Người Tốt Kẻ Xấu

Chương 42: Chương 42




Sau khi vận động kịch liệt, cả người Phương Y đều mệt mỏi. Cô nhìn lướt qua rèm cửa sổ, ánh nắng ấm áp, mấy giờ rồi nhỉ? Đồng hồ báo thức vẫn chưa reo, hẳn là còn sớm.

Cô cố gắng nhớ về đêm hôm qua, nhưng cánh tay đè trên người cô rất nặng, ngoái đầu nhìn, thì ra cô đang dựa vào người anh, hai người không một mảnh vải che thân, tư thế ái muội.

Phương Y không dám động đậy vì sợ làm Chu Lạc Sâm thức giấc, nhưng kỳ thực, anh đã tỉnh rồi.

Con ngươi đen láy lẳng lặng nhìn cô, trầm mặc ôm chặt eo cô.

“Phải rời giường thôi. . . . . .” Cô mím môi nói: “Hôm nay luật sư Hình ra tòa, em sẽ đi cùng anh ấy.”

Giọng Chu Lạc Sâm bình tĩnh, mang theo âm thanh khàn khàn: “Em còn sức lực lên tòa sao?” Anh hỏi.

“Em không thể nhưng em có thể chờ bên ngoài, nếu bọn họ cần tài liệu thì em sẽ. . . . . .”

“À.” Chu Lạc Sâm nói ngắn gọn: “Sáng nay anh đã đưa những tài liệu cần thiết cho cậu ấy.”

Người cô cứng đờ, xoay mặt đối diện với anh: “Anh đưa cho anh ấy rồi sao?”

“Tài liệu của em đều ở trong phòng, anh chỉ thuận tay giúp em chỉnh sửa một chút, sợ anh làm sai?” Khóe miệng anh khẽ cong, gương mặt tươi cười rạng rỡ.

“Không phải. . . . . . vậy là Hình Tứ đã biết chúng ta ở cùng nhau sao?” Cô cau mày hỏi.

“Cậu ấy đương nhiên biết.” Chu Lạc Sâm nói.

Phương Y trầm mặc, giống như đang suy tư quan hệ giữa bọn họ, anh nhìn cô một hồi, buông lỏng cô ra: “Nếu em thật sự muốn đi thì cứ đi.”

Đôi mắt Phương Y phức tạp nhìn Chu Lạc Sâm, anh tiếp tục nói: “Chẳng qua không còn kịp nữa, bây giờ đã mười giờ rồi.”

Phương Y hoảng hồn cầm lấy di động, quả nhiên đã hơn mười giờ.

“Sao em lại ngủ lâu như vậy? Không thể nào, em đã chỉnh đồng hồ báo thức rồi mà.” Đồng hồ báo thức bị tắt, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết là do ai làm.

Cô ảm đạm nhìn về phía anh, anh bình tĩnh nói: “Là anh, tối qua thấy em mệt quá.” Anh hợp tình hợp lý nói.

Phương Y thở dài: “Anh bảo luật sư Hình đã sớm biết chuyện của chúng ta, vậy ‘sớm’ là bao lâu?”

Chu Lạc Sâm xốc chăn xuống giường, anh chỉ mặc một chiếc quần tây, thậm chí thắt lưng cũng chưa cài. Anh không chỉ có khuôn mặt tuấn tú, còn có một làn da rất đẹp.

“Ngày đầu tiên cậu ấy đã biết.” Chu Lạc Sâm cầm lấy áo sơmi mặc vào, chậm rãi cài nút: “Bữa sáng ở trên bàn, rửa mặt rồi ra ăn.”

Phương Y nắm chặt chăn chậm rãi đứng lên, dè dặt cẩn trọng lo lắng hành động của mình sẽ khiến cho Chu Lạc Sâm để ý.

“Anh tránh mặt nhé?” Dứt lời, xoay người qua.

. . . . . . Anh chỉ xoay người thôi mà, có tránh mặt đâu? Phương Y thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh nhẹn lấy quần áo gấp ở đầu giường cấp tốc mặc vào.

Đây là bộ đồ trong hành lý của cô, có lẽ sáng nay anh đã thức dậy sớm để chuẩn bị, con người của anh quả thật chu đáo.

Mặc quần áo xong cô bước xuống giường, rửa mặt đi đến sofa phòng khách ngồi xuống, ngửa đầu nhìn anh thắt dây lưng quần.

Tối hôm qua anh quá vội vàng, cô cũng nhất thời quên mất tránh thai, anh là một người đàn ông trưởng thành, anh biết khi nào thì nên khắc chế, cuối cùng anh phóng thích tinh dịch ra ngoài, vì cô giải quyết lo trước lo sau.

