Chu Lạc Sâm đưa Phương Y trở về nhà, lúc gần đi còn giúp cô nấu cơm, chăm sóc cho cô đến khi cô chợp mắt. Vì vậy, ban đêm cô liền nằm mộng đến anh.
Giấc mơ kỳ lạ, cô mơ thấy mình và anh xằng bậy trong xe, tại thời điểm hưng phấn nhất còn bị người khác mở cửa xe bắt gặp, đoạn này khiến cô trực tiếp tỉnh dậy.
Phương Y đau đầu vỗ trán cầm lấy di động, hơn bảy giờ rồi, cách giờ đi làm còn khoảng hai tiếng. Cô xốc chăn muốn đi rửa mặt, lúc mệt mỏi đứng lên mới nhớ tới còn hai ngày phép.
Cô lại chui về ổ chăn, kéo chăn đắp người muốn nằm ngủ tiếp.
Giấc mộng kia khiến cô sợ hãi, rốt cuộc không thể ngủ nữa. Cô nhàm chán lấy điện thoại ra, chần chừ một lát, gửi một tin nhắn cho Chu Lạc Sâm, hỏi anh đang làm gì.
Chu Lạc Sâm chẳng phải loại người thích gửi tin nhắn, anh càng không thích gọi điện thoại, bởi vì gửi tin nhắn quá lãng phí thời gian, không thể nói rõ ràng.
Phương Y nhanh chóng nhận được điện thoại của Chu Lạc Sâm, cô nằm yên trong chăn, giọng nghẹt mũi nhưng lại rất hút hồn: “Anh thức dậy rồi?” Cô chán ngấy nói.
Anh nghe giọng cô thay đổi thì có phần không quen, anh để di động cách xa lỗ tai, uống một ngụm nước: “Ừ, anh mới đi tập thể dục.”
Đầu óc Phương Y mơ hồ, nói một câu: “Mỗi ngày anh đều kiên trì chạy bộ, xem ra anh khá chú trọng rèn luyện thân thể, dáng người nhất định rất đẹp.”
Chu Lạc Sâm khẽ cười một tiếng, nói: “Đẹp hay không thì em phải kiểm chứng mới được.”
Phương Y lập tức hoàn hồn, cố gắng gượng cười: “Ha ha, có cơ hội, có cơ hội nhất định sẽ. . . . . .”
Chu Lạc Sâm tinh ý nói: “Ừ, chắc hẳn là sẽ có cơ hội nhanh thôi, anh không vội.” Đợi lâu rồi, cũng không cần thiết gấp gáp.
Cảm thấy mình bị Chu Lạc Sâm trêu chọc, cho nên cô thay đổi đề tài: “Anh đang làm gì?”
Chu Lạc Sâm lườm xuống bàn ăn, chậm rãi nói: “Dùng điểm tâm, đọc báo, uống nước, sáng sớm em gửi tin nhắn cho anh là vì cái này?”
Phương Y ấp a ấp úng: “Em ngủ không được, cho nên mới. . . . . .”
“À.” Chu Lạc Sâm à lên một tiếng: “Anh còn nghĩ rằng em nhớ đến anh.” Nói xong, ngữ điệu khàn khàn.
Cô cảm giác được gương mặt mình còn nóng hơn lúc trước, ho một tiếng: “Giỏi lắm giỏi lắm, em sai rồi, không nên gửi tin nhắn quấy rầy anh, anh mau dùng bữa sáng đi, một lát nữa còn đi làm, em ngủ tiếp đây.”
Chu Lạc Sâm “Ừ” một tiếng, nói: “Giữa trưa anh sẽ gọi người giao thức ăn qua cho em, buổi tối chúng ta đi ăn cùng nhau, đừng nấu cơm.”
Phương Y trầm mặc một lát, ngọt ngào như mật “Dạ” một tiếng. Anh là bạn trai của cô, cô sinh bệnh nên muốn anh yêu thương mình hơn một chút, hẳn là không quá phận chứ? Hai bữa cơm thôi mà, cô cũng không muốn cự tuyệt.
Cùng Chu Lạc Sâm nói chuyện điện thoại xong, tâm tình Phương Y trở nên khỏe khoắn rất nhiều, lúc cô nhắm mắt lại, đã có thể đi vào giấc ngủ.
Phương Y ngủ một giấc đến trưa, bị tiếng chuông cửa đánh thức mới đứng lên, lười nhác đi đến cạnh cửa, mở ra, là người giao cơm, lại chui về ổ chăn, ngồi ở trên giường ăn hết tất cả.
