Eun Bi bật khóc, cô bé lung tung hôn lấy anh, vừa hôn vừa nói: “Không phải đâu, anh đâu phải là ông, anh làm sao biết ông nghĩ như thế nào, có lẽ năm đó ông bỏ đi, lí do cũng không phải như anh nghĩ.”
Yoon Ji Hoo chăm chú nhìn cô bé trước mặt, anh chợt ôm lấy cô, hung hăng hôn lấy môi cô, nụ hôn này nhiệt tình mà sâu sắc hơn tất cả nụ hôn trước đây của hai người. Anh đưa tay ôm lấy thân hình mềm mại qua lớp áo ngủ mỏng manh, bàn tay lung tung xoa lấy lưng cô, thế nhưng cũng không dám chạm vào chỗ khác, bởi anh vẫn nhớ, cô còn rất nhỏ.
Anh buông Eun Bi ra, nhìn cô thở dốc, cười nói: “Cám ơn em, Eun Bi.” – lần đó khi ba mẹ anh vừa mất cũng vậy, lần này cũng vậy, cô luôn ở bên anh. Anh ôm cô vào lòng, trong lòng thầm một lần nữa cảm ơn trời xanh đã trả cô lại cho a nh.
Eun Bi thở dốc xong, cả người ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, một lúc sau thì nói: “Ngày mai chúng ta đi gặp ông nhé!”
“Để làm gì?”
“Em không tin là ông thật không cần anh, ngày mai gặp em sẽ hỏi ông.”
Yoon Ji Hoo cũng không cảm thấy cách này khả quan, thế nhưng anh vẫn đồng ý, anh cũng muốn biết.
“Anh đừng lo, cho dù ông thật sự không cần anh, thì còn em, em là rất rất cần anh đó!” – Eun Bi chắc chắn nói.
Yoon Ji Hoo cuối cùng cũng bật cười, khẽ nựng hai má Eun Bi: “Ừ. Anh biết rồi!”
Thế nhưng khi Eun Bi đứng lên, thì cả hai đều sửng sốt. Cả người Yoon Ji Hoo ướt sũng, thế nên lúc nãy khi anh ôm cô vào lòng, cũng khiến phần trước của áo ngủ ướt theo, lớp áo mỏng manh nay tựa như trong suốt, hiện rõ phần ngực đã phát triển phần nào của Eun Bi và cái quần lót nhỏ xinh, che đi nơi hút hồn nhất.
Nhận thấy ánh mắt của anh, Eun Bi ngồi thụp xuống, hét lên:
“Á ! Anh không được nhìn!”
Yoon Ji Hoo nhanh chóng quay đi chỗ khác, anh cảm thấy cổ và bụng dưới vô cùng khô nóng, khó khăn nói: ‘ Anh sẽ không nhìn, em mau đi thay quần áo.’
Eun Bi nhìn anh một cái, thấy anh thật sự không nhìn, mới nhanh chóng chạy lên lầu, may mà giờ này người làm hầu như đều đi ngủ hết, nên chẳng ai nhìn thấy bộ dạng này của cô bé.
Yoon Ji Hoo cảm nhận bộ phận nào đó phản ứng vô cùng mạnh mẽ, trong đầu cứ không ngừng nghĩ đến cảm giác mềm mại lúc nãy khi ôm cô bé vào lòng, thảo nào mềm mại như vậy, thì ra Eun Bi không mặc áo lót.
Khẽ lắc đầu, nhanh chóng xua đuổi những hình ảnh làm mình mất bình tĩnh kia, lại nghĩ Eun Bi còn 4 năm nữa mới 18 tuổi, không khỏi cười khổ, chật vật đi tắm nước lạnh, sẵn tiện thanh tẩy đầu óc một chút.
--
Eun Bi và Yoon Ji Hoo vốn định buổi sáng sẽ đến phòng khám của ông Yoon, thế nhưng thật không ngờ, khi họ đến nơi, nhìn thấy là cảnh ông nằm bất tỉnh ở đó. Cả hai liền nhanh chóng đưa ông đi bệnh viện.