Cô nhìn anh chằm chằm, anh mở miệng nói: “Hôm nay em muốn theo anh ra ngoài đi dạo, hay là muốn cùng công tác cùng Hình Tứ?”

Phương Y trầm tư, Chu Lạc Sâm chăm chú nhìn cô một hồi, chủ động nói: “Anh về nội thành.” Dứt lời, đi lấy cà vạt trên giá.

Cô nhìn bóng lưng anh hỏi: “Anh có việc bận sao?”

Chu Lạc Sâm đưa lưng về phía Phương Y nói: “Nếu em muốn anh ở lại thì anh sẽ tạm gác công việc sang một bên.”

. . . . . . Phương Y cẩn thận suy nghĩ, cô và anh còn rất nhiều thời gian, vẫn là nên xem trọng công tác. Tối hôm qua Hình Tứ rất kỳ quái, sáng nay Chu Lạc Sâm lại thay cô đưa tài liệu cho anh ta, không biết anh ta nghĩ như thế nào.

“Vậy anh trở về đi, trên đường lái xe cẩn thận.” Phương Y mở màn che điểm tâm lên, bên trong là bánh mì và cà phê, cô cầm lấy bánh mì bỏ vào miệng, muốn hỏi anh có muốn cùng ăn không, phút chốc anh đã đi qua.

Đứng ở mép bàn, Chu Lạc Sâm chậm rãi cúi người, đưa cà vạt qua nói: “Giúp anh.”

Miệng Phương Y đang ngậm bánh mì, ngây thơ nhìn anh một lúc, sau đó cô yên lặng cầm bánh đưa đến miệng anh. Chu Lạc Sâm cụp mí mắt lướt qua, tránh đầu.

“Muốn em. . . . . . đút bằng miệng.” Giọng nói dịu dàng như nước, nói xong liền mở miệng cắn miếng bánh mì ở trong miệng cô, nuốt vào bụng. Tiếp theo, anh tự buộc cà vạt, đứng thẳng người, động tác lưu loát tựa như nước chảy mây bay.

“Khụ.” Phương Y ho một tiếng: “Sao anh về vội vậy?” Kỳ thực cô chẳng biết anh vội chuyện gì, cô muốn lãng sang chuyện khác.

Chu Lạc Sâm tựa hồ không muốn nhiều lời, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chuyện cá nhân, không có gì đáng ngại.”

Phương Y “À” lên một tiếng, uống một ngụm cà phê, nói: “Em phải đi công tác rồi.”

Chu Lạc Sâm khẽ gật đầu, nhìn đồng hồ: “Anh không ăn sáng, đi trước nhé.”

Phương Y nghe vậy liền đứng lên: “Anh không ăn sao? Mùi vị cũng không tệ.”

“Em cứ ăn đi. Ăn ít một chút, lát nữa còn phải ăn cơm trưa.” Dứt lời, xoay người đi ra cửa, cô nhìn theo bóng lưng anh, vội vàng đi theo.

“Vậy anh lái xe cẩn thận. . . . . .” Cô rất muốn đổi ý, muốn anh ở lại, bước chân anh vội vàng lại khiến cô không nói được.

Chu Lạc Sâm đi tới cửa liền xoay người qua, cúi đầu hôn mặt cô một cái, nhấc chân rời đi.

Phương Y tựa vào cửa nhìn anh biến mất ở góc rẽ, trong lòng vắng vẻ, ăn cái gì cũng không còn ngon.

Cô trở lại phòng cầm điện thoại, nhắn một tin nhắn cho Trần Quân Du, hỏi anh ta có phải đang ở tòa án hay không. Trần Quân Du vẫn chưa hồi âm, Phương Y đợi đến sốt ruột, tính toán gọi một cuộc điện thoại qua liền nhận được hồi âm, người hồi âm không phải là trợ lý Trần mà chính là Hình Tứ.

Tin nhắn rất đơn giản, chỉ bốn chữ: Em trở về đi.

Trở về? Phương Y ngẩn người, theo lý thuyết phải còn vài ngày nữa mới hết công tác, bỗng nhiên bảo cô trở về? Chẳng lẽ là bởi vì Chu Lạc Sâm?

Phương Y sốt ruột bấm số điện thoại của Hình Tứ, một hồi lâu Hình Tứ mới tiếp nhận, cô chào hỏi anh, trực tiếp hỏi: “Luật sư Hình, ý anh là muốn em trở về công ty sao?”

