Editor + Beta: Tiểu Hy.
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm đã không còn bí mật, trong đôi mắt đen nhánh rốt cuộc cũng không còn tâm sự nặng nề.
Tôn Điềm Điềm cảm thấy Thẩm Niệm Thâm đã mở lòng hơn trước kia, lúc anh nhìn cô cười, cô có thể nhìn thấy lòng anh, có thể cảm nhận được hạnh phúc phát ra từ nội tâm anh.
Tháng mười hai bắt đầu, lại bước vào kỳ thi cuối kỳ đầy khẩn trương, Thẩm Niệm Thâm vội vàng ôn tập, mỗi ngày đều đến thư viện. Tôn Điềm Điềm đi cùng anh được mấy ngày, sau đó cảm thấy quá buồn chán liền không đi nữa. Vì thế, Thẩm Niệm Thâm có chút dỗi, “Sao anh cảm thấy em không dính anh như trước nữa vậy?”
Tôn Điềm Điềm xách túi chuẩn bị đi thì bị Thẩm Niệm Thâm nắm tay lại, cô nhịn không được cười, cúi người, cười tủm tỉm sờ mặt anh một chút, “Chuyên gia có nói, khoảng cách sinh ra nhớ mong, cho nên hai chúng ta sau này không cần lúc nào cũng dính bên nhau.”
“Chuyên gia nào nói?” Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, sau đó cổ tay hơi dùng lực, một tay kéo Tôn Điềm Điềm ngồi vào ghế bên cạnh, tay phải lấy bút, tay trái bá đạo mà cầm tay cô, “Ở cạnh anh.”
Sau khi hoàn toàn thổ lộ cảm nghĩ với Thẩm Niệm Thâm, tình cảm của hai người giống như được nâng cao lên một bậc.
Tôn Điềm Điềm mím môi cười, nhích lại gần Thẩm Niệm Thâm, ôm lấy cánh tay anh, đầu gối lên trên vai anh, nâng mắt, cười tủm tỉm nhìn anh, “Thẩm Niệm Thâm, anh thật bá đạo.”
Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần ý cười, “Ừm, không thích sao?”
“Thích.” Tôn Điềm Điềm cười, ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Niệm Thâm một cái.
Thẩm Niệm Thâm ngày càng biểu đạt tình cảm của mình nhiều hơn, ngày càng biết nói những lời âu yếm, mỗi lần nói đều rất buồn nôn nhưng cô lại rất thích.
Tôn Điềm Điềm học năm hai, cuối kỳ không bận lắm. Buổi tối tắm rửa xong, cô ngồi khoanh chân ở bàn học lên mạng.
Trình Đóa ở ngoài ban công giặt quần áo, giặt xong liền tiến vào, thấy Tôn Điềm Điềm giống như muốn chui đầu vào trong màn hình máy tính. Cô nàng tò mò, thò đầu qua xem, “Nhìn cái gì vậy?”
Trình Đóa nhìn trên máy tính, sau đó đọc lên tiêu đề của trang web, “Sinh nhật của bạn trai, nên tặng quà gì?”
Trình Đóa đọc xong liền bật cười, “Sắp tới sinh nhật Thẩm Niệm Thâm rồi sao?”
Tôn Điềm Điềm: “Đúng vậy, năm ngoái tớ tự tay làm bánh sinh nhật cho anh ấy nữa đấy.”
Trình Đóa qua nhà Tôn Điềm Điềm, cũng đã ăn món do Tôn Điềm Điềm tự tay nấu, nghe thấy lời này, khóe mắt giật giật, “Cậu tự tay làm bánh kem, có thể ăn không?”
Tôn Điềm Điềm: “...”
Trình Đóa lại bật cười, đi đến bên cạnh, cởi giày bò lên giường, cười nói: “Nhưng mà Thẩm Niệm Thâm nhà cậu, dù cậu làm có khó ăn, chắc hẳn anh ấy cũng sẽ ăn hết, ăn xong không chừng còn khen cậu nữa.”
“Đâu có, lần trước tớ làm bánh kem rất ngon.”
Ừm, nhưng mà hơi ngọt một chút.
Sinh nhật Thẩm Niệm Thâm không bao lâu nữa là tới, Tôn Điềm Điềm suy nghĩ vài ngày cũng không nghĩ ra sẽ tặng gì cho anh.
Buổi tối nằm ở trên giường, nhóm bạn cùng phòng bắt đầu đóng góp ý kiến.
Trình Đóa: “Hay là tặng ví đi?”
Tạ Nghiên: “Tặng thắt lưng đi, có thể buộc chặt bạn trai!”
Nói xong còn bật cười ha ha.
Tôn Điềm Điềm không khỏi buồn cười, “Không buộc cũng không chạy được.”
Trình Đóa “Ai da” một tiếng, “Cậu đây là muốn ăn sạch Thẩm Niệm Thâm luôn sao?”
Tôn Điềm Điềm cười, nói: “Không phải anh ấy cũng ăn tớ sao.”
