Người Tôi Theo Đuổi Bảy Năm Đã Yêu Người Khác Rồi

Chương 42: Chương 42




Phùng Dã đã rất lâu không thấy Trương Phong Hòa khóc.

Bao lâu rồi nhỉ?

Hình như là từ năm đó, hắn nói với người trước mặt hắn ghét đàn ông khóc lóc, sau đó không thấy Trương Phong Hòa khóc trước mặt mình nữa.

Sau đó bất kể gặp phải chuyện gì, Trương Phong Hòa cũng không chịu lộ vẻ yếu ớt trước mặt hắn. Mặc dù mắt thấy hắn và Lộ Nhất Minh bên nhau, người này cũng chỉ gượng cười, sau đó trái lương tâm nói, “Chúc mừng hai người.”

Cho nên khi trông thấy Trương Phong Hòa rốt cuộc không tiếp tục che giấu chính mình nữa, lựa chọn khóc òa lên trước mặt hắn, lòng Phùng Dã cảm xúc ngổn ngang. Nhưng nhiều nhất là đau lòng. Đau lòng những năm qua, Trương Phong Hòa đã chịu đựng biết bao nhiêu thiệt thòi.

Phùng Dã ôm người nọ vào lòng, hai tay đặt bên hông Trương Phong Hòa siết lấy cậu thật chặt. Đôi mắt của hắn lấp lánh ánh sáng, sâu sắc mà kiên định.

Trương Phong Hòa không biết mình khóc bao lâu, chỉ biết cậu ngã vào lồng ngực ấm áp, người trước mặt liên tục an ủi cậu, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng cậu, đợi đến khi cậu ổn định tâm trạng, cổ họng đã khàn khàn. Cậu mở to mắt, đẩy Phùng Dã ra.

Ánh mắt Phùng Dã đang tràn ngập chờ mong. Hắn chờ Trương Phong Hòa cho hắn một đáp án.

Lòng Trương Phong Hòa lập tức hoảng loạng. Trước mặt cậu dường như có một cái cân, bên trái là nhận lời, bên phải là từ chối. Không ai giúp cậu đưa ra lựa chọn, chỉ có trái tim cậu mới biết nên lựa chọn thế nào.

Trương Phong Hòa nhắm mắt, khàn giọng đáp: “Cho tôi một chút thời gian, được không?”

Nghe được câu trả lời của Trương Phong Hòa, ánh sáng trong mắt Phùng Dã vụt tắt. Sự do dự của Trương Phong Hòa gần như là án tử treo trên đầu, mấy ngày sau đó, nguy cơ bị từ chối sẽ từ từ hành hạ hắn, cho đến ngày lãnh án tử.

“Vậy... phải chờ bao lâu?” Cổ họng Phùng Dã hơi khô khốc.

“Ba ngày sau tôi sẽ cho anh câu trả lời dứt khoát.”

Trương Phong Hòa rốt cuộc vẫn rút lui, cậu không có dũng khí lập tức lựa chọn. Cậu cần thời gian, cần một mình suy nghĩ, vì vậy cậu bảo Phùng Dã cho mình ba ngày.

Ba ngày, đủ để cậu suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.

Cậu giam mình trong phòng, lăn qua lộn lại không ngủ được. Cậu biết mình vẫn còn tình cảm với Phùng Dã, mặc dù phần tình cảm này đã bị hao mòn một nửa, thế nhưng hôm nay nghe đến những lời nói này của Phùng Dã, cậu vẫn bị xúc động như trước. Trái tim cậu bắt đầu dao động, từ lúc đầu không tin tưởng Phùng Dã, cho đến bây giờ dần dần tin tưởng Phùng Dã là thật lòng.

Không biết mấy giờ mới ngủ thiếp đi, lúc Trương Phong Hòa tỉnh lại, báo thức đã reo hồi lâu. Cậu dụi mắt, liếc nhìn đồng hồ, thấy sắp trễ lập tức đứng dậy vội vã đi rửa mặt. Khi ra ngoài, cậu nhìn cửa nhà bên cạnh đóng chặt, mỉm cười.

Tất nhiên, trong lòng đã có đáp án.

Trương Phong Hòa quyết định, chờ tối về sẽ nói cho Phùng Dã.

Bởi vì sắp muộn giờ, Trương Phong Hòa không chen chúc đón tàu điện ngầm mà gọi xe đến công ty. Khoảnh khắc ngồi lên xe, mí mắt cậu đột nhiên giật một cái, trong lòng bỗng dưng hơi lo sợ. Xe chạy rất nhanh, lúc đầu Trương Phong Hòa không để ý, mãi đến lúc nghe thấy “ầm” một tiếng, xe tông vào cây cột ven đường, cả người cậu văng ra, đập vào kính, máu me đầy mặt...

