Người Tôi Yêu Đã Ra Đi Mãi Mãi

Chương 2: Chương 2




Chương 2:

Sau khóa huấn luyện quân sự, chúng tôi chính thức đi học, Thuộc ngành tin học đặc biệt ít nữ sinh, còn nhớ khóa tôi chỉ có ba người, ít đến đáng thương. Đã thế những khoa khác cũng không có nhiều nữ sinh, vì thế yêu cầu đối với bọn họ đương nhiên được hạ xuống, chỉ cần không quá nam tính, chỉ cần tính cách dịu dàng một chút liền có vô số người theo đuổi. Với loại tình cảnh đó, Tôn Dập lại để chúng tôi biết thế nào là rượu thịt lầu son đem khoe kẻ đói. Cứ hai, ba ngày em lại nhận được những phong thư nhiều màu sắc đẹp mắt, mọi người không tranh nhau đọc thì cũng đem vứt vào thùng rác. Nhìn phong thư nắn nót ghi tên Tôn Dập bên ngoài bị ngâm nước đến nhòe chữ, tôi cũng thấy cảm thương cho những cô gái kia. Có lúc buồn chán không biết làm gì, mọi người lại đi lượm lại phong thư trong thùng rác và đọc. Đọc rồi mới kinh ngạc vô cùng, không nghĩ em được nhiều người theo đuổi như thế. Không bao giờ thấy em cùng nữ sinh thân cận, thế nhưng viết thư cho em còn có hoa khôi của trường, có cả Thu Hương- nữ sinh xinh đẹp nhất. Hơn nữa hầu hết nữ sinh viết thư cho em đều hẹn thế này: cuối tuần x, buổi tối tại x, khu x, đường x đợi cậu, mình sẽ đợi cho tới khi cậu tới thì thôi. Không biết những cô gái này sau đó thế nào, có lẽ vẫn là đứng đợi em cho đến lạnh cóng cũng mong gặp em. Bọn tôi ở kí túc xá hết lòng khuyên em nên thử đi xem sao, hiện tại em được ái mộ như vậy, sau này biết khi nào mới có người như thế theo đuổi em. Nhưng là, em mờ mịt nhìn chúng tôi, nói rằng khi đó thì em sẽ theo đuổi người ta, chúng tôi chẳng biết phải nói gì hơn.

Em từng nói với tôi rằng, yêu đương hiện tại không có nghĩa lí gì với em cả, cũng không muốn tìm nữ sinh chỉ để chơi đùa. Tôi cười, bao nhiêu nữ sinh vây quanh như vậy, em một chút cảm giác cũng không, chỉ có thể là Gay. Ngày đó chỉ là nói đùa một câu như vậy, hiện tại nghĩ cảm thấy như châm chọc, tôi đã không chỉ là nói miệng, mà còn là tự mình chơi với lửa.

Em chống cằm suy nghĩ, hỏi tôi: “Cậu nói xem vì sao nữ sinh lại thích tôi? Tôi một chút cũng không biết gì về họ.”

Tôi nói: “Cậu đẹp trai.”

Em vẫn như cũ không có câu trả lời cho mình, lại lẩm bẩm “Thế à? Sao tôi không biết?”

Tôi cũng trêu em, phụ họa theo. “Đúng vậy, tôi lớn lên cũng không thấy mình đẹp trai.”

Em liếc mắt nhìn tôi một cái, nhàn nhạt bảo: “Thì cũng đâu có ai khen cậu đẹp.”

Tôi sửng sốt một chút, em thì nhìn tôi cười thật tươi, thật vui vẻ.

