Đây quả thật là một chuyện khó khăn, ngày đầu tiên đi làm Phương Y đã gặp phải chuyện này, cô không biết mình nên vui hay buồn.
Hà Tình vừa mới nói với cô, vị trí phía Bắc là dành cho cấp cao hơn, cô ngồi ở đây, theo lý thuyết là chuyện tốt. Nhưng mà khi cô nhìn thấy biểu cảm kia của Lâm Tư, cô dám khẳng định, sau này cô khó sống rồi.
Các đồng nghiệp nhìn thấy cảnh tượng này thì biểu hiện trong đầu của mỗi người đều khác nhau, giống nhau chỉ là kinh ngạc, tựa hồ mọi chuyện đã đi quá xa rồi.
Phương Y vẫn ngồi suy tư, Lâm Tư lại không chờ được. Cô ta ném thùng giấy trong tay xuống bàn, tiếng động nặng nề vang lên. Cũng may ngày đầu tiên đi làm, trên bàn Phương Y cũng không đặt gì nhiều.
“Cô còn muốn kéo dài bao lâu, không phải nói là đổi vị trí sao.” Lâm Tư nói chuyện rất thẳng thắn, Phương Y đứng lên, không than một tiếng bắt đầu thu dọn.
Hà Tình nhìn về phía bên này, không biết thế nào lại lườm vào phòng của Chu Lạc Sâm. Cửa phòng vẫn đang đóng chặt, rèm vẫn kéo xuống, bên ngoài không nhìn được bên trong.
Phương Y nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó cô di chuyển đến chỗ ngồi mới. Lâm Tư nhìn bóng lưng của Phương Y mất hút, đôi mắt cô ta đỏ hoe, gương mặt bất mãn trở nên ủy khuất.
Đem đồ đạc đặt lên bàn mới, Phương Y nhìn người bên cạnh chào hỏi: “Trợ lý Doãn, sau này nhờ anh chỉ bảo.”
Doãn Triết Ngạn ngẩng đầu nhìn Phương Y, gương mặt tuấn tú tươi cười nói: “Mau ngồi xuống đi, đừng đứng đó nữa, lời của Lâm Tư cô đừng chấp nhặt, cô ấy nhất thời mới nổi nóng thôi.”
Xem ra Doãn Triết Ngạn cũng quan sát tình hình, Phương Y xấu hổ lên tiếng “Vâng” liền ngồi xuống.
Doãn Triết Ngạn nhìn cô một lát, nói: “Hẳn là chị Hà đã giới thiệu với em về anh, em tên gì?”
Phương Y buông tập hồ sơ trong tay, nói: “Em là Phương Y, Phương trong địa phương, Y trong kiều diễm.”
Doãn Triết Ngạn cười nói: “Tên hay, rất hợp với em.” Anh ta nói xong liền nhìn vào màn hình, tiếp tục làm việc, chi chít từ ngữ tiếng Anh xuất hiện trên máy.
Nói chuyện với anh ta vài câu đã khiến cho Phương Y giảm bớt lo lắng. Cô cúi đầu nhẹ nhànng sắp xếp lại đồ đạc, sợ tiếng ồn quấy rầy đến anh ta. Doãn Triết Ngạn làm việc rất nghiêm túc, thường xuyên lật chuyển tài liệu, biểu cảm vô cùng tỉ mỉ.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Phương Y liền quay đầu nhìn vào phòng của Chu Lạc Sâm. Rèm cửa chưa kéo, người ở bên trong vẫn chưa đi ra, chuyện vừa rồi dường như không liên quan đến anh, rõ ràng quyết định của anh khiến cho mọi chuyện ồn ào.
Mà thôi, người ta là một nhân vật lớn, còn cô chỉ là thư ký quèn, dù không đồng ý thì có thể thế nào, đổi thì đổi.
Phương Y tiếp tục công việc. Sau khi bận rộn một lúc, trong lòng cô đã bình tĩnh đi rất nhiều. Buổi trưa, ở văn phòng có một điều thú vị xảy ra.
Một món quà tinh xảo được chuyển phát nhanh tới, Hà Tình ký nhận sau đó gõ cửa phòng của Hình Tứ.
Hình Tứ đứng ngoài cửa nói chuyện với cô ta vài câu rồi cũng đi ra, sau khi nhìn thấy món quà thì anh ta nhếch mép.
Anh ta cầm điện thoại, quay số, nói vài câu, Phương Y nghe không rõ, hình như là gọi ai ra nhận quà.
Trong lúc Phương Y đang suy tư liền nghe thấy phía sau có động tĩnh. Cô lập tức nhìn lại, chỉ nhìn thấy Chu Lạc Sâm từ trong phòng làm việc đi ra, hai tay đút túi quần đi tới chỗ Hình Tứ.
Lúc Chu Lạc Sâm và Hình Tứ đứng cạnh nhau, Phương Y phát hiện anh còn cao hơn cả Hình Tứ. Hai người trò chuyện với nhau, cô có thể nghe rõ mồn một, món quà kia là do Hình Tứ tặng cho Chu Lạc Sâm.