Bác sĩ cho biết là do bệnh cao huyết áp của ông đột phát, thế nhưng cũng may là họ nhanh chóng đưa ông tới bệnh viện, nên không xảy ra chuyện gì hết, có lẽ thời gian phát bệnh của ông cũng gần với lúc bọn họ tới.
Mọi người được tin liền nhanh chóng chạy tới thăm, riêng Chu Ga Eul và Geum Jan Di khi biết ông bác sĩ vẫn hay đến ăn cháo ở tiệm họ lại là ông nội Yoon Ji Hoo thì vô cùng bất ngờ.
Thật ra cũng nhờ việc Geum Jan Di thường đến phòng khám của ông làm việc, vô tình Goo Jun Pyo đến đón cô nhìn thấy thì mới biết, sau đó báo cho Yoon Ji Hoo.
Mãi đến tối ông vẫn chưa tỉnh, Yoon Ji Hoo vốn muốn Eun Bi về nhà nghỉ ngơi nhưng cô bé không chịu, khuyên không được cô, anh đành phải chấp nhận, thế nhưng bắt cô phải ra sô pha nằm nghỉ.
Eun Bi dưới ánh mắt nghiêm khắc của anh, đành ngoan ngoãn nằm xuống sô pha, phòng bệnh VIP nên sô pha nằm cũng thoải mái, không khí lại yên tĩnh nên Eun Bi nhanh chóng ngủ mất.
Khi Eun Bi tỉnh dậy thì trời cũng đã khuya, nghe thấy tiếng nói chuyện bên giường bệnh của ông thì Eun Bi biết ông đã tỉnh, liền nhanh chóng đi sang.
Khi vừa bước qua thì cô bé nhìn thấy cảnh hai ông cháu đang ôm nhau, bước chân không khỏi dừng lại, nhìn nhìn, cảm thấy bản thân không nên quấy rầy, định đi ra.
Thế nhưng ông Yoon đã nhìn thấy cô bé, nhanh chóng gọi cô lại: “Eun Bi, vào đây đi cháu!”
Eun Bi đứng đó, do dự nhìn hai người, từng bước lại gần, đứng bên cạnh Yoon Ji Hoo.
Ông Yoon nhìn Eun Bi, ông nở nụ cười hiền hậu: “Lần trước ông từng nhìn thấy cháu ở quán cháo, lúc đó ông còn không tin lắm, chỉ tưởng là người giống người, thì ra là cháu thật!”
“Lần trước?” – Eun Bi tò mò hỏi, cô bé cũng không nhớ là tứng gặp ông. Thế nhưng gặp ông chỉ cười mà không giải thích, liền không hỏi nữa.
Ông Yoon nhìn hai người, sau đó nói: “Chuyện của 6 năm trước, ông vô cùng xin lỗi, ông không nên bắt mọi người giấu Ji Hoo chuyện của cháu.”
Eun Bi tỏ vẻ không sao cả, nhanh chóng nói: ‘Không sao đâu ạ! Với lại, nếu như đổi thành anh trai cháu, cháu nghĩ cha mẹ và cháu đều sẽ lựa chọn giống ông.”
Yoon Ji Hoo cầm lấy tay Eun Bi, nhìn ông Yoon, cười nói: “Ông à, mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ tụi cháu rất tốt!”
Ông Yoon nghe vậy cũng cười: “Đúng vậy, mọi chuyện đã qua!”
Hai người bồi ông Yoon nói chuyện được một lúc, sau đó khuyên ông nhanh chóng nghỉ ngơi.
Trên đường đưa Eun Bi về, Yoon Ji Hoo kể cho Eun Bi nghe cuộc nói chuyện vừa nãy của hai ông cháu, sau đó anh nói: “Anh định sau khi ông ra viện, anh sẽ đón ông về nhà ở, ông ở một mình, anh không yên tâm.”
“Ừ, anh làm vậy rất tốt!”
Yoon Ji Hoo mỉm cười, xoa đầu cô, ông của anh không sao, khúc mắc của hai ông cháu lại được giải quyết, tâm trạng anh cũng tốt hơn nhiều.