Về chuyện tình cảm, mẹ tôi vẫn luôn khích lệ, tha thiết muốn tôi dẫn về một cô gái cho mẹ. Mẹ thật thích những cô gái trắng trẻo, thông minh, hiền lành. Còn tôi thì lại là đứa vô cùng nghịch ngợm, không ít lần chọc người khác tức điên lên. Sau khi kết thúc kì thi đại học, mẹ vẫn cứ nói mãi về vấn đề đó, ý muốn tôi mau tìm cho mẹ một cô con dâu xinh đẹp, nhu thuận, việc sinh hoạt, ăn ở mẹ sẽ lo cho tất, coi như là lệ phí tình yêu. Bởi thế mà khi học đại học, tôi cũng không thể coi là không chơi bời một chút. Những nữ sinh gửi thư tình cho tôi, tuy rằng ít hơn của Tôn Dập, nhưng cũng là những cô gái rất được. Vậy nhưng không biết vì sao, bọn họ ưu tú như vậy cũng không một ai khiến tôi hạ quyết tâm theo đuổi. Tôi có cảm giác, có bọn họ cũng tốt, không có cũng không thành vấn đề. Cũng không có một ai làm tôi thấy không có họ thì sống không nổi.

Học kì đầu tiên cứ thế trôi qua, chúng tôi trong kí túc xá ở chung cũng rất tốt, nhưng tôi và em là thân thiết nhất, gần như luôn như hình với bóng, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau lên lớp rồi đến thư viện, khi lạnh thì cùng nhau đến phòng tắm nước nóng. Thi thoảng cũng có lúc rủ nhau trốn học, chỉ có khi học thể dục hay tham gia câu lạc bộ nào đó thì tôi và em mới tách nhau ra, những lúc đó em sẽ ở trong thư viện đeo tai nghe và đọc sách.

Còn nhớ rõ có giờ thể dục, em ngồi xem chúng tôi chơi bóng, lúc cùng nhau ra về em đã hỏi: “Chơi bóng rổ vui vậy sao? Trông cậu rất vui vẻ.”

“Đương nhiên rất thích. Đừng bảo tôi cậu chưa động vào quả bóng bao giờ nha.”

“Ừ, chưa từng. Ngay cả giờ thể dục, cũng chưa học bao giờ.”

Tôi giật mình, quay sang nhìn em. Trên khuôn mặt ấy lại như cũ, không mang bất kì nét đau thương, khổ sở nào. Chỉ cảm thấy mờ mịt, chết lặng. Rồi tôi đột nhiên thấy xót thay cho em, chỉ biết rằng em bị bệnh, lại không nghĩ đến nghiêm trọng đến mức em không thể như những chàng trai khác, tận hưởng thú vui này.

Có một lần chúng tôi bị đi học muộn, tôi kéo tay em ba chân bốn cẳng mà chạy, em lại bỏ tay tôi ra.

“Cậu đi trước đi, tôi không chạy nổi.”

Vì thế, tôi cùng em rảo bước thật chậm đến lớp học. Mặc dù đi chậm như vậy, lúc đến lớp học, em vẫn là cảm thấy khó thở.

Tiếp xúc với em càng lâu tôi càng nhận ra thực chất em không lạnh lùng xa cách như vẻ bề ngoài. Chí ít thì đối với tôi, em để tôi thấy những biểu hiện khác trên gương mặt ấy. Như là sự hài hước, như là những lúc trầm lặng, ngồi đọc sách đến nửa ngày. Nhưng thực sự em không phải người dễ đến gần, dường như chỉ có tôi cùng mấy bạn học khác cùng kí túc xá mà thôi, những bạn học khác trong lớp cũng không thuộc diện thân thuộc với em. Em đối với người khác luôn có phép tắc, luôn như hòa, nhưng là vẫn có khoảng cách rất rõ ràng.

Ngược lại, tôi lại kết bạn với rất nhiều người. Đặc biệt có mấy người cực thân, thỉnh thoảng sẽ ghé qua rủ nhau đi ăn, tiền thì chia đều. Mỗi lần ấy tôi đều kêu Tôn Dập đi cùng, em đến đó cũng chỉ chăm chú mà ăn phần đồ của mình, em vốn đã nói rất ít. Em cũng rất kén ăn, thường chỉ ăn một vài món có thể, no rồi thì ngồi nhìn chúng tôi trò chuyện, em có lẽ nói chỉ bằng một phần mười chúng tôi.