Trình Đóa: “Nhìn dáng vẻ hai người các cậu là muốn triền miên cả đời rồi.”
Tôn Điềm Điềm mím môi cười, “Đương nhiên.”
Cô cùng Thẩm Niệm Thâm đời này là không có khả năng tách ra.
Trình Đóa suy nghĩ một lát, lại nói: “Nếu không cậu tặng quần áo cho anh ấy đi? Giống lần trước ấy, đồ tình nhân?”
Tôn Điềm Điềm nghĩ ngợi, vẫn là lắc đầu: “Quần áo lúc nào cũng có thể mua, sinh nhật phải đặc biệt một chút.”
Tạ Nghiên: “Đặc biệt một chút? Nếu không thì tự tay làm bữa cơm cho anh ấy?”
Tôn Điềm Điềm: “...”
Trình Đóa bật cười, “Thôi đi, để Điềm Điềm nấu cơm quả thực là lãng phí nguyên liệu nấu ăn.”
Tôn Điềm Điềm: “...”
Mọi người thảo luận nửa ngày, quần áo, giày, ví tiền cái gì cũng kiến nghị, Tôn Điềm Điềm không chọn được cái nào.
Trình Đóa thở dài, “Vẫn là cậu tự nghĩ đi, dù sao chỉ cần là cậu tặng, Thẩm Niệm Thâm đều sẽ thích.”
Tôn Điềm Điềm đang nghĩ ngợi thì Thẩm Niệm Thâm gọi điện thoại tới.
Nhóm bạn cùng phòng đều chưa ngủ, mùa đông lại lạnh, Tôn Điềm Điềm không muốn ra khỏi ổ chăn ấm, vì thế liền nằm trong chăn nấu cháo điện thoại với Thẩm Niệm Thâm một lát.
Vừa mới nghe máy, còn chưa kịp nói gì, Tạ Nghiên ở giường đối diện đột nhiên hô to một tiếng, “Tớ biết rồi!”
Tạ Nghiên kích động nhô đầu ra khỏi mùng, cao giọng nói: “Điềm Điềm! Tớ nghĩ ra rồi! Cậu có thể tặng cậu cho Thẩm Niệm Thâm!”
Thanh âm cực lớn, Tôn Điềm Điềm sợ tới mức di động thiếu chút nữa đã rớt xuống giường.
Ở đầu kia điện thoại, Thẩm Niệm Thâm ngồi ở bàn học, vừa mới khép sách lại, chuẩn bị ra ngoài nói chuyện với Tôn Điềm Điềm, đột nhiên nghe thấy câu này, cũng ngẩn người ra, sau một lúc lâu, nhịn không được cười ra tiếng.
Tôn Điềm Điềm nghe thấy tiếng cười thấp thấp của Thẩm Niệm Thâm liền đỏ mặt, xấu hổ nói: “Anh... anh chờ em một chút, em ra bên ngoài nói chuyện với anh.”
Nói xong liền bò ra khỏi ổ chăn, trở mình, dẫm lên thang cuốn leo xuống giường.
“Mặc ấm một chút.” Thanh âm Thẩm Niệm Thâm từ đầu kia điện thoại truyền đến.
Tôn Điềm Điềm đáp một tiếng, xuống giường, đặt điện thoại lên bàn, sau đó mặc áo lông vũ rồi cầm lấy di động chạy ra bên ngoài.
Lúc đi ngang qua giường Tạ Nghiên, cô giơ tay xoa nhẹ đầu cô nàng.
Nha đầu này, hại chết cô rồi.
Cô ra khỏi phòng ngủ, chạy ra ngoài ký túc xá.
Ký túc xá đã tắt đèn một hồi lâu, không gian rất an tĩnh, không có một chút tiếng động.
Ở đầu kia, Thẩm Niệm Thâm cũng đã ra ngoài ký túc xá, trong giọng nói mang theo vài phần ý cười không giấu được, “Ra ngoài rồi à?”
Tôn Điềm Điềm ‘ừm’ một tiếng, nhớ đến câu nói vừa rồi của Tạ Nghiên liền không khỏi có chút đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Câu kia... Vừa nãy... Anh có nghe thấy không?”
Thẩm Niệm Thâm cười khẽ, nhướng mày, chọc cô, “Câu nào?”
Tôn Điềm Điềm: “... Chính là câu kia, câu mà Tạ Nghiên nói...” Càng về sau giọng nói càng nhỏ.
Đầu kia điện thoại, Thẩm Niệm Thâm đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, “Là câu nói tặng em cho anh ấy hả?”
Tôn Điềm Điềm: “...”
Thẩm Niệm Thâm trong thanh âm không giấu được ý cười, “Ừm, nghe thấy rồi.”
Tôn Điềm Điềm nháy mắt mặt càng đỏ hơn, ban đêm gió lạnh gào thét, mặt lại nóng như phát sốt.
Tuy rằng lần trước ở khách sạn thiếu chút nữa Thẩm Niệm Thâm đã lau súng cướp cò, nhưng lần đó là bởi vì uống say, nhờ vào men rượu mà lá gan lớn hơn một chút. Nhưng thật ra loại chuyện này, cô vẫn là rất thẹn thùng.
