Chương 17:
Ngày hôm sau, Tôn Dập sáng sớm đã tỉnh nhưng lại nhắm mắt vờ như vẫn đang ngủ, cho đến tận khi có bác sĩ đến thông báo chuẩn bị tiến hành ca phẫu thuật. Em không nói lời nào, cũng không nhìn tôi, cứ như vậy rời đi…
Lại là đợi chờ. Cả ngày, tôi không ăn bất cứ thứ gì, cả miệng khô rát.
Phẫu thuật thành công…
Nghe được tin này, tôi không rõ mình vui hay buồn, thậm chí cười một chút cũng không. Bởi tôi biết, thử thách bây giờ mới đến. Mặc dù vô cùng mong được nhìn thấy em, được ở cạnh chăm sóc cho em, nhưng bác sĩ nói em rất yếu, không thể vào thăm, đợi tình hình chiều nay rồi tính.
Buổi tối tôi ghé đến tiệm đồ trang sức mà nửa tháng trước đặt nhẫn. Đó là chiếc nhẫn bạc đơn giản, không nhiều chi tiết tinh xảo gì đó, trên đó chỉ khắc một chữ “Y” (1), ở mặt trong còn có chữ “H”(2). Lúc đi đặt làm nhẫn, người ta bảo một tuần là có thể lấy, nhưng là ngày đó phải đưa em đi bệnh viện… Đây vốn là quà sinh nhật cho em…
Buổi chiều ngày sau đó, chúng tôi đến phòng chăm sóc đặc biệt, lần này chỉ được một người vào mỗi lần, ba em vào trước, nhưng rất nhanh liền ra. Bước vào căn phòng, tôi trông thấy em nằm đó, hôn mê thật sâu. Có lẽ, chính từ lúc bước vào đó và nhìn thấy em, tôi đã ý thức được rằng em sẽ không tỉnh lại nữa. Bởi vì em thực sự tái nhợt, hơi thở cũng suy yếu, chỉ nhìn vào máy theo dõi bên cạnh mới biết em vẫn còn đang hô hấp. Thế nhưng tôi vẫn mang đầy hi vọng, ghé vào tai em thầm thì. “Dập, phẫu thuật thành công rồi, bây giờ chỉ chờ em tốt lên thôi. Chờ em tốt lên…chờ em tốt lên, anh…dẫn em về nhà…” Một giọt nước mắt lỡ rơi xuống gương mặt em. Tôi đã nói, chờ em tốt lên, tôi sẽ dẫn em về nhà. Vội vàng rút ra khăn giấy lau đi giọt nước trên mặt em, lau sạch, rồi phát hiện, từ khóe mắt em chảy ra một giọt nước mắt. Tôi kinh ngạc vô cùng, vội nói: “Dập, Tôn Dập, em tỉnh đúng không? Em tỉnh phải không? Tỉnh lại thì mở mắt một chút thôi, anh ở đây này, là anh…” Nhưng là em không tỉnh, ngay cả mi mắt cũng không động, chỉ có nước mắt rơi xuống…
Lúc tôi gọi bác sĩ tới, trên mặt em đã giàn giụa nước mắt. Bác sĩ nhìn một chút, thế nhưng bảo “Vẫn chưa tỉnh”. Suốt một tuần lễ, mỗi lần đứng trước cánh cửa căn phòng đó, tôi đều cầu nguyện, chỉ mong khi đẩy cánh cửa bước vào sẽ nghe thấy giọng em… Mà không, chỉ cần em mở mắt là được. Mở mắt rồi lại ngủ, không cần hôn mê như thế… Thế rồi mỗi lần đều thất vọng, em tựa như chìm vào giấc ngủ thật sâu, ngay cả nước mắt cũng không rơi thêm lần nào nữa, cứ như vậy, an tĩnh nằm đó.
Buổi sáng chủ nhật, ba em gọi điện cho tôi, nhìn thấy tên người gọi đến là ông ấy, tôi đã sợ đến mức không bắt máy ngay lập tức được. Tôi sợ ông nói với tôi em đã đi… Lấy dũng khí ấn nút nghe, ba em nói: “Công ty xảy ra chuyện, tôi phải đi Hàng Châu một chuyến, ngay bây giờ phải đi, hai ngày tới làm phiền cậu chăm sóc cho Tôn Dập…”
“Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ chú ý cậu ấy.”
