Editor + Beta: Tiểu Hy.
Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm ra khỏi rừng cây nhỏ, Tôn Điềm Điềm thẹn thùng, đầu vẫn luôn gắt gao chôn ở cánh tay anh.
Thẩm Niệm Thâm còn chưa thấy Tôn Điềm Điềm thẹn thùng như vậy, nhịn không được liền nở nụ cười, nhìn cô, thấp giọng cười, “Sao lại thẹn thùng như vậy?”
Mặt Tôn Điềm Điềm chôn ở cánh tay Thẩm Niệm Thâm, rầu rĩ mà cười ra tiếng, một lát sau mới ngẩng đầu, khuôn mặt hồng hồng, cười nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Anh nói xem, sao anh lại làm loại chuyện này?”
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, khóe miệng câu lấy một tia cười xấu xa, “Chuyện gì?”
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, ngay sau đó thẹn thùng đánh vào tay Thẩm Niệm Thâm một cái, “Thẩm Niệm Thâm anh xấu lắm, biết rõ còn cố hỏi.”
Thẩm Niệm Thâm tức khắc bật cười, bắt lấy tay cô, chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay.
Tôn Điềm Điềm nhẹ nhàng trừng mắt với anh một cái, Thẩm Niệm Thâm cười nhìn cô, kéo kéo tay cô mà ôn nhu nói: “Đi thôi.”
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới cười, hai người nắm tay đi về hướng ký túc xá.
Trong đầu Tôn Điềm Điềm đều là cảnh tượng vừa rồi ở rừng cây nhỏ, vừa ngượng ngùng vừa có chút vui sướng nói không nên lời, nhẫn nại mà thẹn thùng hỏi anh, “Có phải anh lén học không?”
Thẩm Niệm Thâm cười, “Học với ai?”
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu, chớp chớp mắt, “Trong TV.”
Nếu không sao lại đột nhiên thuần thục như vậy...
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Loại chuyện này cần phải học sao?”
Tôn Điềm Điềm: “...”
Đã đến cửa ký túc xá, Thẩm Niệm Thâm cười xoa xoa đầu cô, “Ngốc à, không thầy dạy cũng biết, có hiểu không?”
Tôn Điềm Điềm: “...”
Thẩm Niệm Thâm: “Vào trong đi, thu dọn hết đồ đạc, 9 giờ sáng mai anh tới đón em, sau đó đưa em về nhà.”
Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, “Em biết rồi.”
Thẩm Niệm Thâm: “Anh đi đây.”
Tôn Điềm Điềm nhìn nhìn bốn phía, thấy không có người liền nhanh chóng nhón chân, ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, “Hôn em một cái.”
Thẩm Niệm Thâm cười, cúi đầu hôn lên môi cô, “Được chưa?”
Tôn Điềm Điềm cao hứng, nhếch miệng cười rộ lên, nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thẩm Niệm Thâm “ừ” một tiếng, “Anh biết rồi.”
Tôn Điềm Điềm: “Ngủ ngon.”
Thẩm Niệm Thâm: “Ngủ ngon.”
...
Buổi tối hôm nay, Tôn Điềm Điềm ngủ cực kì ngon, trong mộng, cô lại mơ thấy mình hôn môi Thẩm Niệm Thâm, một cái hôn hết sức triền miên, lòng tựa như bị hòa tan.
Chín giờ sáng hôm sau, Thẩm Niệm Thâm tới ký túc xá đón Tôn Điềm Điềm, kết quả gọi điện thoại hơn nửa ngày cô mới bắt máy, thanh âm buồn ngủ, “A Niệm...”
Thẩm Niệm Thâm ngẩn người, thấp giọng hỏi: “Còn đang ngủ à?”
Đầu kia điện thoại, Tôn Điềm Điềm giãy giụa trong ổ chăn một lát, đầu tóc rối bù ngồi dậy, dụi dụi mắt, “Ừm.”
Thẩm Niệm Thâm nghe thanh âm buồn ngủ mông lung của cô, dở khóc dở cười, “Không phải nói 9 giờ tới đón em sao.”
Tôn Điềm Điềm ngồi có chút lạnh, lại nhịn không được mà chui vào ổ chăn, “Em có đặt đồng hồ báo thức, nhưng đồng hồ vừa reo thì em lại nhấn tắt.”
Thẩm Niệm Thâm: “Vậy em đã thu dọn xong đồ đạc chưa?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, thanh âm nghe rất ủy khuất, “Em vốn định sáng nay thu dọn...”
Thẩm Niệm Thâm nhịn không được cười, “Anh chờ em, hiện tại em thu dọn đi.”
Tôn Điềm Điềm nằm trong ổ chăn, thanh âm nho nhỏ, “Anh vào đây giúp em thu dọn được không? Trình Đóa đã đi rồi, chỉ còn một mình em ở phòng ngủ.”