Dần dần tôi cũng không tham gia nhiều vào các câu lạc bộ nữa, chủ yếu tập trung vào việc làm quen với vài cô gái. Nhiều lúc cảm thấy thật mất hứng, ở cùng em vẫn là tốt nhất. Ở cùng em, tôi cảm thấy thực thoải mái, tính cách trái ngược bù lại rất hòa hợp.

Thời gian cách học kì mới có hai tuần nghỉ đông, nhiệt độ giảm đột ngột, nhiệt độ ngoài trời còn có 0 độ, có khi sẽ xuống tới độ âm. Khí hậu vùng Hoa Đông so với phương Bắc rất khác nhau. Nhiệt độ có khi âm từ 3 đến 8 độ, nhưng lại không có hệ thống lò sưởi, nói cách khác ở ngoài trời lạnh lẽo đến chết, ở trong phòng cũng không khác là bao, nhiều lắm thì là ít gió hơn mà thôi. Hơn thế không khí còn ẩm ướt hơn phương Bắc, đủ hiểu thế nào là lạnh lẽo thấu xương.

Tôn Dập sợ lạnh, ngày hôm sau liền đi mua áo lông, lớp ngoài lớp trong nhìn em hệt như một cục bông vậy. Chỉ là người em vốn gầy, mặc nhiều cũng không thấy mập ú, chỉ là đi lại có chút chậm. Ngày đó, cũng là ngày sau khi nhiệt độ giảm mạnh, em mua áo, rồi cả chăn nệm. Buổi tối trước lúc ngủ còn lấy cho tôi một túi chườm nóng, nước đã đun sôi, ủ trong tay. Hồi ấy trường không cho sinh viên sử dụng thiết bị dẫn điện, ấm điện cũng không luôn. Em đặt túi chườm vào trong chăn của tôi, lại trèo lên giường của mình, nói tôi không cần quá cảm kích, bữa trưa mai mời em là được rồi. Trông em mặc đồ dày cộp, leo lên leo xuống có chút dở khóc dở cười, liền giúp em leo lên. Không nghĩ em nhẹ quá như thế nên dùng lực hơi mạnh, cuối cùng lại hất em mạnh về giường, thật may phía kia là vách tường. Em thở hồng hộc, nói: “Mặc nhiều như vậy tại sao vẫn thấy lạnh a…” Hình ảnh khi đó, tôi còn nhớ rõ như vậy, là vì bộ dáng em lúc đó thật sự rất buồn cười, thậm chí…đáng yêu, ừ, rất đáng yêu. Em bĩu môi oán giận, cúi đầu nhìn áo lông mình mặc, làn da trắng nõn cùng với màu ô-liu của áo lông phối lên nhìn rất đẹp, ít có ai mặc áo lông to xụ lại đẹp như thế. Thế nhưng em không biết thân nhiệt tôi cao, buổi đêm ngủ có khi còn đạp chăn ra, huống chi mẹ chuẩn bị đủ chăn cho tôi, không cần đến túi chườm. Nhưng là em đã làm nóng rồi mới đưa tôi, tôi cũng không muốn cự tuyệt. Ôm túi chườm được em chuẩn bị, nó khiến tôi thực sự thoải mái, không bao lâu liền say ngủ.

Qua thật lâu, tôi vì thấy hơi lạnh mà tỉnh lại, hóa ra nửa đêm nóng quá lại đạp chăn ra, hiện tại chiếc chăn đang yên vị dưới sàn. Tôi lồm cồm bò xuống giường nhặt lại chăn, chuẩn bị lên giường ngủ tiếp. Vừa lúc đứng dậy, vô tình nhìn thấy đôi mắt em lộ ra đằng sau tấm chăn dày mà nhìn tôi. Trong phòng tối đen, nhìn thấy đôi mắt ấy làm tôi nhảy dựng lên. Sau lại cất tiếng hỏi.

