Ngụy Dung đau đầu không thôi. Tính tình Ngụy Thanh Đồng từ nhỏ đã bướng bỉnh, nói thích Thái tử nên không muốn nghe lời phụ mẫu thành thân với Cố Lang. Ngụy Dung vừa áy náy với Cố gia vừa thấy có lỗi với Cố Lang nên cũng không dám đi gặp y, ngày ngày trốn trong phủ than thở.
Nhưng hắn chưa đi gặp Cố Lang mà Cố Lang đã tự tìm tới cửa.
Cố Lang là bị Mộ Dung Diễn kéo đến. Trong thiên lao Nhϊế͙p͙ An đã khai ra các lão Lục Bình Sơn. Mười một năm trước, tướng quân Nhϊế͙p͙ Trạm trọng thương mà chết, Cố gia gánh tội thông đồng với địch phản quốc nên cả nhà bị chém đầu. Đây là âm mưu của Lục Bình Sơn, mượn tay Trịnh Vu Phi giết hại trung thần. Cố Lang hận Trịnh Vu Phi nhiều năm như vậy, đột nhiên phát hiện đằng sau huyết hải thâm cừu còn có Lục Bình Sơn. Dường như có thêm một kẻ thì oán hận lại tăng lên một bậc, trong lòng y khó chịu không thở nổi.
Mộ Dung Diễn thấy y mặt ủ mày chau, sợ y nghĩ quá nhiều nên lôi kéo y ra ngoài cung giải sầu một chút.
Trêи đường người đến người đi rộn ràng náo nhiệt. Cố Lang lại không hòa nhập được vào sự ồn ào náo động này, trêи đường trầm mặc không nói gì.
Mộ Dung Diễn không nhìn nổi bộ dạng này của y nên muốn tìm chút chuyện cho y làm. Hắn ngẩng đầu thấy Ngụy phủ ở cách đó không xa, lập tức lôi kéo Cố Lang nói: “Đi, chúng ta tới Ngụy phủ.”
Cố Lang: “Tới Ngụy phủ làm gì?”
Mộ Dung Diễn: “Tìm Ngụy lão tướng quân từ hôn.”
Cố Lang: “……”
Mộ Dung Diễn quay đầu nhìn y, “Sao, không nỡ à?”
Cố Lang: “Không phải……”
“Vậy được rồi,” Mộ Dung Diễn thản nhiên nói, “Rút lui sớm một chút, đừng làm chậm trễ Ngụy cô nương tìm được lang quân như ý.”
Bọn họ đến ngoài cổng Ngụy phủ, Cố Lang sợ Mộ Dung Diễn nói lung tung dọa Ngụy Dung nên bảo hắn về trước.
Mộ Dung Diễn không chịu, nói đứng ngoài chờ y.
Ngụy Dung nghe Cố Lang tới thì chẳng biết giấu mặt mũi vào đâu, còn chưa biết làm sao nói với Cố Lang chuyện con gái mình có người trong lòng thì Ngụy Thanh Đồng đã tự tới gặp Cố Lang.
Cố Lang ủ rũ đứng trước sảnh, cũng chưa biết phải nói chuyện từ hôn với Ngụy Dung thế nào. Chỉ chốc lát sau, một cô nương khí khái hào hùng đi đến.
“Ta là Ngụy Thanh Đồng,” cô nương nói, “Ngươi là…… Cố Lang?”
Cố Lang gật đầu, biết đây chính là con gái Ngụy Dung.
“Cố công tử,” Ngụy Thanh Đồng nói, “Tuy ngươi và ta có hôn ước nhưng nhiều năm không gặp, trước đây ta cũng không biết có hôn sự này, bây giờ bỗng nhiên nhắc tới, ta…… tha lỗi cho ta không thể giữ hẹn ước.”
Cố Lang bỗng chốc nghẹn lời, không ngờ miệng còn chưa mở mà hôn sự này liền hủy bỏ.
Ngụy Thanh Đồng thấy y không nói gì còn tưởng y không chịu, thế là đành phải nói: “Thực không dám giấu giếm, ta đã có người trong lòng, mong Cố công tử thông cảm. Việc này là Ngụy gia thất tín trước, nếu Cố công tử có yêu cầu gì thì cứ nói, ta nhất định……”
“Ngụy cô nương quá lời rồi,” Cố Lang nói, “Việc này vốn cũng không nên cưỡng cầu, cô nương đã tìm được ý trung nhân thì hôn sự này xem như không còn.”
Ngụy Thanh Đồng vui mừng nhướn mày, “Ngươi đồng ý rồi sao?”
Cố Lang gật đầu.
“Quá tốt rồi, đa tạ đa tạ!” Ngụy Thanh Đồng kéo tay Cố Lang, hưng phấn nói, “Cố huynh đệ, ta nghe cha ta nói ngươi và Thái tử quan hệ không tệ, hắn…… hắn có người trong lòng chưa?”
Cố Lang sững sờ, có chút không có kịp phản ứng, “Gì cơ?”
“Thật ra……” Ngụy Thanh Đồng ngượng ngùng nói, “Người trong lòng ta chính là Thái tử.”
Cố Lang: “……”
“Cố huynh đệ,” Ngụy Thanh Đồng truy vấn, “Thái tử thích kiểu người như thế nào?”
Cố Lang: “…… Ta, ta cáo từ trước.”
Y quay người ra cửa, chưa đi mấy bước đã va đầu vào ván cửa.
Ngụy Thanh Đồng vội vàng nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao……” Cố Lang che trán đi thẳng mà không quay đầu lại.
Mộ Dung Diễn đứng ngoài cổng Ngụy phủ, thấy Cố Lang liền đi tới xem cái trán đỏ ửng của Thái tử phi nhà hắn.
Hắn đưa tay xoa trán y, đau lòng nói: “Sao trán lại đỏ lên vậy?”
Cố Lang liếc hắn một cái rồi che trán đi thẳng.
Mộ Dung Diễn: “……” Thế này là sao?