Thời điểm trường học nghỉ, rất nhiều nữ sinh để bạn trai vào hỗ trợ dọn đồ đạc, hơn nữa khu của đám Tôn Điềm Điềm đều học nghệ thuật, khoa nghệ thuật được nghỉ sớm nhất, toàn bộ học sinh gần như đã đi hết, bên trong trống rỗng, một bóng người cũng không có.
Nhưng ngày mai trường mới đóng cửa nên cửa ký túc xá còn có dì quản lý trực ban, Thẩm Niệm Thâm đến đăng ký, dì quản lý cười tủm tỉm hỏi: “Tới giúp bạn gái dọn đồ đạc à?”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Đúng vậy.”
“Ký tên ở đây là được.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Niệm Thâm đăng ký xong mới đi vào bên trong, gọi điện cho Tôn Điềm Điềm hỏi số phòng, một lát liền tới cửa.
Lúc tiếng đập cửa vang lên, Tôn Điềm Điềm vẫn còn ở trên giường, cô nhanh chóng bò dậy, “Tới liền.”
Chui ra khỏi ổ chăn, đỡ lan can, dẩu mông xuống giường.
Cửa vừa mở ra, Thẩm Niệm Thâm liền thấy Tôn Điềm Điềm mặc một bộ váy ngủ màu hồng hình gấu, đầu tóc rối bù đứng ở bên trong.
Anh giơ tay xoa xoa tóc cô, “Sao lại ngủ đến đầu tóc rối bù như vậy.”
Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc, kéo anh tiến vào, “Mau vào đi, bên ngoài rất lạnh.”
Trong ký túc xá có máy sưởi, trong phòng rất ấm áp.
Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm vào, nói: “Bảy giờ sáng Trình Đóa đã ra cửa, vốn dĩ cậu ấy đã kêu em, kết quả em lại ngủ quên mất.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô cười, “Em là heo nhỏ lười sao?”
Tôn Điềm Điềm trừng anh, “Anh mới là heo lười, anh là heo lớn lười.”
Thẩm Niệm Thâm nhéo nhéo mũi cô, “Heo nhỏ lười, mau đi rửa mặt.”
Tôn Điềm Điềm cười, nói: “Vậy anh giúp em thu dọn đồ đạc đi, máy tính ở trên bàn, còn có vài bộ quần áo mùa đông trong ngăn tủ nữa.”
“Ừm, anh thu dọn giúp em, em mau đi rửa mặt đi.”
Thời gian nghỉ đông khá ngắn, Tôn Điềm Điềm không muốn mang quá nhiều đồ về, nếu không đến ngày khai giảng còn phải mang đến một lần nữa, rất phiền toái.
Thẩm Niệm Thâm giúp cô cất mấy bộ quần áo mùa đông trong ngăn tủ vào rương hành lý, sau đó đi đến bàn học lấy máy tính cho cô.
Thời điểm lấy máy tính, anh phát hiện có một tờ giấy vẽ bị đè phía dưới, trong tranh là hình vẽ rừng cây nhỏ tối hôm qua, hai người đứng ở dưới tàng cây hôn môi.
Vóc dáng nam sinh rất cao, hơi cong người, một tay ôm eo, một tay đặt sau gáy của nữ sinh, môi dán lên môi nữ sinh.
Thân thể nữ sinh nho nhỏ, rúc ở trong lòng nam sinh, đôi mắt mở tròn xoe, gương mặt đỏ ửng thẹn thùng.
Bên cạnh nam sinh có vẽ một trái tim, bên trong trái tim viết hai chữ “A Niệm”, bên cạnh nữ sinh cũng vẽ một trái tim, bên trong viết hai chữ “Điềm điềm“.
Phía dưới viết một hàng chữ: Ngày 20 tháng 11 năm 2012, mình cùng A Niệm hôn môi, vui vẻ ^_^
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm tờ giấy vẽ này thật lâu, sau đó gấp nó lại, bỏ vào trong túi quần anh.
Tôn Điềm Điềm rửa mặt xong, cô chạy ra ngoài cầm quần áo rồi chạy vào phòng tắm thay.
Vừa mới chạy đến phòng tắm, cô lại thò đầu từ bên trong ra, nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Không được nhìn lén nha.”
Khóe mắt Thẩm Niệm Thâm giật giật, “... Anh là biến thái sao?”
Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc, đóng cửa phòng tắm lại.
Thời điểm thay xong quần áo, Thẩm Niệm Thâm đã thu dọn gần xong đồ đạc, anh chỉ chỉ tủ quần áo, ho khan một tiếng, “Em tự nhìn xem còn có thứ gì phải mang về không.”
“Được.” Tôn Điềm Điềm đi đến trước ngăn tủ.