Chu Lạc Sâm nhìn hộp quà được gói cẩn thận, chậm rãi ngồi xổm xuống mở.
Hà Tình thấy Chu Lạc Sâm tự mình mở quà thì vội vàng sai vài người tới hỗ trợ. Phương Y do dự không biết có nên qua đó phụ giúp hay không. Cô khó chịu khi đối mặt với Chu Lạc Sâm, anh tạo cho cô cảm giác nguy hiểm. Cơ thể Phương Y cứng ngắc, đầu óc trống rỗng căn bản không biết làm gì, đây gọi là khí thế sao?
Có người khác hỗ trợ, Chu Lạc Sâm cũng không động tay nữa. Anh lịch sự nói lời “cám ơn” với Hà Tình, mấy người phụ nữ bên cạnh cũng đỏ mặt theo, đầu tiên là Lâm Tư.
Hình Tứ nhìn thấy cảnh tượng này thì phì cười, Chu Lạc Sâm cũng không quan tâm, đứng cạnh Hình Tứ chăm chú nhìn món quà.
Hôm nay Chu Lạc Sâm mặc một bộ đồ Tây màu đen, bên trong là áo sơ mi xanh nhạt. Đứng đợi hồi lâu thì anh liên tục thay đổi tư thế, hai tay lấy ra khỏi túi quần, khuy áo tinh xảo trông rất xa xỉ, phù hợp với bộ dạng sang trọng của anh.
Món quà được mở ra. Là một bức tự: “Biết bỏ đi dục vọng mới thành được đại sự” Chữ viết cứng cáp và mạnh mẽ, rõ ràng là do một vị đại sư nào đó chấm bút.
“Thích không?” Hình Tứ nhìn về phía Chu Lạc Sâm: “Tặng cho cậu, chúc mừng cậu lại thắng một vụ kiện lớn.”
Chu Lạc Sâm nhìn bức tự kia thì biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, trầm tĩnh nói: “Cám ơn, thật tốn kém.”
Hình Tứ không nhìn được biểu cảm khác thường của Chu Lạc Sâm, đột nhiên anh ta cảm thấy vô vị. Anh ta cũng không quan tâm, thẳng thắn nói: “Tớ hy vọng cậu có thể hiểu được những ý nghĩa này.” Dứt lời, anh ta quay về phòng mình.
Khóe miệng Chu Lạc Sâm khẽ nhếch, rất nhanh đã khôi phục lại nguyên trạng, dường như anh đang khắc chế cái gì, bề ngoài thờ ơ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng không biết đang cất dấu những bí mật gì.
“Phiền em giữa trưa nhờ người treo tấm văn tự này ngoài cửa phòng của tôi, Hà Tình, cám ơn em.” Giọng nói quyến rũ, ánh mắt nghiêm cẩn nhìn chằm chằm đối phương, nhất cử nhất động đều ra dáng quý ông.
Hà Tình bị Chu Lạc Sâm nhìn thì hoảng loạn, vội nói: “Luật sư Chu khách sáo quá rồi.”
Chu Lạc Sâm gật đầu, sau đó liền xoay người về phòng. Phương Y lập tức cúi đầu, vờ như đang vội làm chuyện riêng, sợ anh phát hiện cô cũng tò mò.
Có điều cô lo lắng thừa, Chu Lạc Sâm căn bản không nhìn đến cô, trực tiếp đi vào văn phòng, cầm túi công văn rời đi.
Một người đàn ông kỳ lạ. Phương Y cắn cắn cây bút trong tay, tập trung suy nghĩ.
Sau vài ngày, Phương Y đã bình tĩnh trở lại, cô vẫn chuyên tâm làm công việc của mình, cũng không đề cập đến chuyện của Chu Lạc Sâm. Dường như anh rất bận, so với các luật sư khác thường hay tới trễ, cũng không thấy có người ủy thác đến tìm anh.
Ngoài ra, Phương Y cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, mỗi khi cô cúi đầu làm việc, dường như có ai đó đang nhìn chằm chằm cô.
Đây chắc là giác quan thứ sáu của phụ nữ, trong lòng Phương Y sợ hãi, sau đó cô nhanh chóng dùng Wechat(1) tâm sự với Khưu Oánh Oánh.
(1) Một phần mềm chat.
【Tớ có một cảm giác rất kỳ lạ.】 Cô gõ tin nhắn.
Khưu Oánh Oánh trả lời: 【Cảm giác gì?】
【Dường như có người luôn quan sát tớ.】 Cô tường thuật nghiêm túc.
Khưu Oánh Oánh không nói chuyện, một hồi lâu mới đáp lại: 【Phương Y, cậu xem phim gián điệp hơi nhiều quá rồi.】
Công việc hiện tại của cô là do Chu Lạc Sâm sắp xếp, anh an bày như thế thì có lợi ích gì? Rõ ràng anh vẫn công tác bình thường, cũng không hề can thiệp vào cuộc sống của cô. Phương Y cảm thấy mình hơi nhạy cảm rồi.