Thanh âm Thẩm Niệm Thâm lại truyền đến, thấp giọng hỏi cô: “Là quà sinh nhật sao?”
Tôn Điềm Điềm đáp một tiếng, thẹn thùng cúi đầu, chân nhàm chán dẫm lên cây cỏ trên mặt đất.
Tiếng gió thổi rào rạt bên tai, qua một lát, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, Tôn Điềm Điềm mím môi, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh có muốn không?”
Ở đầu kia, Thẩm Niệm Thâm hơi căng thẳng, bỗng nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó ở khách sạn, thiếu chút nữa đã lau súng cướp cò, không khống chế được.
Tôn Điềm Điềm đợi một lát, không chờ Thẩm Niệm Thâm trả lời, đỏ mặt, càng thẹn thùng hơn, vội nói: “Em đang nói quà, quà sinh nhật...”
Câu lấy cớ này thật khiến người khác muốn cười, Thẩm Niệm Thâm nhịn không được bật cười, thấp giọng nói: “Ừm, em chính là món quà tốt nhất mà ông trời đã tặng cho anh.”
Đời này anh nhận được món quà quý giá nhất, chính là Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm nghe thấy lời này, khóe miệng không khỏi cong cong.
Nhìn xem, thật sự càng ngày càng biết nói lời âu yếm mà.
...
Sinh nhật 21 tuổi của Thẩm Niệm Thâm, Tôn Điềm Điềm chuẩn bị cho anh một phần quà rất đặc biệt.
Ngày sinh nhật, đúng rạng sáng 0 giờ cô gửi một tin nhắn cho Thẩm Niệm Thâm.
Lúc đó, Thẩm Niệm Thâm đang ở bên ngoài ăn mì cùng Lương Kì.
Di động vang lên, anh liền biết là Tôn Điềm Điềm.
Lấy di động ra xem một cái, trên màn hình viết:【A Niệm, sinh nhật vui vẻ, sau này mỗi một sinh nhật em đều sẽ ở bên anh — yêu anh Điềm Điềm ^_^】
Thẩm Niệm Thâm thấy tin nhắn, khóe miệng gợi lên ý cười.
Lương Kì cười, “Là chị dâu sao?”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừ’ một tiếng, nhắn lại cho Tôn Điềm Điềm:【Yêu em.】
“Anh, gần đây hình như anh rất vui vẻ.” Lương Kì nhìn Thẩm Niệm Thâm, bỗng nhiên nói một câu.
Thẩm Niệm Thâm cười một cái, “Ừm.”
“Bởi vì chị dâu sao?” Lương Kì hỏi.
Thẩm Niệm Thâm gật đầu, nghĩ đến Tôn Điềm Điềm, thần sắc đều trở nên vô cùng ôn nhu.
...
Sáng sớm hôm sau, Tôn Điềm Điềm liền chạy đi tìm Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm sớm biết cô muốn tới, đã ở đầu ngõ chờ cô.
Hôm nay Tôn Điềm Điềm mặc chiếc áo khoác màu lam, bên trong là áo lông màu trắng gạo với cổ áo lá sen, thoạt nhìn cực kì ôn nhu.
Lần trước cố ý đi uốn tóc, tóc buộc cao cao ở sau đầu, có vẻ nghịch ngợm lại rất có tinh thần.
Tôn Điềm Điềm bước ra khỏi xe liền thấy Thẩm Niệm Thâm đứng ở đầu ngõ.
Cô nhanh chóng chạy tới, ôm lấy anh, “Sao anh lại ở bên ngoài vậy?”
“Chờ em.”
Tôn Điềm Điềm chớp chớp mắt.
Thẩm Niệm Thâm cười cười, nhéo má cô, “Biết em muốn tới.”
Tôn Điềm Điềm cười, kéo Thẩm Niệm Thâm cùng về nhà anh.
Trong nhà, bà ngoại đang ngồi trên sô pha xem TV, thấy Tôn Điềm Điềm tới, cười nói: “Điềm Điềm tới rồi, A Niệm sớm đã đi xuống chờ cháu đó.”
Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, Thẩm Niệm Thâm cười cười, nói: “Bà ngoại, con dẫn Điềm Điềm vào phòng trước.”
“Ôi, hai đứa đi đi, không cần phải để ý đến bà đâu.”
Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm về phòng, trong tay cô xách một cái túi, vào phòng liền ngồi xuống mép giường, ôm chặt túi vào lòng, cười nhìn Thẩm Niệm Thâm, hỏi anh, “Anh đoán xem đây là cái gì?”
“Quà sinh nhật?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là quà sinh nhật rồi, em kêu anh đoán xem là cái gì mà.”
Thẩm Niệm Thâm ngồi xuống bên cạnh Tôn Điềm Điềm, nhìn chằm chằm chiếc túi trong tay cô một lát, bỗng nhiên nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn vào lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp, “Không phải em nói muốn tặng mình cho anh sao?”