Quần áo mùa đông đã thu dọn xong, cô cười tủm tỉm nói: “Đều lấy hết rồi, chỉ có nhiêu đó thôi.”
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm có vài phần cổ quái, nhìn cô, “Chắc không? Không còn gì cần mang theo à?”
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, theo bản năng liếc mắt nhìn bên trong ngăn tủ một cái, sau đó phát hiện nội y của cô vẫn còn treo ở tận cùng bên trong.
Tôn Điềm Điềm tức khắc có chút ngượng ngùng, cô nhanh chóng lặng lẽ lấy chúng nó ra, sau đó nhanh chóng cuốn lại, vừa nhét vào trong rương hành lý vừa lặng lẽ nhìn Thẩm Niệm Thâm, đôi mắt anh nhìn chằm chằm nơi khác, không có nhìn cô.
Tôn Điềm Điềm: “...”
Tôn Điềm Điềm thu dọn xong đồ đạc, cái rương đồ có chút nhiều, không dễ đóng lại, Thẩm Niệm Thâm tới giúp cô, nói: “Em nhìn xem còn cái gì muốn lấy hay không.”
“Được.” Tôn Điềm Điềm đi kiểm tra một chút, quần áo đã lấy, máy tính cũng lấy rồi, mỹ phẩm dưỡng da thì trong nhà cũng có, cô lười mang theo.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô cúi đầu tìm trên bàn nửa ngày, đột nhiên hỏi: “A Niệm, anh có thấy bức tranh của em không?”
Thẩm Niệm Thâm đóng xong rương hành lý, xách theo cái rương đứng lên, lúc này mới nhìn về phía Tôn Điềm Điềm, “Vẽ cái gì?”
“Chính là...” Tôn Điềm Điềm có chút ngượng ngùng, không thể nói là cô vẽ cảnh hôn môi với anh tối hôm qua được, thật thẹn thùng.
Cô gãi gãi đầu, lại cúi đầu tìm nửa ngày, vẫn là không tìm được, đành phải ngẩng đầu hỏi Thẩm Niệm Thâm, “Chính là một bức tranh, một bức... tranh tình nhân.”
Thẩm Niệm Thâm nghiêm trang, “Không có nhìn thấy.”
Tôn Điềm Điềm có một chút không cao hứng, ấn đường nhăn lại, “Thật phiền, em phải vẽ rất lâu mới xong.”
Thẩm Niệm Thâm đi tới nắm lấy tay cô mà nói: “Về nhà em lại vẽ thêm một bức tranh đi.”
Tôn Điềm Điềm mấp máy miệng, “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Vốn dĩ mẹ muốn đến đón cô, cô vì muốn cùng Thẩm Niệm Thâm về nhà nên cố ý nói với mẹ đừng tới đón.
Ra đến cổng trường, Thẩm Niệm Thâm muốn đi gọi xe, Tôn Điềm Điềm vội vàng kéo anh lại, “Chúng ta ngồi xe điện ngầm đi, em không muốn về nhanh như vậy.”
Cô còn tưởng phải trao đổi với Thẩm Niệm Thâm một lát. Nhưng Thẩm Niệm Thâm chỉ nhìn chằm chằm cô vài giây rồi gật đầu, “Được”
Cũng may đã là kì nghỉ, lại không phải giờ cao điểm đi làm nên tàu điện ngầm trống trơn, có rất nhiều chỗ trống.
Tôn Điềm Điềm kéo tay Thẩm Niệm Thâm, nhỏ giọng hỏi anh, “Đêm nay anh muốn làm gì?”
Thẩm Niệm Thâm nói: “Nghỉ ngơi một chút đi.”
“Vậy ngày mai thì sao?”
Thẩm Niệm Thâm: “Không biết, em có dự định gì không?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Em còn chưa nghĩ xong, chờ em về suy nghĩ một chút, buổi tối gọi điện thoại cho anh.”
Thẩm Niệm Thâm gật đầu, “Được.”
Ngồi tàu điện ngầm hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đến trạm dừng.
Nhà Tôn Điềm Điềm ở vùng ngoại thành, cách trạm dừng thêm nửa giờ đi xe.
Ra khỏi trạm, đợi ở ven đường một lát, gọi một chiếc xe taxi.
Nửa giờ sau, rốt cuộc cũng tới nhà Tôn Điềm Điềm.
Hoàn cảnh ở đây cực kì tốt, cực kì an tĩnh.
Liếc mắt một cái nhìn qua, một căn biệt thự đặc biệt xa hoa, mỗi căn đều có một cái sân rất lớn, trong đó trồng đầy hoa cỏ sặc sỡ sắc màu.
Thẩm Niệm Thâm đứng ở bên ngoài tiểu khu, liếc mắt nhìn bên trong một cái, quay đầu lại nói với Tôn Điềm Điềm: “Vào đi, tối nay gọi điện thoại.”
