vì vậy lúc bị từ chối thẳng thừng, hắn lui về vị trí bạn cùng phòng. Thế nhưng Viên Phong vẫn như trước phòng hắn như phòng kẻ trộm, thường xuyên nhắc nhở hắn y không thích nam giới.
Lâu dần Trương Tự cũng thông suốt, trong một lần say rượu bất ngờ tiếp xúc với Trương Phong Hòa, hắn quyết định quên đi quá khứ, bắt đầu một đoạn tình cảm mới.
Không ngờ, cuối cùng lại lâm vào thế lưỡng nan. Hai người hắn đều không muốn làm tổn thương, vì vậy mà chuyện làm thế nào để thẳng thắn với Trương Phong Hòa khiến hắn mất ngủ vài đêm, cũng khiến khuôn mặt vốn luôn mang nụ cười phóng khoáng nay lại có thêm một chút lo lắng.
Trương Phong Hòa nhìn mắt Trương Tự có quầng thâm, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nụ cười của hắn so với ánh mặt trời ban trưa còn rực rỡ chói mắt hơn.
“Vậy thì dừng ở đây đi.” Trương Phong Hòa buông tiếng thở dài, “Kỳ thực cậu cũng không cần phải tự trách mình, tôi cũng lợi dụng cậu để quên Phùng Dã.”
....
Suy cho cùng vẫn là hai con người đã từng ôm nhau ngủ, mặc dù không yêu thật lòng, thế nhưng nói chia tay vẫn sẽ có chút đau khổ. Trương Phong Hòa tuy không muốn tính toán chuyện Trương Tự phản bội nhưng cũng không có nghĩa cậu có thể tiếp tục làm bạn bè với Trương Tự, nói hết mọi chuyện xong, cậu nói tạm biệt với hắn.
Quấn chặt áo măng tô trên người, Trương Phong Hòa cố tỏ vẻ phóng khoáng, quay đầu rời đi.
Thật may, hai người cũng không yêu nhau sâu đậm, dù nói chia tay cũng không có cảm giác đau đớn ghi lòng tạc dạ. Lúc này, Trương Phong Hòa dường như đã hiểu vì sao Triệu Lệ lại có thể nhanh chóng gặp một người yêu một người. Có lẽ không cần gánh vác gánh nặng của cái gọi là tình yêu, chỉ đơn giản uống say thỏa mãn lẫn nhau, thật sự là một chuyện rất dễ dàng rất vui vẻ.
Trương Phong Hòa đứng ở cửa quán rượu, vì ý nghĩ hoang đường nảy ra trong đầu mà dở khóc dở cười.
Đi vào gọi bừa cốc rượu, Trương Phong Hòa ngồi ở quầy bar không nhanh không chậm uống. Cậu không có ý định chuốc say chính mình, cậu không muốn lúc tỉnh lại lại thấy một Phùng Dã nằm bên cạnh mình.
Ca sĩ trong quán rượu ngân nga một bài hát tiếng Anh, ngón tay thon dài chậm rãi lướt trên đàn ghi ta, gảy từng nốt, giọng hát quyến rũ giữa đêm khuya khiến người say mê.
Trương Phong Hòa lần này không uống say, cậu tỉnh táo tính tiền ra về, gió đêm dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu, rượu đã tỉnh hơn một nửa. Lúc về đến nhà, dưới lầu có một chiếc xe quen thuộc đỗ ở đó, mặc dù không nhìn thấy tài xế, Trương Phong Hòa vẫn biết người ngồi trong xe là ai.
Cậu không nhìn về phía chiếc xe nọ, lên lầu.
Đợi đến lúc cậu mở cửa vào nhà, chiếc xe đang đỗ dưới lầu cũng đi mất.
Trương Phong Hòa kéo rèm cửa sổ lên, không nghĩ gì thêm đến cái người dừng xe dưới lầu chờ cậu lúc nãy.
*
Triệu Lệ gần đây rất hưng phấn, lúc gọi điện cho Trương Phong Hòa, thái độ rất hớn hở.
“Cậu biết không, Dương Thích tên đó bảo anh Tết đến nhà hắn chơi. Bà đây bị dọa sợ rồi!” Tuy rằng tỏ ra sợ hãi, nhưng Trương Phong Hòa vẫn nghe ra tên này đang muốn khoe khoang.
“Vậy không phải chuyện tốt sao, đến gặp người nhà, xem ra tình cảm ổn định rồi.” Trương Phong Hòa biết điều mà chúc mừng y.
“Ổn định cái gì, anh và hắn đâu có qua lại.” Triệu Lệ nói đến đây, dè dặt, “Huống hồ hắn còn chưa bộc lộ, anh đi nhà hắn ăn Tết tính là cái gì!”
“Chưa bộc lộ?” Trương Phong Hòa nghe Triệu Lệ nói vậy, còn tưởng Dương Thích đã bộc lộ với người nhà rồi, “Anh ta nghĩ gì vậy?”
“Cậu quản hắn làm gì!” Triệu Lệ nguýt dài. Đối với Dương Thích, chơi đùa một chút thì được, nếu là thật, có đánh chết y cũng không theo.
Trương Phong Hòa không biết suy nghĩ trong lòng Triệu Lệ, liền qua điện thoại phân tích giúp y, cuối cùng kết luận có thể làm bạn với Phùng Dã, tư tưởng hẳn là cùng một giuộc.
“Nói đơn giản, có thể tóm lại bằng hai chữ cặn bã!” Triệu Lệ hớn hở nói.
“...”