Bên tai rất ồn ào, có tiếng thét có tiếng còi xe, trước khi Trương Phong Hòa mất đi ý thức, đột nhiên thấy hơi hối hận vì lúc ra ngoài không nói cho Phùng Dã, cậu đồng ý cùng hắn bắt đầu lại từ đầu.

Chuyện muốn làm không thể chờ, lời muốn nói nhất định phải nói sớm.

*

Phùng Dã một mực chờ đợi câu trả lời của Trương Phong Hòa, nhưng không ngờ chờ được lại là tin Trương Phong Hòa xảy ra tai nạn xe cộ.

Lúc nhận được điện thoại của bệnh viện, đầu óc hắn nháy mắt trống rỗng. Điện thoại rơi xuống phát ra tiếng máy bận liên tục. Phùng Dã không có tâm trạng đi quản những chuyện này, hắn vội lấy chìa khóa xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía bệnh viện.

Trương Phong Hòa bị thương không nặng, lúc này đã được đưa vào phòng bệnh bình thường. Tài xế nghiêm trọng hơn, bây giờ còn đang cấp cứu. Mặc dù vậy, Phùng Dã chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Trương Phong Hòa nằm trên giường bệnh, trán quấn băng, mặt mày tái nhợt mê man bất tỉnh, vẫn suýt chút nữa sụp đổ.

Hắn đỡ vào cánh cửa, không cử động nổi.

Hắn không cách nào tưởng tượng, người hôm trước còn khỏe mạnh trước mắt hắn, hiện giờ lại nằm trên giường bệnh không thể động đậy. Hai chân run lẩy bẩy, Phùng Dã cố gắng lắm mới không ngã xuống. Làm thủ tục nhập viện cho Trương Phong Hòa, nộp tiền thuốc men, sau đó đổi phòng bệnh lên VIP, làm xong hết những thứ này Phùng Dã đến ngụm nước cũng không uống, lại vội vã canh giữ bên giường Trương Phong Hòa chăm sóc cậu.

Cả đêm không chợp mắt.

Tuy bác sĩ nói Trương Phong Hòa không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại. Lòng Phùng Dã rối như tơ vò, luôn cảm thấy cái bệnh viện rách nát này chữa bệnh thật dở. Nếu thật sự không có chuyện gì, tại sao lại không tỉnh lại? Nắm chặt tay Trương Phong Hòa, Phùng Dã nhìn người nọ ngủ say, không dám ngủ thiếp đi.

Hắn muốn bảo vệ Trương Phong Hòa, chờ cậu tỉnh lại.

Mí mắt thâm quầng, nhãn cầu bởi vì thức đêm mà đầy tơ máu, Phùng Dã cũng không cảm thấy mệt, hắn cố gắng tỉnh táo, chờ Trương Phong Hòa tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy được là hắn.

Không biết đợi bao lâu, Phùng Dã cảm thấy ngón tay Trương Phong Hòa giật giật, tim hắn đột nhiên nhảy lên đến cuống họng, vội nhìn Trương Phong Hòa, đột ngột trông thấy người trên giường mở đôi mắt đẹp đẽ, dùng ánh mắt mơ màng nhìn kĩ hắn, sau đó khàn giọng nói: “Phùng... Dã...?”

Giọng rất nhẹ, rất chậm.

Thế nhưng Phùng Dã lại nghe thấy rất rõ ràng, hoảng loạn cả một đêm tựa hồ bị san lấp hết trong giờ khắc này. Hốc mắt hắn đầy nước mắt, mũi cay cay, nức nở đáp: “Anh đây.”

Mắt nhòe đi, Phùng Dã dường như trông thấy Trương Phong Hòa mỉm cười với hắn. Là vui vẻ như trút được gánh nặng.

*

Trong nháy mắt lúc xảy ra tai nạn, đầu Trương Phong Hòa có rất nhiều hồi ức lướt qua, hệt như đèn kéo quân chiếu lại từng thước phim một. Khi đó cậu nghĩ mình sắp chết rồi, máu nóng hổi làm nhòe mắt cậu, cũng làm nhòe đi ý thức của cậu.

Cậu không ngờ mình còn có thể tỉnh lại, cũng không ngờ người đầu tiên mình nhìn thấy sau khi tỉnh lại lại là Phùng Dã.

Cậu còn nhớ trước khi ngất đi, cậu chưa kịp nói cho Phùng Dã. Kinh nghiệm cùng tử thần gặp mặt thoáng qua khiến cậu hiểu được có một số việc không thể chờ được. Liều mạng mặc kệ chưa khỏi hẳn cũng phải nói ra đáp án với Phùng Dã, cậu há miệng, muốn nói gì đó, thế nhưng phát ra chỉ là tiếng a a vô nghĩa.

Không có sức.

Đến sức lực để nói cũng không có.

Phùng Dã thấy cậu định nói chuyện, lại nói không ra hơi, vội động viên vỗ vỗ mu bàn tay cậu, bảo: “Đừng gấp, muốn nói gì, chờ khỏe lại rồi nói cũng không sao.”