Có lẽ ông ấy không nhớ, hôm đó là sinh nhật thứ 25 của em… Buổi chiều ngày đó vào viện, em vẫn chưa tỉnh lại.
“Dập, sinh nhật vui vẻ.” Tôi đem chiếc nhẫn kia nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của em. Ngón tay em bây giờ gầy quá, tôi đã cố ý làm chiếc nhẫn cỡ nhỏ, thế nhưng hiện tại vẫn rộng… Nâng bàn tay em lên, tôi hôn lên bàn tay cùng chiếc nhẫn bạc, ánh sáng của nó thật chói, khiến cho mắt tôi cảm thấy nhức.
“Dập, mau mau tỉnh lại nhé, anh còn chờ em đeo nhẫn cho anh đây.” Khẽ vuốt ve gò má của em, tôi lại nói. “Mặc dù chúng ta không thể kết hôn, nhưng chiếc nhẫn này chính là cam kết, anh sẽ vĩnh viễn yêu em, em cũng phải cam kết với anh đó, không được ăn vạ…”
Ngày đó ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, tôi liền đi tìm vị bác sĩ đã phẫu thuật cho em. Đó là một bác sĩ tầm sáu mươi tuổi, lúc tôi bước vào thì ông ấy đang tìm tài liệu trong tủ sách. Nhìn thấy tôi, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Tôi tìm bác sĩ ấy, là muốn hỏi xem có cách nào khiến em mau tỉnh hay không. Thế nhưng lúc ấy lời nào tôi cũng không nói được, có lẽ vì tôi biết tình trạng của em rất xấu, hoặc là do nhìn thấy ánh mắt hiền hậu của vị bác sĩ này… Tôi ngẩn người đứng đó thật lâu, cho đến khi nước mắt không tự chủ rơi xuống, lý trí từ từ bị đập tan. Không biết làm gì thì tốt, tôi quỳ xuống trước mặt bác sĩ. “Cầu xin bác sĩ cứu cậu ấy, van cầu bác sĩ…” Tôi thực sự không biết nói lời nào khác, ngoài chữ ‘van cầu’.
Vị bác sĩ đỡ tôi đứng dậy, ngồi xuống ghế sofa, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Tôi biết, bây giờ tâm trạng cậu rất khó chịu.” Ông tiếp tục. “Là bạn bè, có thể vì cậu ấy mà như vậy, tôi tin tình cảm của hai người rất sâu nặng.”
Tôi vùi mặt trong tay, ra sức gật đầu.
“Làm bác sĩ vài chục năm nay, bao nhiêu người ra đi tôi đã không còn nhớ rõ” Bác sĩ thở dài. “Một mặt trách sao y thuật của mình không tốt, mặt khác, bọn họ cùng với người thân thật sự đau khổ, dù sao cũng tiếp xúc một thời gian, tuy không gọi là lâu, nhưng vẫn có chút tình cảm. Đặc biệt Tôn Dập lại là một đứa trẻ tốt đẹp như vậy, càng cảm thấy đáng tiếc…”
Ông ấy nói thật chậm, thật chân thành, tâm tôi dần bình tĩnh trở lại…
“Bây giờ y học rất tiên tiến, tôi cũng biết là với y học hiện nay có thể cứu sống rất nhiều mạng người. Nhưng bất kể có hiện đại đến đâu, cũng không thể chống lại quy luật của tự nhiên, đó là cái chết. Đời người, chung quy cũng phải ra đi.” Dừng một chút, vị bác sĩ đã có tuổi này lại nói. “Có mấy lời, là bác sĩ đáng lí tôi không nên nói với cậu. Nhưng với tư cách là lớp người đi trước, tôi vẫn muốn nói cho cậu biết. Mặc dù tôi cũng hi vọng sẽ xuất hiện kì tích, nhưng Tôn Dập bây giờ đã sức cùng lực kiệt, ngày đó sớm muộn cũng phải tới, mọi người…nên chuẩn bị hậu sự đi…”
Tôi gật đầu, thanh âm phát ra gần như nghẹn lại. “Bác sĩ, cảm ơn…” Tôi là thật lòng cảm ơn ông ấy, thật ra tôi đã sớm rõ ràng mọi chuyện, chỉ là lời nói của bác sĩ kéo lý trí của tôi trở về.