“Lại nói tiếp, chuyện cậu và Trương Tự cứ bỏ qua như vậy sao?” Triệu Lệ rất bất mãn với việc Trương Phong Hòa và Trương Tự chia tay trong hòa bình, mặc dù mới qua lại không bao lâu nhưng dù sao vẫn có thể coi là phản bội, ít nhất cũng phải chỉ vào mặt thằng đàn ông cặn bã và kẻ thứ ba mà chửi một trận mới hả giận được!
“Không như vậy rồi làm gì bây giờ? Chóng hợp chóng tan cũng tốt.”
Đối với Trương Tự, không thể nói cậu không thấy đau khổ. Tuy nhiên chỉ có thể vui mừng vì mình thoát thân đúng lúc. Lúc mới vừa qua lại, cậu tự trách mình bởi vì lòng cậu có Phùng Dã, vì vậy không cách nào đáp lại tình cảm của Trương Tự. Biết được chân tướng sự việc, ngược lại cậu còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong đoạn tình cảm này cả hai người bọn họ đều đáng bị đánh 50 hèo, sau khi nghĩ thông suốt, Trương Phong Hòa không còn muốn tiếp tục trách cứ Trương Tự vì đã che giấu chính mình.
“Cậu hiền quá rồi, đổi lại là anh...”
“Ừm...” Trương Phong Hòa lẳng lặng nghe, điện thoại di động đặt bên tai, những suy nghĩ linh tinh của Triệu Lệ biến thành công cụ thôi miên tốt nhất. Trương Phong Hòa nhắm mắt nằm trên giường, càng nghe càng thấy mí mắt nặng trĩu, cuối cùng ngủ quên.
Trong mơ, cậu nhớ tới lúc học đại học, lần Phùng Dã bộc lộ.
Nhớ lại cũng thật kinh thiên động địa.
Cho dù Phùng Dã đối xử với cậu không tốt bao nhiêu, thế nhưng lần đó lại khiến Trương Phong Hòa càng thêm cố chấp.
Khi đó hai người sắp tốt nghiệp, Phùng Dã đã chuyển khỏi trường học từ lâu, ở bên ngoài gầy dựng công ty. Trương Phong Hòa chủ nhật sẽ đến chỗ hắn nấu cơm làm việc nhà, sau đó cùng nhau giải quyết nhu cầu sinh lý.
Kết quả người nhà họ Phùng đột nhiên xuất hiện, bắt gặp cảnh bọn họ thân thiết.
Trương Phong Hòa quần áo xốc xếch bị Phùng Dã đè xuống giường, môi bị hôn đến sưng đỏ, mặt ửng hồng, đầu óc đang mơ màng, nghe mẹ Phùng hét lên phẫn nộ, nháy mắt tỉnh táo lại.
Lúc đó Phùng Dã sắc mặt thản nhiên đứng dậy, đưa mẹ hắn ra ngoài phòng khách.
Lúc gần đi, còn dùng ánh mắt ra hiệu Trương Phong Hòa đừng lo lắng.
Trương Phong Hòa vội vã mặc quần áo tử tế, tim cậu như nổi trống, lại không dám vội vàng ra ngoài, chỉ dám đứng ở bên cửa phòng ngủ nghe động tĩnh bên ngoài.
Cuộc nói chuyện của Phùng Dã và mẹ Phùng, cậu đều nghe rõ ràng hết cả.
Tuy rằng chuyện đã qua đi nhiều năm, thế nhưng Trương Phong Hòa vẫn nhớ rõ lúc đó Phùng Dã dùng giọng điệu kiên định thừa nhận với mẹ Phùng, hắn là đồng tính luyến ái, hắn thích nam giới.
“Là người ở trong kia?” Giọng mẹ Phùng run rẩy.
“Không phải cậu ta.”
“Con thích cậu trai kia à?”
“Con không thích cậu ta.”
....
Mẹ Phùng nghe xong cũng không tin, đứng dậy định đi phòng ngủ tìm Trương Phong Hòa để hỏi rõ ràng. Bàn tay nắm lấy tay cầm cửa của Trương Phong Hòa có chút vô lực, cậu rất muốn nói với mẹ Phùng, con trai bà không hề nói láo, hắn thật sự không thích cậu.
Thế nhưng người già tư tưởng cứng nhắc vốn khó mà chấp nhận sự thật con trai mình là đồng tính luyến ái, bởi vậy cũng không thể nào hiểu được, đã không thích tại sao lại còn lên giường với đối phương. Vì vậy mẹ Phùng khăng khăng cho rằng Trương Phong Hòa bẻ cong Phùng Dã.
Bà vọt tới phòng ngủ, đi tới trước mặt Trương Phong Hòa, giơ tay định tát cậu.
Trương Phong Hòa nhắm mắt lại, đứng đó không hề né tránh, cậu nghĩ bất kể là ai cũng sẽ không chấp nhận con trai mình cùng một người đàn ông khác “làm“. Nếu mẹ Phùng muốn giận, chi bằng để bà giận mình là được.
Nhưng âm thanh vang dội vang lên, cảm giác đau đớn trong dự kiến lại không đến. Trương Phong Hòa mở mắt ra, phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng khách le lói hắt vào phòng ngủ, cậu thấy có người chắn trước mặt mình, thay cậu nhận lấy cái tát này. Ánh sáng chiếu lên người trước mặt, như ánh đèn sáng lên trong đêm tối, khiến Trương Phong Hòa cảm thấy vô cùng an tâm.
“Phùng Dã...”