“Đã khuya như vậy sao còn chưa ngủ đi?”

“Lạnh, không ngủ được.” Em nhỏ giọng đáp.

Tôi buồn bực, em đắp nhiều chăn như vậy, áo lông cũng phủ lên, như thế nào vẫn thấy lạnh. Vừa nghĩ thế liền luồn bàn tay vào trong chăn của em xem thử, lại sờ thấy đầu gối của em, tựa như một khối băng. Tôi mặc quần ngắn áo ngắn không nằm chăn lâu như vậy, cơ hồ vẫn ấm hơn em rất nhiều. Chúng tôi hít vào một hơi, cùng lúc mở miệng, tôi hỏi sao em lại lạnh như thế, có phải bị cảm rồi không? Em lại hỏi tôi vì sao nóng như thế, có phải bị sốt? Tôi nói em thật ngốc, là em lạnh như băng nên mới thấy vậy. Em ủy khuất nghe tôi nói, bảo rằng từ sau khi phẫu thuật, đại khái có nhiều chuyện biến đổi, hai năm gần đây lúc nào cũng lạnh như thế. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của em vùi trong chăn, thương đến lạ. Hình như có chút cảm, cái mũi cũng sụt sịt. Do dự một lát, tôi hỏi hay là để tôi ngủ cùng? Em có thể xuống giường tôi, dù sao tôi cũng nóng đến đạp cả chăn ra. Em nghĩ nghĩ một lát, lại bảo tôi leo lên giường em, vì trên đó có thanh chắn, nằm dưới chắc chắn sẽ có người bị té xuống đất, hơn nữa, em đã mất rất lâu mới ủ cho chăn ấm lên một chút như vậy… Tôi liền leo lên, chui vào ổ chăn của em, thật sự bên trong không có chút hơi ấm nào cả, chân em lạnh băng, tôi chẳng hiểu sao em có thể chịu đựng lâu như thế. Giường thì nhỏ, tuy rằng thân em gầy, tôi cũng không béo, nhưng hai tên con trai cao trên mét tám cùng nằm lên, không khỏi phải nằm gần lại nhau. Tôi vừa đặt mình nằm xuống đã thấy một trận nóng, chăn thì dày như vậy, thân thể em lạnh ngắt. Dần dần trong chăn cũng có hơi ấm, cơ thể em mới thả lỏng hơn chút, cả người đều dựa vào tôi, không lâu sau tôi nghe được hơi thở đã trầm ổn của em. Tôi biết em ngủ rồi, khuôn mặt tựa lên vai tôi, sống mũi thẳng tắp, đôi môi có chút cong cong. Không nghĩ bộ dáng em khi ngủ trông trẻ con đến vậy, trong không gian nhè nhẹ tiếng ngáy của những bạn học khác, tôi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ…

Tiếp đó hai tuần, trước lúc ngủ tôi đều lên giường em, ủ ấm chăn cho em trước sau đó quay về giường của mình. Nếu như để em tự ủ chăn, có lẽ là không thể. Như vậy, vì có thân nhiệt của tôi lưu lại, cùng với túi chườm nóng, giấc ngủ của em trở nên dễ dàng hơn, chí ít cũng không vì quá lạnh mà thao thức cả đêm. Có một vài lần, vì buồn ngủ quá, lười đứng lên, thế là ngủ luôn cùng em. Em ngủ ngoan lắm, hơi thở nhè nhẹ, lại cũng không nói mê. Chỉ là ôm chặt lấy tôi, dựa cả vào tôi, nên buổi sớm thức dậy, tôi cảm thấy thắt lưng có chút đau nhức.

-Hết Chương 2-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.