Nghe Phùng Dã nói vậy, Trương Phong Hòa nắm chặt tay hắn, dùng sức rất nhẹ, thế nhưng mặc dù nhẹ nhàng như thế cũng đủ khiến cậu mệt đến nhắm mắt lại. Phùng Dã nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, không chịu tách ra.

Chuyện bất ngờ xảy ra lần này khiến Trương Phong Hòa rốt cuộc cũng thấy rõ trái tim của mình. Cậu không muốn tiếp tục trái lương tâm mà phủ nhận sự thật mình còn yêu Phùng Dã nữa.

Hôm xuất viện, Trương Phong Hòa nói với Phùng Dã: “Anh không muốn biết đáp án của tôi sao?”

Kỳ thực có rất nhiều chuyện đã không cần phải nói.

Hơn nửa tháng nằm viện, Phùng Dã chăm sóc Trương Phong Hòa rất tỉ mỉ chu đáo. Cẩn thận săn sóc, không có một chút thiếu kiên nhẫn nào. Đối với Phùng Dã trước đây mà nói, đó là chuyện hắn không thể nào làm được. Không biết từ khi nào, Phùng Dã đã thay đổi đến mức này. Trương Phong Hòa lúc này mới nhận ra, cho đến bây giờ cậu luôn giả vờ không nhìn thấy Phùng Dã thay đổi.

Phùng Dã đối xử tốt với cậu, cậu sẽ né tránh, sẽ nghi ngờ tấm lòng của đối phương, sẽ cho rằng hắn có mục đích khác.

Mà bây giờ thay đổi suy nghĩ, nhìn thế nào cũng cảm thấy vui mừng.

Phùng Dã không nghĩ tới Trương Phong Hòa còn có thể nhắc đến chuyện này. Sau khi Trương Phong Hòa xảy ra tai nạn xe cộ, Phùng Dã không nghĩ đến việc này nữa, chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu, muốn cậu nhanh chóng khỏe lên. Yêu đương gì đó, không quan trọng bằng đối phương còn sống sót.

Thấy Trương Phong Hòa khẽ mỉm cười, trái tim Phùng Dã nhảy lên một cái.

Dường như có gì đó đang bóp nghẹt trái tim hắn, tim hắn thình thịch nảy lên. Hắn nuốt nước bọt, sốt sắng hỏi: “Đáp án của em là gì?”

Dứt lời, đáp lời hắn là cảm giác mềm mại trên môi.

Trương Phong Hòa bước lên phía trước, ôm lấy cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn. Não Phùng Dã đột nhiên chập điện, rất nhanh sau đó hắn chiếm lại quyền chủ động, ôm lấy Trương Phong Hòa, hôn trả lại.

Hai người hôn một chút rồi lập tức buông nhau ra, Phùng Dã ghé vào tai Trương Phong Hòa, thở dốc nói: “Không cho phép... Lại rời xa anh.”

Tai Trương Phong Hòa nóng lên, trong lòng ấm áp.

Quay lại với Phùng Dã không phải chuyện bí mật gì, Trương Phong Hòa không gạt Triệu Lệ, sau khi về nhà lập tức nói với y. Triệu Lệ lúc đầu rất bất mãn, la hét sống chết bảo muốn đến thành phố S tính sổ với Phùng Dã, mãi đến tận khi nghe Trương Phong Hòa nói đến chuyện tai nạn xe cộ, y im lặng một lúc, sau đó nói: “Trương Phong Hòa! Xảy ra chuyện lớn như vậy mà giờ này mới nói cho anh biết???”

Chỉ ít hôm sau đó, Triệu Lệ thật sự chạy tới thành phố S. Chỉ là không phải đến tính sổ với Phùng Dã, mà là đến dằn vặt Trương Phong Hòa.

Triệu Lệ tới, không quên mang theo một đống đồ bổ, túi lớn túi nhỏ xách đến cho Trương Phong Hòa, để cậu bồi bổ thân thể cẩn thận. Trong bếp nhà Trương Phong Hòa còn hầm một nồi canh xương, là Phùng Dã tỉ mỉ chuẩn bị. Quay đầu nhìn thấy đống đồ Triệu Lệ đem tới, da đầu cậu tê rần. Phùng Dã bận rộn trong bếp đi ra nhìn thấy những món đồ này, nhận ngay không hề từ chối.

Triệu Lệ nhìn thấy Phùng Dã mặc tạp dề đi ra từ nhà bếp, không tin vào mắt mình nói: “Phùng Dã, không phải anh biết tôi đến nên mới mua tạp dề để sống ảo chứ?”

Trương Phong Hòa nghe vậy suýt chút nữa phì cười, Phùng Dã lại tức giận đến méo mặt.

- ----

5 chương nữa thôi editor cố lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.