Giọng Hình Tứ lãnh đạm: “Em muốn đi đâu cũng được, ở đây không còn việc của em nữa rồi.”

Trong lòng Phương Y giống như bị tảng đá lớn đè ép, cô không thở nổi: “Là vì em làm sai chuyện gì sao?” Cô thấp giọng hỏi.

Hình Tứ trầm mặc thật lâu mới nói: “Em không có lỗi, cũng không thất trách, là anh tạm thời chưa muốn dùng tới em, trở về đi.” Dứt lời, cúp điện thoại.

Trong lòng Phương Y triệt để trầm xuống, cơ hồ có thể xác định Hình Tứ khó chịu. Về phần nguyên nhân chắc là chuyện giữa cô và Chu Lạc Sâm.

Tối hôm qua Chu Lạc Sâm ở trong phòng cô, sáng nay anh lại đưa tài liệu cho Hình Tứ, cũng không biết Chu Lạc Sâm có nói gì kích thích anh ta không. Từ lúc cô đến công ty, Hình Tứ và Chu Lạc Sâm luôn đối chọi nhau, anh ta cũng từng nhắc nhở cô cẩn thận với Chu Lạc Sâm, có điều cô không nghe lời khuyên bảo, bây giờ tình cảm phát triển đến nước này, Hình Tứ mất hứng là điều tất nhiên.

Phương Y sửa soạn hành lý, chuẩn bị đi về nội thành. Cấp trên đã mở miệng, cô ở lại đây chỉ tổ vướng bận anh ta.

Bây giờ cô chỉ cần thu dọn hành lý và máy vi tính của công ty là có thể trực tiếp đi rồi. Ứớc chừng một giờ sau, Phương Y kéo hành lý và cầm thẻ phòng đi ra, từ khách sạn đánh xe về hướng nhà ga.

Ở phía bên này, Hình Tứ nhìn đồng hồ, tính nhẩm thời gian, phỏng chừng Phương Y đã đi rồi, do dự không muốn cô đi nữa nhưng kết quả cuối cùng không dám gọi điện.

Có điều, lý trí cũng không cho phép anh ta làm như vậy. Buổi sáng cùng Chu Lạc Sâm đối mặt, hai người cho dù không nói gì nhưng chuyện tối ngày hôm qua ai cũng hiểu. Bọn họ phát triển đến nước này, anh ta có làm cái gì cũng không còn ý nghĩa nữa.

Trần Quân Du nhìn Hình Tứ trầm tư không nói, anh ta cho rằng Hình Tứ đang suy tư về vụ án, nhân tiện nói: “Luật sư Hình, tôi có chuyện muốn thảo luận một chút.”

Hình Tứ nhìn về phía anh ta, hỏi: “Sao?”

“Lục Nhất Minh là kẻ tình nghi sát hại tổng giám đốc Dương Kiến Cẩm đang bị tạm giam, nhưng sau khi anh ta bị giam giữ, Dương Kiến Cẩm lại bị cáo buộc buôn lậu một số tiền lớn, cho dù Dương Kiến Cẩm còn sống, hình phạt này cũng là sớm hay muộn. Tôi nghĩ, hung thủ giết Dương Kiến Cẩm có thể cũng biết điều này. Nhưng mà, người đó lại muốn giá họa cho Lục Nhất Minh.”

Hình Tứ chau mày đáp: “Cậu suy luận rất hay.”

Trần Quân Du cười nói: “Luật sư Hình thật hiểu biết, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản. Cuộc gọi cuối cùng của Dương Kiến Cẩm là gọi cho Lục Nhất Minh, nhưng Lục Nhất Minh đã khai rằng sau đó Dương Kiến Cẩm liền cúp máy, chỉ nhắn tin cho Lục Nhất Minh bảo đến tìm anh ta, như vậy bằng chứng tạo thành sẽ là Lục Nhất Minh sát hại Dương Kiến Cẩm, luật sư Hình, anh nói xem, có phải có người đã ngụy tạo chứng cứ không?”

Hình Tứ gật đầu: “Ừ, cũng có thể, nhưng mà chúng ta không tìm được bằng chứng ngoại phạm của Lục Nhất Minh, camera ghi hình ở thời điểm đó cũng không phát hiện được nhân vật nào khả nghi gặp mặt Dương Kiến Cẩm, các nhân chứng truy tố và bằng chứng đều ở đây, chúng ta không còn cách nào khác.”