Tôi đã không ôm hi vọng, thế nhưng lúc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tôn Dập mở mắt, nhất thời tôi đã không phản ứng được. Em quả thật đã tỉnh, đôi mắt hơi mở ra, tôi chạy tới… Thế nhưng em không trông thấy tôi, rõ ràng tôi ở trước mặt em, nhưng dường như em không nhận thấy. Tôi gọi: “Dập, em tỉnh sao? Là anh này…” Em cố gắng mở to đôi mắt, nhìn vào tôi.
“Dập, ngày hôm qua là sinh nhật em, quà anh tặng em nhìn thấy chưa?” Tôi nhẹ nhàng đem bàn tay em nâng cao lên, để trước nhẫn trước mặt em. “Là một chiếc nhẫn bạc, anh cũng có, chờ em khỏe lại thì đeo cho anh…” Đôi mắt em dần dần đỏ lên. “Dập, sinh nhật vui vẻ, mặc dù đã muộn, nhưng mà hôm qua anh cũng nói rồi, em có nghe được không? Bây giờ mọi chuyện đã tốt, bác sĩ đã chữa được cho em rồi, chờ em khỏe lên, chờ em không sao nữa, anh dẫn em về nhà…”
Nghe được câu cuối, tôi cảm giác em run lên một chút, trong hốc mắt đầu những nước. Bộ dáng này, đôi mắt này, hệt như ngày đó, bi thương, tuyệt vọng. Đôi môi em khô khốc, cố mấp máy nhưng không tài nào phát ra tiếng được. Tôi cũng không gọi bác sĩ tới, chỉ ngồi lặng yên, ngắm nhìn em.
Em như thể rất mệt mỏi, giống như mệt lắm, mí mắt không tự chủ muốn khép lại, nhưng em lại cố gắng không khép lại đôi mắt, cố mở mắt thật to nhìn tôi, một hồi lâu như thế, đôi mắt chậm dần khép chặt… Trên điện tâm đồ hiện lên một đường thẳng tắp, hết thảy thuộc về con số không… Đó là 16:15 phút ngày mười tám tháng tư, ngày vĩnh biệt người tôi yêu. Một giọt lệ ngưng đọng trên khóe mắt em, không có rơi xuống… Tôi vẫn nắm chặt tay em, ngồi lặng nơi đó, nhìn em. Linh hồn tôi không rõ rốt cuộc đã lui về nơi đâu, khi đó hết mực an tĩnh, và man mác. Lúc y tá đi vào bảo tôi đã hết giờ thăm bệnh mới phát hiện chuyện này, sau đó hoảng hốt đi gọi bác sĩ.
Tôi chọn cho em một chiếc áo sạch sẽ, một chiếc áo rất đơn giản. Hồi học đại học chúng tôi thường mua những chiếc áo kiểu vậy khi nắm tay nhau dạo bộ. Đây là một trong số chúng, Tôn Dập rất thích, em luôn thích màu trắng… Lau thân thể ốm gầy giăng đầy những vết sẹo lớn nhỏ, nhất là vết sẹo gần nhất vẫn còn đỏ ửng, tôi cố gắng thật nhẹ, thật nhẹ, sợ làm đau em. Mặc cho em chiếc áo em thích, những vết sẹo đều được che khuất đi, ống tay áo cũng bao trùm lên bàn tay cùng một nửa những ngón tay, che đi chiếc nhẫn. Chúng tôi vốn như vậy ở trước mặt người khác lặng lẽ yêu nhau, bỏ qua tất cả những luân lí mà người ta thường nói, chúng tôi âm thầm hạnh phúc. Không được ủng hộ, chẳng được chúc phúc… Cuối cùng cũng bị trừng phạt…
Chuẩn bị xong tất cả, trời cũng không còn sớm nữa. Ba em nhận được tin liền rất nhanh quay lại, cũng đã liên lạc chuẩn bị đưa em đi theo cách mà em muốn. So với mấy ngày qua em hôn mê, khi em đi tôi bỗng nhiên bình tĩnh đến lạ, thậm chí còn một mình chuẩn bị trước hết thảy, còn liên lạc với bạn bè đại học. Nghe tin Tôn Dập mất, bọn họ rất kinh ngạc, và cũng nói sẽ thu xếp để về đây, tiễn em một đoạn đường cuối…