Đều là món cô thích, rõ ràng là cô chưa từng nói với anh, anh làm sao biết vậy?
Cảm giác làm bạn gái của anh. . . . . . thật tốt.
Buổi tối, mẹ cô gọi điện thoại tới, nói là đã đến nhà ga.
Cô rời giường mặc quần áo đi đến nhà ga đón mẹ, trên đường bỗng nhiên nhớ tới Chu Lạc Sâm, không xong rồi, lúc đó cô vừa tỉnh, đầu óc hỗn loạn u mê, sao lại quên vụ ăn tối cùng anh rồi chứ.
Phương Y lập tức gọi điện thoại cho Chu Lạc Sâm, giải thích nguyên nhân, vốn tưởng rằng Chu Lạc Sâm sẽ vui vẻ chấp nhận, lại nghe anh nói: “Ừ, vậy thì cùng nhau ăn.”
“Cùng nhau ăn?” Anh, em, và mẹ? Nửa câu nói sau nuốt xuống bụng.
“Em là bạn gái của anh, chuyện này thì có vấn đề gì? Hơn nữa không phải là mẹ em muốn cảm tạ anh sao, vừa khéo mà.” Anh nói.
“Nhưng mà…” Phương Y hơi chần chừ: “Bà còn chưa biết chúng ta yêu nhau, không phải anh bảo là giữ bí mật sao…”
Chu Lạc Sâm trầm mặc một hồi: “Nói với mẹ em thì không sao. Nếu em không muốn, anh sẽ không tới.”
Phương Y thở dài: “Đương nhiên là em muốn chứ, em nghĩ em còn muốn nói cho toàn bộ thế giới biết nữa kìa, nhưng mà. . . . . . em thật sự lo lắng, về việc lo lắng cái gì, em nghĩ anh hiểu mà.”
Chu Lạc Sâm hiểu chứ, bởi vì anh đã từng gặp qua bố dượng của cô. Có bố dượng như vậy chẳng khác nào là điểm yếu chí mạng của cô, nếu sau này bọn họ kết hôn thì có thể bị ông ta lợi dụng.
May mắn thay, cô đã gặp được anh, người đàn ông này có đủ năng lực giúp cô giải quyết mọi chuyện, nhưng mà cô vẫn lo lắng, lo lắng anh sẽ trở thành công cụ để mẹ và bố dượng điều khiển.
Xa không nói, chỉ nói với thanh danh của Chu Lạc Sâm đã có thể khiến cho bọn họ đi khoe khoang trước mặt người khác, có Chu Lạc Sâm là con rể, nhiều khi bố dượng còn mượn danh tiếng của anh ra ngoài đánh bạc và lừa dối người khác thì sao? Đến lúc đó tất cả mọi người đều tìm đến anh, chẳng phải tiền của anh bị xem như rác rưởi?
Chu Lạc Sâm là người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu rõ mối quan hệ này, ngữ khí của anh thong dong, nhàn nhạt giảng đạo: “Miễn sao tâm trạng của em tốt là được rồi, tất cả mọi việc hãy để anh lo.”
Nháy mắt trái tim cô như muốn tan chảy. Trưởng thành, anh tuấn lại biết săn sóc phụ nữ, người đàn ông này khiến cho biết bao nhiêu phụ nữ xao động.
Cúp điện thoại, cô đi đến nhà ga, xa xa cô liền nhìn thấy mẹ. Từ khi cô lên đại học thì mẹ đã già đi rất nhiều, tóc cũng bạc phơ.
Phương Y nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ, tiếp nhận túi hành lý trong tay mẹ.
“Sao mẹ lại mang nhiều hành lý vậy?” Phương Y hỏi.
Bà Phương nhìn thấy con gái, ánh mắt mông lung, xoay người muốn cầm lại: “Mẹ xách được, con đừng động vào, kẻo mệt người.”
Phương Y kiên trì dẫn mẹ ra khỏi nhà ga, đứng chờ taxi, báo địa chỉ nhà liền quay đầu nói: “Ngồi xe một ngày, mẹ có mệt không? Mang nhiều đồ đạc theo làm gì, trên đây con không thiếu gì cả.”
Bà Phương nói: “Làm những món con thích ăn, còn có đặc sản dưới quê.”
Phương Y mấp máy môi không nói, xoay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, tâm tình phức tạp.
Bà Phương nhìn con gái chằm chằm, thật lâu sau mới nói: “Con càng ngày càng xinh đẹp, phong thuỷ của thành phố này xem ra rất hợp với con.”