Nhưng buồn rầu thì buồn rầu, kiếm tiền nhàn nhã ai mà chẳng muốn, cô nhanh chóng quăng phiền não sang qua một bên, bắt đầu đem hết tinh lực để tập trung vào công việc.
Công việc ở văn phòng luật cũng không nặng, buổi chiều tan tầm đúng giờ, Phương Y rảnh rỗi không có việc gì làm, sẽ tốt hơn nếu cô tìm thêm được việc ở cửa hàng tiện lợi, có thể kiếm nhiều tiền, sớm ngày thoát khỏi nghèo khổ.
***
Giữa trưa, Phương Y cầm một chai nước sốt vị ớt chan vào cơm, đồng thời xem tin tức trên web, cô nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng: “Ăn nhiều tương ớt không tốt cho da.”
Cả người Phương Y chấn động, chai nước sốt trên tay mém chút nữa rơi xuống. Cô quay đầu nhìn lại, Chu Lạc Sâm đứng ở cửa văn phòng đang muốn rời đi, anh máng áo khoác trên cánh tay, cặp kính che mất con ngươi như nhìn thấu hết tất cả.
Phương Y vội vàng tắt web, sợ bị anh nhìn thấy, cô nói sang chuyện khác: “Không sao, em ăn quen rồi ạ, ăn cay ngon mà.”
Chu Lạc Sâm bước đến bên cạnh cô, thấy trong hộp cơm toàn là nước sốt, mày anh cau lại.
Phản ứng của anh khiến cho cô đỏ mặt, trong lòng tự nhiên xấu hổ, không tự giác che lại hộp cơm.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy thì nhàn nhạt hỏi: “Cay như vậy, ăn vào sẽ có cảm giác gì?”
Phương Y hít thở thật sâu rồi nói: “Đại khái môi sẽ tê nóng, nhưng mà sẽ không để lại vết thương.”
Đôi mắt Chu Lạc Sâm bình tĩnh như hồ nước thoáng cong lên, nâng tay đẩy đẩy gọng kính, thấp giọng nói: “Phải không, giống như tình yêu?”
. . . . . . Đây là phép so sánh kiểu gì?
Phương Y nhớ lại những lời mình vừa nói: “Đại khái môi sẽ tê nóng, nhưng mà sẽ không để lại vết thương.”
Dường như giống với cảm giác hôn nhau…
Suy tư một chút, Phương Y thận trọng nói: “Đúng ạ, giống như tình yêu.”
Giữa trưa trời rất nóng, ánh mặt trời chiếu vào rèm cửa sổ mang theo ấm áp. Cả người Chu Lạc Sâm dường như cũng bị ánh mặt trời chiếu lên, môi mỏng khẽ nhếch, sau đó anh nói lời tạm biệt.
Phương Y nhìn theo bóng lưng của Chu Lạc Sâm, nhớ tới động tác kia thì bỗng nhiên cảm thấy môi mỏng thật đẹp.
Trước đây Phương Y không thích người môi mỏng, bởi vì môi mỏng khiến cho người ta cảm thấy bạc tình, nhưng Chu Lạc Sâm thì khác, ở trên người anh mang theo tính cách thủy chung.
Phương Y còn đang trầm tư thì Doãn Triết Ngạn ở một bên hỏi: “Luật sư Chu nói chuyện với em sao? Nhìn em ngẩn người như thế, bị mắng rồi hả?”
Phương Y quay đầu lại nhìn anh ta, nói: “Không có, chỉ nói vài câu đơn giản thôi ạ.”
Doãn Triết Ngạn cười nói: “Phải không, cảm thấy luật sư Chu là người thế nào?”
“Rất tốt.” Phương Y nhấn mạnh: “Khiêm tốn, khôn ngoan.”
Doãn Triết Ngạn đồng ý gật đầu: “Em nói đúng, nhưng đôi khi luật sư Chu cũng rất khó chịu.”
Phương Y buồn bực hỏi: “Vậy à?”
Doãn Triết Ngạn nói: “Đại khái như em nói đó, anh ấy rất khôn ngoan, cho nên mỗi lần anh ấy quyết định chuyện gì, chỉ khiến cho người ta chán ghét.”
Cách nói chuyện của Doãn Triết Ngạn rõ ràng là đang nhận xét Chu Lạc Sâm tốt, chỗ nào chán ghét cơ chứ? Có lẽ là một câu nói đùa.
Phương Y hiểu ý mỉm cười, tiếp tục ăn cơm trưa. Ở trong tâm trí của cô, hình ảnh của Chu Lạc Sâm ngày càng ấn tượng, anh không còn khiến cô cảm thấy nguy hiểm nữa.
Cô cho rằng anh là một người đặc biệt, chuyện này được thể hiện vào vài ngày sau.