Trời mưa cả đêm, sấm sét vang lên ầm ĩ, sau nửa đêm Phương Y mới miễn cưỡng đi ngủ.
Ngày hôm sau trời đã tạnh mưa, mặc dù vẫn còn âm u nhưng trời hôm nay rất đẹp.
Hôm nay trời mây gió bất thường, có lẽ do hôm qua mưa lớn, trong tiểu khu hết nước lại mất điện, đừng nói là ăn cơm, thậm chí rửa mặt cũng là cả một vấn đề.
Phương Y sốt ruột tìm nửa ngày mới tìm được một lọ nước khoáng, cô nhanh chóng rửa mặt đánh răng. Cô nhìn nhìn di động, cách giờ hẹn còn đúng 1 giờ, cô trang điệm đơn sơ, chắc là không kịp ăn sáng. Sau đó cô thay quần áo rồi mới đi ra ngoài.
Không điện không nước, cơm cũng không ăn, tiết kiệm được tiền.
Bây giờ đã hơn tám giờ rưỡi, Chu Lạc Sâm hẹn cô chín giờ sẽ chờ ở trước tiểu khu, giờ này anh còn chưa xuất hiện. Cô phải nhanh chóng đi ra phía ngoài chờ anh, nếu một lúc nữa anh lái xe vào, sẽ thấy khu vực này bẩn thỉu.
Nhưng mà ông trời không chìu lòng người, phàm chuyện gì Phương Y nghĩ sẽ suôn sẻ, cuối cùng trở thành ngoài ý muốn.
Khi cô bước xuống thang lầu liền nhìn thấy một chiếc xe Lexus đứng đợi, nước ngập đến mắt cá chân, nếu cô cứ từ đây bước vào trong xe, có thể sẽ không làm bẩn giày. Chu Lạc Sâm từ bên trong cúi người thay cô mở cửa xe, cô hơi kinh ngạc một chút.
Sau một lúc lâu Phương Y mới kiên trì nói: “Luật sư Chu, anh tới sớm hơn dự định.”
Chu Lạc Sâm thản nhiên nói: “Lên xe.”
Phương Y gật đầu bước vào xe thấp giọng: “Đường trong tiểu khu rất hẹp, đáng ra anh nên gọi điện thoại cho tôi.”
Chu Lạc Sâm im lặng, chỉ nói: “Cài dây an toàn, cửa chưa khóa, em đóng mạnh thêm một chút nữa.”
Phương Y vội vàng mở cửa xe ra rồi dùng sức đóng lại, khi cửa xe mở ra, hàng xóm láng giềng đều nhìn cô ngạc nhiên, phát hiện cô có tình nhân giàu có. Phương Y xấu hổ lườm Chu Lạc Sâm, trên mặt Chu Lạc Sâm không biểu cảm, tư thế lái xe tao nhã, dây an toàn buộc trên người anh tương phản với bộ đồ vest màu đen,.
Anh im lặng không nói, kính râm che mất hai tròng mắt yên tĩnh như mặt hồ, tĩnh đến mức không một gợn sóng.
Phương Y thừa nhận, Chu Lạc Sâm là một người đàn ông hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp. Chẳng những tướng mạo anh tuấn, tài trí hơn người lại còn có tâm địa thiện lương…
Đột nhiên, môi mỏng khẽ nhếch, cô nghe anh nói: “Ghế sau có đồ ăn sáng.”
Phương Y ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn lại, quả nhiên có một túi giấy.
“. . . . . .” Cô ngập ngừng nhìn anh, anh không nói gì, chỉ đưa tay mở nhạc trong xe.
Xe việt dã chạy tung tăng trên đường, cô nhìn anh xoay người lấy đồ ăn sáng trong lúc đang đợi đèn đỏ: “Tôi ăn rồi, em ăn đi.”
Nếu cô từ chối thì tự kiêu quá, cô tiếp nhận ý tốt của anh, thấp giọng: “Cám ơn, luật sư Chu.”
Chu Lạc Sâm không nói không rằng, lẳng lặng tiếp tục lái xe, anh hướng khách sạn chạy tới.
Anh mở nhạc trong xe, là bài 《Anh yêu em》.
Ca khúc vang lên: “Tình yêu, giống như một giấc mộng, vừa rõ ràng vừa hư ảo.”
Phương Y cảm thấy kỳ lạ, cô vừa ăn cháo vừa lặng lẽ liếc Chu Lạc Sâm, anh đang yên tĩnh lái xe, biểu cảm này lại càng tăng thêm một phần mỹ cảm.
Trong lòng Phương Y chộn rộn, trời hôm nay quả thật rất đẹp.