Khóe miệng Phương Y giựt giựt, nói: “Là gien của mẹ tốt thôi.”
Bà Phương sờ lên mặt mình, nhớ tới đầu đã bạc trắng, xúc động nói: “Mẹ bây giờ không thể so với trước kia nữa.”
Cô quay đầu lại nhìn mẹ, nhìn một hồi rồi nói: “Ngày mai con đưa mẹ đi nhuộm tóc.” Về phần làn da. . . . . . Cơ bản không thể cứu vãn nổi, càng lớn tuổi làn da càng nhăn nheo.
Bà Phương lắc đầu: “Không cần lãng phí tiền bạc, một mình con xinh đẹp là đủ, bộ dạng này của mẹ đã vô dụng rồi.”
Phương Y không rõ trong lòng mình bây giờ pha lẫn cảm xúc gì, nhưng cô không nhắc lại chuyện này nữa. Tài xế taxi luôn nhìn vào kính chiếu hậu, tốt nhất là cô không nên nói đến việc riêng.
Xe dừng lại nơi Phương Y sinh sống, bà Phương sau khi xuống xe đã rất kinh ngạc: “Con ở chỗ tốt vậy sao?”
Phương Y không trả lời, xách hành lý đi vào, bà Phương vội vàng theo sau.
Thang máy tới thẳng tầng lầu, Phương Y vẫn duy trì trầm mặc. Mãi cho đến khi cô đưa mẹ vào phòng, mới mở miệng lần nữa.
“Mẹ đi tắm đi, con giúp mẹ sắp xếp đồ đạc, tối nay ngủ cùng con.” Cô nói.
Bà Phương nhìn nhìn phòng ngủ sạch sẽ thoải mái cùng với giường lớn và đệm chăn, liên tục cự tuyệt: “Không cần, mẹ ngủ sofa được rồi, nếu không đệm chăn lại dơ mất. . . . . .”
Khóe miệng Phương Y khẽ giựt: “Lúc nhỏ chúng ta luôn ngủ cùng nhau, khi đó mẹ chưa từng chê con bẩn, bây giờ sao con có thể khinh mẹ?”
Bà Phương nhất thời áy náy: “Nhưng mà, mẹ xin lỗi. . . . . .”
“Được rồi, được rồi. Tâm trạng phấn khởi, mẹ đừng nhắc đến chuyện cũ nữa, đi tắm đi ạ, con dọn dẹp xong sẽ nấu cơm.” Phương Y ngắt ngang lời mẹ.
Sau khi kiên trì, bà Phương cũng đi vào phòng tắm rửa. Một hồi lâu bà mới đi ra, trên người mang theo mùi sữa tắm, điều này khiến cho Phương Y cảm thấy thoải mái rất nhiều.
“Con mới mua đồ ngủ cho mẹ, đừng mặc quần áo cũ nữa.” Phương Y nói.
Bà Phương trầm mặc nhận lấy bộ đồ ngủ mới tinh, đi vào phòng thay, chủ động giặt sạch quần áo cũ.
Phương Y nhìn thấy món điểm tâm ngọt ở trong hàng lý, nghĩ rằng hôm sau đi làm sẽ mang cho Chu Lạc Sâm, anh nói muốn ăn mà.
Bà Phương đi ra thì nhìn thấy Phương Y gói một phần điểm tâm ngọt vào một gói to, không khỏi nghi hoặc: “Con muốn mang đến công ty ăn sao?”
Phương Y gật đầu, xem như thừa nhận.
Bà Phương khẽ gật đầu: “Ừ, nhưng mà tốt nhất đừng để mọi người thấy, nghe nói chỗ làm của con rất có tiếng.”
Phương Y nói khẽ: “Không sao đâu ạ, mỗi ngày con đều ăn bánh bao cũng chẳng ai dám cười nhạo con.”
Bà Phương không biết tình hình cụ thể, nghe cô nói như vậy thì cởi mở, bắt đầu cùng con gái thao thao bất tuyệt, dặn dò cô chú ý thân thể, cảm mạo còn chưa khỏi, sớm nghỉ ngơi, còn có cái gì thời gian cũng không ngắn, nên tìm bạn trai…
Nghĩ tới Chu Lạc Sâm, cô suy tư một lát, ngắt ngang đề tài của mẹ, không thảo luận vấn đề kia nữa.
Đêm nay, cô và mẹ ngủ trên một cái giường, cảm giác được mẹ vẫn chưa ngủ, ánh mắt như có như không dừng trên gương mặt cô, cô mất tự nhiên.