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn vào nhà em ngồi một chút không, ba mẹ em đều rất muốn gặp anh.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, nói: “Lần sau đi, được không?”
Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, “Vậy được rồi, anh về nhà cẩn thận một chút, về đến nhà thì gọi điện thoại cho em.”
“Được.”
Tôn Điềm Điềm có chút luyến tiếc, đứng ở chỗ đó không nhúc nhích.
Thẩm Niệm Thâm cười cười, xoa xoa đầu cô, “Vào đi, anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới gật đầu, nhận lấy rương đồ, cứ ba bước lại quay đầu một lần, lưu luyến không rời mà đi vào bên trong.
Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn đứng ở chỗ đó, chờ bóng dáng Tôn Điềm Điềm biến mất mới xoay người, trở về hướng cũ.
Thời điểm Thẩm Niệm Thâm về đến nhà đã hơn hai giờ chiều, trong nhà an an tĩnh tĩnh, phòng khách không có ai.
Thẩm Niệm Thâm đổi giày vào nhà, nhẹ nhàng bước đến phòng bà ngoại nhìn thoáng qua, thấy bà đang ngủ trưa trong lòng anh mới yên tâm, sau đó anh khép nhẹ cửa phòng lại rồi trở về phòng mình.
Thuận tay kéo khóa áo lông vũ ra, anh ngồi trên giường, dựa lưng vào đầu giường gọi điện thoại cho Tôn Điềm Điềm.
Đầu kia điện thoại, Tôn Điềm Điềm đang ăn bánh kem mà mẹ làm, thời điểm điện thoại vang lên, cô nhanh chóng lau miệng, cầm lấy điện thoại rồi chạy ù lên lầu.
Mẹ Tôn dở khóc dở cười, ở phía sau kêu, “Ai nha, con chậm một chút, coi chừng ngã đấy.”
Trở về phòng, Tôn Điềm Điềm nhanh chóng khóa cửa lại rồi bắt máy, sau đó bổ nhào lên giường, “A Niệm, anh về đến nhà chưa?”
Thanh âm vui vẻ từ đầu kia điện thoại truyền đến, tâm tình Thẩm Niệm Thâm cũng trở nên vui theo, “Ừm, về đến nhà rồi, em thì sao, đang làm gì?”
Tôn Điềm Điềm lăn một cái trên giường, vui vẻ nói: “Em đang ăn bánh kem, mẹ làm bánh kem cho em.”
Thẩm Niệm Thâm cười, “Ăn nhiều một chút.”
“A Niệm, anh thích ăn bánh kem hương gì?” Thời điểm vừa rồi Tôn Điềm Điềm ăn bánh kem liền suy nghĩ, qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật Thẩm Niệm Thâm, cô muốn tự mình làm bánh kem cho anh.
“Bánh kem sao? Anh không ăn.”
“Ai da, anh tùy tiện nói một cái đi, phải thích một cái gì đó chứ.”
“Thật sự không có.” Từ nhỏ Thẩm Niệm Thâm chưa từng ăn qua bánh kem, thật sự không biết mình thích ăn hương gì.
Tôn Điềm Điềm thở dài, “Được rồi.” Sau đó lại vui vẻ nói: “Còn em thích ăn bánh kem hương bơ nhất, ăn rất ngon.”
Thẩm Niệm Thâm ở bên kia nghe, yên lặng nhớ kỹ.
Hai người hàn huyên thêm một lát, mẹ ở dưới lầu kêu cô, Tôn Điềm Điềm từ trên giường ngồi dậy, “A Niệm, em cúp máy trước, mẹ ở dưới kêu em, buổi tối em gọi video cho anh.”
Thẩm Niệm Thâm: “Được.”
Đầu kia điện thoại đã không còn âm thanh nhưng Thẩm Niệm Thâm vẫn nắm điện thoại chậm chạp không có buông, qua một hồi lâu, mới thả di động xuống.
Phía sau lưng anh dựa vào đầu giường, hơi ngửa đầu, đôi mắt nhìn trần nhà đã có chút khe hở.
Phòng nhỏ hẹp, không khí mốc meo, vốn đã tập mãi thành thói quen với hoàn cảnh sinh hoạt này, bây giờ bỗng nhiên trở nên có chút áp lực nói không nên lời.
Anh nhìn chằm chằm trần nhà thật lâu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy bức tranh từ trong túi ra.
Ánh mắt dừng ở dòng chữ ở cuối bức tranh: Ngày 20 tháng 11 năm 2012, mình cùng A Niệm hôn môi, vui vẻ ^_^
Nhìn gương mặt tươi cười vui bẻ kia, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng nhịn không được bật cười.
Anh nhìn chằm chằm bức tranh kia thật lâu, sau đó mới cất nó vào trong ngăn tủ khóa lại.
Nó rất quý.