Sau khi ăn xong bữa sáng, xe vẫn chưa đến nơi. Trong xe quá mức yên tĩnh, Phương Y đành phải mở miệng.
“Lần này nhờ có luật sư Chu hỗ trợ, mọi việc nhất định sẽ ổn thỏa. Kỳ thực đây là lỗi của tôi, thật ngại quá. Lần sau tôi sẽ chú ý không gây thêm phiền toái cho công ty.” Phương Y thở hắt ra, dịu dàng nói.
Chu Lạc Sâm đang chuyên tâm lái xe, đột nhiên anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Phương Y nhịn không được thở dài, luật sư Chu thật đáng sợ, lựa chọn trầm mặc biến thành ngậm miệng không nói, chắc chắn là không thích cô đàm luận về vấn đề này.
Vì thế, cô nhanh chóng đổi đề tài: “Nếu em có tài như luật sư Chu thì tốt, như vậy sẽ không còn áp lực.” Cô cười, có vẻ thập phần quẫn bách.
Cuối cùng Chu Lạc Sâm cũng chịu mở miệng, giọng nói nhẹ như lông chim, rõ ràng không mang một tia gợn sóng: “Mỗi người đều có áp lực khác nhau, nếu không nghĩ đến thì nó sẽ không tồn tại.”
Hai câu không đủ hình dung giọng nói trầm ấm của anh, Phương Y hy vọng được nghe anh nói tiếp.
Cô đăm chiêu nhìn anh, anh nói: “Trên đời này không có chuyện gì là không thể giải quyết được, em chỉ cần suy nghĩ như vậy là đủ.”
Cô hiểu chứ, cô nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Chu Lạc Sâm ngừng xe trước cửa khách sạn, trầm tĩnh liếc cô nói: “Hai bàn tay trắng cũng không phải không tốt, ít nhất em không có dục vọng.”
Phương Y nheo mắt hoài nghi, không rõ tại sao anh lại nói như vậy.
Anh nhếch miệng, cười đến lịch sự, khí chất yên tĩnh như viên đá quý, lóe ra ánh sáng lạnh đến thấu xương.
“Dục vọng là thứ đáng sợ, không mang theo cũng không giữ lại, đây mới là điều. . . . . . Khó nhất.” Anh nói xong liền xuống xe mở cửa tay lái phụ cho cô, cô hậu tri hậu giác đi xuống.
Phương Y vội vàng xuống xe, hai chân lúc không cẩn thận đạp vào vũng nước, bắn lên góc quần của Chu Lạc Sâm.
“Em, em xin lỗi!” Phương Y vội vàng nói, từ trong túi xách lấy khăn ngồi xổm xuống lau giúp anh. Anh né người một chút nhưng tay cô túm chặt góc quần của anh, dè dặt cẩn trọng giúp anh lau bớt nước. Anh cúi đầu nhìn cô, hô hấp tự nhiên cứng ngắc, đột nhiên anh quay đầu đi.
Một lát sau, Phương Y đứng lên, nói: “Tạm thời thế này vậy, quần áo của anh chắc đắt lắm, nếu không ngại anh cứ để em đem về giặt khô.”
Chu Lạc Sâm lui về phía sau một bước, quay đầu nói: “Không cần, đi thôi.” Dứt lời, trực tiếp đi vào khách sạn.
Phương Y cầm khăn nhét vào túi xách đi theo anh, cảm thấy anh đang trốn tránh cô, anh ghét cô rồi sao? Hy vọng đây chỉ là ảo giác.
Vào khách sạn, hai người đi lên lầu tìm bà lão, lúc đi ngang qua đại sảnh, trùng hợp đụng phải bà lão đang đi xuống lầu, bà mặc quần áo sạch sẽ, tinh thần cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Luật sư Chu!” Bà lão nhìn thấy Chu Lạc Sâm thì đặc biệt kích động: “Tôi, tôi đang muốn đi xuống chờ cháu.”
Chu Lạc Sâm nói: “Chúng ta đi thôi.” Anh xoay người rời đi trước, Phương Y suy tư một chút, kéo tay bà lão, đỡ bà cùng đi.
Bà lão có ấn tượng tốt với Phương Y, càng không ngừng vuốt ve mu bàn tay cô. Sau khi đi vào thang máy, cảnh tượng này đều dừng lại ở trong mắt Chu Lạc Sâm.
Đột nhiên anh nhíu mày, nói: “Em giúp tôi một chút.” Anh đưa túi công văn qua cho cô: “Tôi cột dây giày.”