Ngày hôm sau, cô rời giường cùng mẹ ăn bữa sáng, sau đó cô đưa mẹ đi nhuộm tóc.
Tóc đen, thoạt nhìn bà trẻ hơn rất nhiều, mặc dù làn da của bà không tốt, nhưng cũng là mỹ nhân tuổi xế chiều, hình dáng và ngũ quan vẫn đẹp.
Phương Y nhìn mẹ, lại sờ sờ mặt mình, có bao nhiêu thổn thức. Thời gian thật sự đáng sợ, nó sẽ không ưu ái ai, cũng không hề bạc đãi ai, người xinh đẹp cũng sẽ có một ngày trở thành bà lão, chờ tới lúc đó, những người từng ái mộ cô có còn thể hiện giống như bây giờ không?
Kỳ thực cô có chút buồn lo vô cớ, cách thời gian cô già đi còn rất lâu, làm gì lại phát sầu rồi chứ?
Buổi chiều, cô đưa mẹ đi tham quan thành phố, mua hai bộ quần áo mới cho mẹ.
Lúc tối, hai mẹ con lại cùng nhau ăn cơm, cơm nước xong liền dự tính nghỉ ngơi, Phương Y nhớ tới đã một ngày cô không liên lạc với anh, anh cũng không gọi điện thoại đến.
Phương Y cảm thấy Chu Lạc Sâm hẳn là sợ quấy rầy mẹ con cô nên mới không gọi điện thoại, nhưng mà chờ đến ngày thứ hai cô đi làm, mới phát hiện ở công ty tuyển nhân sự mới.
Cô gái ngồi bên cạnh Lâm Tư dáng người cao gầy, gương mặt phiêu du xinh đẹp, ước chừng đã gần 30, lớn tuổi hơn so với Lâm Tư và cô, hẳn là chỉ kém Chu Lạc Sâm vài tuổi, mặc kệ là như thế nào, cách hành xử cực kỳ giống anh.
Nhìn thấy Phương Y nhìn chằm chằm phía bên kia, Trần Quân Du liền nhanh chóng bu lại, nhỏ giọng: “Em nghỉ bệnh hai ngày, ở công ty đã xảy ra chuyện lớn.”
“Về cô ta?” Phương Y ngây thơ hỏi.
Trần Quân Du một mặt cảm khái: “Đúng vậy, chính là cô ta. Có thể em không biết cô ta, nhưng mà anh biết.” Anh ta hạ giọng, dường như đang nhắc tới một bí mật: “Cô ta là Giang Nhậm Hứa, thư ký trước của luật sư Chu, có kinh nghiệm, năng lực tốt. Chỉ là sau này không biết thế nào, cô ta đột nhiên biến mất, gọi điện thoại cũng không bắt máy, liên hệ không được, đến bây giờ đã hai năm trôi qua, đột nhiên lại xuất hiện, em nói xem ngạc nhiên không, quá ngạc nhiên!”
Phương Y nhăn mày nói: “Cô ấy bỏ bê công việc lâu vậy, chẳng lẽ phòng nhân sự không gạch tên cô ấy ra hồ sơ sao, còn có thể trở về làm?”
Trần Quân Du nhún nhún vai nói: “Năm đó thời điểm cô ấy mất tích, luật sư Chu nói với phòng nhân sự cô ấy đã thông báo với anh, không cần xen vào. Sau đó phòng nhân sự thay đổi người mới, cô ấy trở về.”
Trong lòng Phương Y trăn trở không yên tâm, cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ. Cô muốn nhìn thấy Chu Lạc Sâm, nhưng lại không có cớ, vì thế đành phải mở ra phần mềm chat trong máy tính, tìm được tên anh.
Cô đang muốn gửi một tin nhắn qua thì Hình Tứ đã điện thoại tới.
Hình Tứ nói trong điện thoại: “Cảm mạo khá hơn chút nào không?”
Phương Y đáp: “Khỏe hơn nhiều ạ, cám ơn luật sư Hình đã quan tâm.”
Hình Tứ lãnh đạm “Ừ” một tiếng, nói: “Tốt lắm, hai ngày nay em không có ở đây, anh phải tự thân tự lực thật phiền toái. Bây giờ em vào đây, anh có chuyện giao cho em.”
Vì thế, Phương Y không thể gửi tin nhắn cho Chu Lạc Sâm, trực tiếp đi vào văn phòng của Hình Tứ.
Lúc cô từ trong phòng làm việc của anh ta đi ra, trên tay đều là hồ sơ công tác, căn bản không thể suy nghĩ tiếp chuyện còn đang dang dỡ.
