Người Tôi Yêu Đã Ra Đi Mãi Mãi

Chương 19: Chương 19




Kết:

Bây giờ là năm 2008, tôi đã là giám đốc của công ty, và bên tổng công ty đã phân phó cho tôi nhiệm vụ tại một chi nhánh khác. Lúc nhận được vé máy bay, ngày 21 tháng 2…tôi bất đắc dĩ cười, trong lúc lơ đãng còn thở dài một cái, rốt cuộc cũng đến lúc đi, thời gian trôi nhanh quá…

Trở về nhà, mọi thứ đã được phủ bởi những tấm thảm trắng cả rồi. Mọi thứ cần mang đi, tôi cũng đã thu dọn cả.

Căn nhà này, mua, là để đón em trở về. Chúng tôi đã cùng sống ở đây…Tôi ngẩn người ở đó, nhìn xung quanh một lượt.

Ánh nắng cuối ngày hắt vào, trải thành một vệt dài trên sàn, trên cả chiếc ghế cạnh đó. Phảng phất như chỉ mới một giây trước thôi, Dập còn ở đó chăm chú đọc sách, lông mày nhíu lại.

Chiếc ghế salon màu đậm kia, đã bao nhiêu lần tôi từng ôm em ngồi đó, bên tai lúc nào cũng vang lên giọng nói nhỏ nhỏ của em, đôi mắt cũng chỉ trông thấy nụ cười của em. Cả thế giới này, duy chỉ có em tồn tại.

Bên bàn trà nhỏ, sau mỗi giờ ăn trưa chúng tôi sẽ lại ngồi đó, nhấm nháp nước trà và ăn trái cây, nói đủ thứ chuyện trên đời.

Ngồi ở bàn làm việc, vẫn còn nhớ, em giống như chú mèo nhỏ lẳng lặng rúc vào người tôi, trong lúc chờ tôi hoàn thành công việc, em sẽ ở bên cạnh và đọc sách. Vì tôi làm việc rất khuya, em nhiều lúc sẽ tựa vào tôi, ngủ quên mất.

Còn có, còn có rất nhiều những kỉ niệm nữa… Nói bao nhiêu cũng không hết được. Tôi ngồi xuống sàn, đem tấm thảm còn lại phủ lên chiếc bàn nhỏ, cố để nước mắt không rơi ra.

Dập, em đã rời anh đi ba mùa đông rồi, ở đây thực lạnh, còn có tuyết.

Dập, ba năm nay, anh vẫn nghe em, sống thật tốt, một khắc cũng không lười biếng… Anh sẽ sống thật tốt, sống đến trăm tuổi, nhất định là trước kia anh sống hạnh phúc, cho nên không cáng đáng nổi những bất hạnh mà em phải trải qua. Cho nên anh muốn trải hết mọi khổ nạn ở đời, để sau này khi chúng ta gặp lại nhau, anh sẽ hiểu hơn trong lòng em đã mệt mỏi đến nhường nào…

Dập, em có biết không, mỗi lần dự tiệc với khách hàng, anh luôn mặc thật bảnh bao, mỗi bộ đồ đều được thiết kế hết sức tinh tế, nhưng không ai biết, mỗi lần ấy anh đều mặc bên trong một chiếc áo của em, chiếc áo mà em thích.

Dập, anh phải đi…

Chúng ta tại thành phố này gặp nhau, quen nhau, yêu nhau, trải qua bao nhiêu chuyện… Mười năm cứ như vậy đi qua. Mười năm trước, anh không biết em, em cũng không thuộc về anh… Mười năm sau, muốn rời khỏi thành phố này, vì em đã đi mất, anh cũng không còn gì lưu luyến…

Dập, nhà của chúng ta, cứ như vậy trống không, anh đã bán nó đi, để cho người khác vào đây sửa chữa theo ý muốn, rồi mang theo tiếng cười lan tỏa khắp ngôi nhà này. Anh chỉ có thể mang theo đồ đạc của chúng ta, và cả hai con rùa nhỏ chúng ta cùng nuôi nữa. Nếu như linh hồn em đang ở đây, thì hãy đi theo anh nhé, được không em…

Đứng cạnh đống hành lí, nhắm mắt lại, cảm nhận lần cuối không gian chúng tôi từng cùng nhau chung sống, lần cuối cùng. Bất chợt trong đầu vang lên câu hát “…đồng ý được không, đừng rời xa em nữa, chúng ta ở đây, cùng đợi mặt trời lên.” Tôi muốn đến một phương trời khác, nơi đó không có mất mát đau thương, nơi đó tôi vẫn như cũ, đợi em về…

Khép lại cánh cửa, mọi thứ quen thuộc cũng khép lại trước mắt.

Dập, chúng ta đi thôi…

-Toàn văn hoàn-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.