Phương Y còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã phải lo lắng cầm túi công văn, hai tay cô bận rộn, không cách nào đỡ bà lão nữa.
Sau khi cầm túi công văn của Chu Lạc Sâm, Phương Y mới cúi đầu nhìn anh, anh đã buộc xong dây giày rồi.
“Cám ơn.” Anh đứng lên nói, cũng không cầm lại túi công văn.
Ra xe, ba người liền đi tới nơi sinh sống trước đây của bà lão, đó là một tòa chung cư cao tầng, bọn họ ở tầng 7. Thang máy càng lên cao, toàn thân bà lão càng run rẩy, Chu Lạc Sâm nhìn thấy cảnh tượng này cũng không biểu hiện gì, hẳn là anh đã quen với chuyện như thế, còn Phương Y thì khác, cô là người dễ cảm động, có điều cô cũng không còn cách nào an ủi.
Thang máy dừng ở tầng 7, Chu Lạc Sâm liền đi tới trước cửa căn hộ 702, ấn chuông cửa.
Bà lão nghe thấy tiếng chuông cửa thì hít thở sâu, miễn cưỡng ổn định tinh thần.
Cánh cửa căn hộ được mở ra, bên trong là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy Chu Lạc Sâm thì hoài nghi.
Tuy nhiên hoài nghi này nhanh chóng được gỡ bỏ, bởi vì chị ta nhìn thấy mẹ chồng của mình.
“Là bà?” Sắc mặt chị ta trở nên thiếu kiên nhẫn: “Bà còn dám trở lại đây, mang thêm người theo, muốn làm gì hả?” Chị ta nhìn xung quanh, tựa hồ sợ hàng xóm nghe thấy, vội vàng nói: “Đi khỏi đây mau, đừng đến đây tìm tôi sinh sự, còn hai người nữa, tôi khuyên hai người đừng xía vào chuyện này, không xong đâu!”
Chị ta chuẩn bị đóng cửa, Chu Lạc Sâm trực tiếp giữ chặt cửa, toàn bộ quá trình mặt không biểu cảm bước vào căn hộ, cũng không quay đầu lại, nói: “Vào đi, đóng cửa lại.”
Câu này rõ ràng là đang nói với Phương Y và bà lão, chị ta thấy vậy thì lập tức hét lên: “Các người muốn làm gì hả? Đây là xâm phạm bất hợp pháp, tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Chu Lạc Sâm nhìn về phía người phụ nữ, đẩy đẩy gọng kính: “Xem ra chị cũng biết chuyện này, có vẻ rất am hiểu về luật.” Anh khinh thường bắt tay cùng đối phương, miệng đơn giản giới thiệu: “Xin chào, tôi họ Chu, là luật sư của bà Tân.”
“Luật sư?” Chị ta ngập ngừng, kinh hồn bạt vía nói: “Bà ấy còn có tiền mời luật sư?” Lại chậm rãi cúi mi: “Đợi chút, nhìn cậu rất quen, họ Chu? Chu cái gì ấy nhỉ. . . . . .” Chị ta suy nghĩ cả nửa ngày trời, sau đó đột nhiên giật mình nhìn về phía Chu Lạc Sâm: “Là cậu!”
Đây là lần thứ hai chị ta nghe đến cái tên này, Chu Lạc Sâm thậm chí còn không thèm nhìn chị ta, môi mỏng khẽ mở: “Hoặc là chị gọi điện thoại kêu chồng mình trở về gặp mặt, hoặc là tôi sẽ đem chuyện này trình lên tòa án?”
Nghe được hai chữ “Tòa án”, chị ta trầm mặc, một lát sau mới nói: “Tôi đi rửa mặt, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại kêu anh ấy trở về, các người ngồi chờ đi.”
Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm rồi liếc mắt đến chiếc sofa trong nhà, từ trong túi xách cô lấy khăn giấy ra, cầm đến sofa, con ngươi thâm thúy của anh liếc cô một cái, cô nhẹ nhàng cười: “Ngồi không?”
Chu Lạc Sâm do dự nhưng vẫn ngồi xuống, Phương Y và bà lão cũng cùng ngồi, sofa nhỏ hẹp vô duyên vô cớ đẩy cô ngồi gần sát anh, anh có thể nghe thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô.
“Em dùng nước hoa hiệu gì thế?” Anh bỗng nhiên hỏi.
Phương Y ngẩn người, nói: “Tôi không dùng ạ.”
“À…”
Eo nhỏ chân dài, mái tóc xoăn nhẹ, bô ngực xem như đẫy đà, mùi thơm kia là. . . . . . Mùi thơm của người phụ nữ.