“Đúng vậy, chuyện này quả thật rất kỳ lạ, Lục Nhất Minh rõ ràng không có động cơ gây án, vì sao hiện trường lại có tóc của anh ta? Chẳng lẽ anh ta thân là giám đốc của một công ty lớn lại không thể kiềm chế tính tình của mình mà đi sát hại đối thủ?” Trần Quân Du nhíu mày.

Hình Tứ thản nhiên nói: “Tôi không nghĩ rằng Lục Nhất Minh là hung thủ thật sự, nếu thật sự là anh ta, tôi cũng sẽ không tiếp nhận vụ án này. Khẳng định hung thủ là người có quan hệ mật thiết với anh ta. Hiện tại, chúng ta phải tìm được manh mối càng sớm càng tốt.”

“Lần này chúng ta có bao nhiêu thời gian?” Trần Quân Du hỏi.

“Vụ án này rất lạ, chúng ta. . . . . .” Lời còn chưa dứt, dường như anh ta nhớ đến cái gì, gọi điện thoại đến quầy lễ tân của khách sạn, nhờ lễ tân gom hết tất cả tạp chí về tin tức của vụ án này, chờ về khách sạn sẽ xem sau.

“Luật sư Hình muốn gom báo cũ làm gì?” Trần Quân Du không hiểu hỏi.

Hình Tứ lắc đầu không nói chuyện, vì anh ta cho rằng mọi thứ đều có liên quan đến những người mà họ biết, nhất định phải điều tra rõ ràng, để tránh rắc rối không cần thiết, hoặc là. . . . . . Bứt dây động rừng.

Buổi chiều, Phương Y trở lại công ty, các đồng nghiệp cũng không hỏi han chuyện gì. Cô ngồi vào chỗ của mình, đột nhiên nhớ đến sắc mặt không tốt của Cuh Lạc Sâm lần trước, gần đây công việc bận rộn, vì vậy cô cũng không có thời gian để xem lại tờ báo kia.

Phương Y dựa vào trí nhớ tìm được tờ báo mà Chu Lạc Sâm đã xem ngày đó, cẩn thận đọc một lần, cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy được tên công ty quen thuộc.

Nguyệt Lân Thế Giai? Đây không phải là công ty của Lục Nhất Minh mà Hình Tứ đang tham án lần này sao?

Phương Y nghiêm túc đọc, đại khái đây là công ty thương mại xuất nhập khẩu nổi tiếng về nguồn năng lượng, giám đốc của Nguyệt Lân Thế Giai có một chút xích mích với công ty đối tác, tuyên bố sẽ cạch mặt đối phương. . . . . .

Tin tức này trở nên rúng động khi cô nhìn thấy Lục Nhất Minh đang lãnh án tử, tổng giám đốc Dương Kiến Cẩm từng có xích mích với anh ta bị sát hại, cảnh sát điều tra camera ghi hình cũng phát hiện Lục Nhất Minh có mặt tại hiện trường lúc đó, chứng cứ này cộng với chứng cứ hiềm khích trước đó khiến anh ta bị khởi tố.

Chu Lạc Sâm nhíu mày vì tin tức này sao?

Không đúng.

Phương Y lại đọc một lần, các tin tức khác đều bình thường, không có khả năng Chu Lạc Sâm sẽ cảm thấy hứng thú, vậy thì chỉ có thể là tin tức này.

Đột nhiên Phương Y sực nhớ, cô buông tờ báo tìm tòi thông tin trên mạng: Công ty Trí Hành, đương nhiệm Đổng Sự Trưởng họ Chu, gọi là Chu Trí Hành, Chu Lạc Sâm cũng họ Chu.

Phương Y cảm thấy nghi ngờ này của mình là chính xác, anh lo lắng là điều tất nhiên. Nghĩ vậy, cô cũng an tâm rất nhiều, cô lấy cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn cho anh, không biết anh có đang ở công ty hay không. Cô không muốn đề cập đến việc riêng của anh, nhưng mà cô nên quan tâm anh một chút, không phải sao?

Nhưng, mọi thứ vượt quá mong đợi của cô..

Cửa văn phòng của Chu Lạc Sâm mở ra, trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào nhìn qua, phát hiện một bóng người đang cười tủm tỉm, Chu Mạn Mạn. Người theo sau cô ta không phải là Chu Lạc Sâm thì là ai?

Trước đó mười phút cô đã gửi tin nhắn cho anh nhưng không thấy anh hồi âm. Tựa hồ cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh quay về phía cô, đáy mắt cô tối sầm.

Phương Y mặt không biểu cảm thu hồi tầm mắt đối mặt với Computer, nghĩ rằng, thì ra anh gấp gáp trở về là muốn gặp Chu Mạn Mạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.