Anh không còn gầy gò giống hồi trẻ nữa, công việc vất vả, thắt lưng đắp thêm thịt nhờ những buổi tiệc xã giao, bụng bia phúc hậu.
Khóe mắt của cô cũng có thêm nếp nhăn, không còn mơn mởn trẻ trung, giúp anh nấu cơm giặt giũ, chăm sóc con cái.
Nhưng bọn họ vẫn là duy nhất trong mắt nhau.
Sau khi tan sở, anh gõ cửa, con chạy ra mở cửa giúp anh, ngoan ngoãn rút dép ở nhà ra, khiến anh bất đắc dĩ cười cười: “Con à, con lại muốn gì thế?”
Đứa con thông minh nghiêng đầu, “Bố ơi, cuối tuần nhà mình đến vườn bách thú đi!”
“Được.” Anh quay người thơm hai má của con, “Chỉ cần con làm xong bài tập, nhà ta sẽ đi picnic.”
“Hoan hô!” Thằng bé reo hò, tay khua khoắng chạy thẳng vào bếp, ôm lấy bụng mẹ, “Mẹ ơi, mẹ ơi, bố bảo đi picnic.”
Cô lắc đầu cười, bê bát canh ra bàn, “Đừng có chiều con suốt thế.”
“Ừ ừ.” Dưới ánh mắt năn nỉ của con, anh ôm thắt lưng cô, tranh thủ lúc cô chưa kịp trở tay mà hôn vào hai má, “Nhưng mà anh chiều em.”
“Ở trước mặt con đấy, chú ý một chút!” Cô thẹn thùng giãy khỏi vòng tay anh.
Anh ngồi xuống bàn ăn, vẻ mặt trêu ghẹo, “Vậy chờ chúng ta về phòng…”
Mặt cô đỏ bừng, suýt chút nữa đập một bát cơm vào đầu anh.