Tôi lại rất bình tĩnh, ngủ một đêm. Buổi sáng ngày hôm sau, khoác lên người bộ tây trang màu đen mà em thích, cũng là em mua cho. Mọi thứ đã được bố trí đâu vào đấy, tôi tiếp đón những người bạn cũ, nói với họ vài câu sau đó bước tới chỗ em. Em nằm đó, khuôn mặt hệt như lúc say ngủ, mà tôi thì vẫn một mực tin rằng là em đang ngủ thôi. Như khi nằm bên cạnh tôi ngủ vậy, em ngủ rất say, rất say… Thiên sứ phải trở về…
Lúc em chuẩn bị được đưa vào lò hỏa thiêu, tiếng khung sắt vang lên, tôi đờ đẫn nhìn em bị đưa đi, càng ngày càng xa tôi…
“Không, không muốn!” Tôi không khống chế được mà la lên, thanh âm lớn đến nỗi cả tôi cũng không ngờ. Dùng tất cả sức lực mình có, tôi lao về phía trước. Mọi ngườ xung quanh hoảng hồn, vài giây kinh ngạc đi qua, đám bạn chạy tới kéo tôi lại, nói: “Hạo Nhiên, đừng như vậy. Tôn Dập đã đi rồi…” Bọn họ an ủi tôi, mà cũng như khiến tôi tỉnh lại vậy. Nhưng là không ai hiểu, người sắp đưa vào lò thiêu, là người tôi yêu nhất, người tôi dùng cả sinh mệnh của mình để yêu cho trọn. Bây giờ, em sắp bị thiêu… Cái nhíu mày của em, nụ cười của em, nụ hôn của em, chiếc ôm ấm áp của em…Tôi vẫn nhớ, vẫn rất nhớ… Lần đầu tiên nhìn thấy em, khi em xoay người lại, hết thảy vẫn còn trước mắt tôi, rõ ràng như vậy, như thể mới chỉ ngày hôm qua thôi… Nhưng thiêu em đi, hết thảy cũng không thể nào tìm lại nữa.
“Dập, Tôn Dập, không muốn, không muốn.” Tôi liều mạng kêu gào, giãy giụa, mấy người liền ngăn tôi nhưng lại bị tôi kéo cả về phía trước. Không muốn thiêu em…Em cũng đã mất, tại sao còn phải đốt thành tro…Em sẽ đau, em rất sợ đau, em đã nói với tôi như thế… Em đã phải chịu đựng nhiều đến thế, đừng hành hạ em nữa… Những lời đó muốn nói, lại không thể nào phát ra được. Những gì nói ra, chỉ là “không muốn”. Tôi vừa kêu, vừa cầu xin, vừa khóc…
Trong cổ họng tràn lên vị máu tươi, thế nhưng tôi vẫn không dừng lại. Người tôi thương nhất, đang ở trước mặt tôi mà tan biến…Vô luận tôi có cố gắng thế nào, cũng không thể níu giữ chút gì. Tiếng cửa lò đóng lại, tôi hiểu thế nào là tuyệt vọng.
“Tôn Dập.” Tôi lảo đảo nhào tới trước cửa sắt, dùng sức lực cuối cùng sót lại mà gào lên. Nháy mắt đó, tôi quỳ rạp xuống nền, tôi biết, lần này, em rời khỏi tôi thực sự.
Không có khí lực đứng lên, thậm chí mở miệng cũng không, tôi để mặc cho mọi người đưa mình trở về, mặc bác sĩ tới truyền nước biển cho. Tôi sốt cao. Một người bạn học ở lại chăm sóc tôi, tôi sốt đến mê man, ý thức cũng không rõ ràng, chỉ nhớ rằng lúc chạng vạng tối dường như có mưa, còn mưa rất to.
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh, người bạn tôi nói ba em tới… Tôi mở mắt ra, ông ấy ở trước mặt tôi, trong tay còn ôm một hộp gỗ nhỏ màu đen, nhìn qua rất trầm. Tôi vô lực chào hỏi ông ấy, ngơ ngác nhìn chiếc hộp.