Giữa trưa, cô không ăn cơm ở công ty, điều này khiến cho mọi người tò mò.
Hà Tình hỏi: “Phương Y, em phải về nhà à?”
Phương Y gật đầu.
Hà Tình nở nụ cười: “Sao đột nhiên về nhà, chà, chắc là yêu đương muốn đi hẹn hò chứ gì?”
Phương Y bất lực: “Không phải ạ, mẹ em lên chơi, cho nên em phải trở về ăn cơm cùng bà.”
“À.” Hà Tình giật mình: “Đừng chậm trễ nữa, mau về đi.”
Phương Y gật đầu chào tạm biệt, trước khi rời đi cũng nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc của Chu Lạc Sâm, anh vẫn chưa đi ra, nếu không phải Lâm Tư đi vào, cô còn tưởng rằng anh không đi làm.
Ra khỏi công ty, Phương Y liền gọi cho Chu Lạc Sâm, anh bắt máy rất nhanh, giọng vẫn bình thường: “Em đi rồi hả?” Anh hỏi.
Phương Y lên tiếng trả lời: “Em về nhà ăn cơm cùng mẹ.”
Chu Lạc Sâm thập phần tiếc nuối mở miệng: “Anh phát hiện từ lúc mẹ em đến đây, thời gian của anh đều bị bà đoạt mất.”
Đúng thật, nhưng mà chỉ mới hai ngày thôi mà, ảnh hưởng cũng không nhiều lắm.
Phương Y suy tư thật lâu, vẫn nói: “Đêm nay em và anh cùng nhau ăn cơm nhé, tan tầm em ở dưới gara chờ anh.”
Chu Lạc Sâm trầm mặc một hồi, nói: “Nhưng đêm nay anh có hẹn với người khác rồi.”
“Vậy ạ…” Phương Y có chút thất thần, thấp giọng: “Vậy thì thôi, chúng ta hẹn ngày khác nhé.”
Chu Lạc Sâm im lặng không nói, Phương Y còn tưởng rằng mất tín hiệu, nửa ngày sau anh mới mở miệng, giọng bình tĩnh: “Anh sẽ dời buổi hẹn, đêm nay chúng ta ăn cùng đi. Dù sao thì, em vẫn quan trọng nhất.”
Phương Y lập tức thay đổi biểu cảm từ buồn sang vui, trong lòng vẫn hơi lo lắng: “Vậy người bị hủy hẹn có tức giận không?”
Chu Lạc Sâm không chút do dự: “Không đâu.”
Phương Y nở nụ cười tươi: “Vậy được, tối nay em chờ anh ở gara, không nói nữa ạ, tín hiệu ở tàu điện ngầm không tốt.”
Chu Lạc Sâm nói lời từ biệt, cúp điện thoại, sau đó anh bấm một dãy số.
“Luật sư Chu.” Giang Nhậm Hứa tiếp điện thoại: “Có việc bận?”
Giọng Chu Lạc Sâm không giống như đang nói chuyện cùng đồng nghiệp, ngược lại hơi lạnh băng: “Tối nay anh có việc bận, buổi hẹn với em hẳn là sẽ dời qua ngày mai.” Dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Giang Nhậm Hứa nhìn điện thoại bị cắt đứt, mặt không biểu cảm cúi đầu tiếp tục sửa tài liệu.
Lâm Tư ngồi bên cạnh cô ta, cũng nghe thấy cô ta vừa nói chuyện điện thoại với “Luật sư Chu”.
Lâm Tư khẽ hừ một tiếng, tiếp tục tán gẫu cùng Doãn Triết Ngạn, hoàn toàn cô lập cô ta.
Giang Nhậm Hứa không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, lại càng không sợ bị cô lập. Cô ta trầm mặc yên tĩnh, thậm chí ăn cơm cũng đi ra phòng trà nước, ăn xong liền trở về.
Lâm Tư nhìn Giang Nhậm Hứa chậm rãi tới gần, không biết xuất phát từ tâm tình gì, cùng Doãn Triết Ngạn nói: “Tính cách chẳng mấy nhu mì, luật sư Chu lại càng thích Phương Y hơn.”
Giang Nhậm Hứa thính tai cực kỳ, Lâm Tư cũng không đè thấp âm lượng, cho nên cô ta nghe được. Ngày hôm qua cô ta đi làm, công ty có người mới, ngồi ở nơi nào cô ta đã sớm phát hiện.
Giờ phút này, cô ta đem tầm mắt di chuyển tới chỗ Phương Y, ánh mắt khẽ nheo.