“Là tro cốt của Tôn Dập.” Ông ấy đưa ra. “Một nửa tôi đã đem thả ra biển, như ý nguyện của nó. Nửa còn lại, phải đem vào đất, đừng trách tôi mê tín, đây là quy củ.”
Tôi gật đầu, ba em muốn lưu lại mộ phần, dẫu sao như vậy còn có thể đi thăm em, nếu như đem thả hết xuống biển, một chút cũng không dư lại, tôi hoài nghi không biết em đã từng tồn tại hay chưa…
“Cái đó…tôi vốn định trực tiếp đem đi, chiều nay lên máy bay.” Ba em cho tay vào túi. “Nhưng có chuyện tôi muốn hỏi một chút.”
Tôi mờ mịt nhìn ông, bàn tay ông mở ra, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn, bóng loáng như mới…
“Tôi xem qua thấy đây không giống như chiếc nhẫn đeo chơi bình thường, hơn nữa ở nhiệt độ trong hỏa lò như thế mà cũng không bị sao hết. Có lẽ là đồ thuần kim, nên muốn hỏi một chút, cậu có biết nó có ai hay chưa?”
Tôi không nghĩ ông ấy sẽ cho tôi xem cái này, hốc mắt nhanh chóng nóng lên, đây là nhẫn của chúng tôi, Tôn Dập thành tro bụi, nó lại một chút cũng không thay đổi…tựa như tình yêu của chúng tôi, tồn tại suốt đời. Tôi hít sâu một hơi, không nhìn nữa, gật đầu nói: “Vâng, bọn họ tình cảm rất tốt.” Vừa mở miệng mới biết cổ họng khản đặc. “Tôn Dập rất yêu người đó, đây là nhẫn kết hôn, bọn họ kết hôn, chẳng qua là không có giấy tờ gì mà thôi.”
Ba em ngạc nhiên, sau đó nói: “Đứa nhỏ này cái gì cũng không nói cho tôi biết.”
Tôi lại lần nữa ngẩng mặt lên, chân thành nhìn ông ấy. “Bác, tình cảm của bọn họ rất tốt, bác có thể…để chiếc nhẫn ở bên Tôn Dập được không? Nó thuộc về cậu ấy, ở bên cậu ấy không dời.”
Ba em cúi đầu do dự một chút, sau đó đồng ý, mở nắp chiếc hộp ra, thả chiếc nhẫn vào… Ba em vĩnh viễn cũng không biết, chiếc nhẫn được ông ấy nhẹ nhàng thả vào trong chiếc hộp, là tình yêu của tôi…
Sau khi ông ấy đi, người bạn học của tôi cũng phải quay trở về, mọi người rồi cũng phải quay về quỹ đạo sống của mình. Tôn Dập từng nói, cái chết thật ra là một chuyện rất bình thường, mỗi một giây trên thế giới này đều có người ra đi, thế nhưng hết thảy sẽ không vì thế mà thay đổi, chẳng qua là ít người đi mà thôi… Chẳng qua là thiếu đi một người, mà thôi. Tôi lẳng lặng nằm trên giường, nghiêng mặt qua nhìn ánh nắng ngoài khung cửa sổ, mặt trời cuối cùng cũng lên… Mấy ngày trước sắc trời một mực âm u, trận mưa ngày hôm qua đã mang tất cả gột sạch, một mảnh xưa cũ cũng không còn.
Ngước nhìn bầu trời quang đãng, phảng phất trông thấy em với đôi cánh màu trắng, nhìn tôi, và mỉm cười…
Kéo ngăn tủ đầu giường lấy ra chiếc hộp bọc nhung đen, tôi cầm lên chiếc nhẫn tự đeo vào tay mình. Một chiếc đi theo em, chiếc còn lại cũng sẽ theo tôi suốt cuộc đời.
Ở mặt trong của chiếc nhẫn ấy, cũng khắc sâu một chữ “Y”.
-Hết Chương 17-
Chú thích: (1) và (2) là chữ cái đầu tiên trong tên phiên âm của hai người. “Y” là Yi (Dập) và “H” là Hao (Hạo).
Tôi đoán mọi người có lẽ cũng hiểu, nhưng vẫn muốn chú thích cho bản dịch.