Khi Khuất Phong Vân và Nguyễn đại nương ra khỏi miếu thì không thấy Nguyễn Niệm đâu.
Nguyễn đại nương nhìn quanh nói: “Đứa nhỏ này chắc lại chạy tới chỗ nào chơi rồi.”
Khuất Phong Vân dìu bà ngồi xuống cái đình ngoài miếu, nghĩ chờ một lát chắc hẳn Nguyễn Niệm sẽ trở lại.
“Con dâu à,” Nguyễn đại nương chỉ vào con chó ngoài đình rồi nói, “Ngươi đuổi con chó kia ra xa một chút. Lúc nhỏ Niệm nhi từng bị chó rượt nên giờ rất sợ gặp chó, mất công lát nữa lại làm nó sợ.”
Khuất Phong Vân tưởng tượng Nguyễn Niệm lúc nhỏ chân ngắn cũn bị chó rượt khóc oa oa thì vừa buồn cười vừa đau lòng.
Hắn nghĩ sau này không cần phải sợ nữa.
“Lão phu nhân.” Nha hoàn Tiểu Nguyệt mang hộp đựng thức ăn đi tới.
Bọn họ đến cửa miếu mới phát hiện quên đem theo bánh ngọt nên bảo Tiểu Nguyệt về lấy.
Tiểu Nguyệt thấy Nguyễn Niệm không ở đây thì kỳ quái nói: “Thiếu gia đâu ạ?”
“Không biết chạy chơi chỗ nào rồi,” Nguyễn đại nương nói, “Chúng ta ở đây chờ nó vậy.”
Nhưng bọn họ đợi hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Nguyễn Niệm.
Khuất Phong Vân nhíu mày cảm thấy kỳ lạ. Nguyễn Niệm luôn hiếu thuận nên chắc chắn sẽ không lẳng lặng bỏ đi lâu như vậy.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một tăng nhân vội vàng đi ra sau miếu. Người kia dù mặc đồ tăng nhân nhưng dưới chân lại mang giày như binh lính trong quân doanh.
Khuất Phong Vân sầm mặt, dặn Tiểu Nguyệt trông chừng Nguyễn đại nương rồi đuổi theo.
*
Nguyễn Niệm choáng váng mở mắt ra, phát hiện mình bị nhốt trong một gian phòng tối, tay chân đều bị trói chặt. Y cố mở to mắt nhìn, thấy trong phòng còn có một cô nương. Cô nương kia cũng bị trói, nằm trêи đất còn chưa tỉnh.
Nguyễn Niệm nhích tới gần gọi khẽ: “Cô nương, cô nương……”
Cô nương không hề nhúc nhích.
Nguyễn Niệm vừa giơ chân muốn đạp thì nghĩ tới người ta là cô nương, làm vậy không thích hợp cho lắm.
Tay y bị trói sau lưng nên đành phải đưa lưng về phía cô nương nhích qua đẩy nàng.
Ngụy Thanh Đồng giật giật mí mắt rồi chậm chạp mở mắt ra, liền thấy một đôi tay duỗi tới đặt trêи ngực mình.
Ngụy Thanh Đồng: “……”
“A!” Ngụy Thanh Đồng giơ chân đạp Nguyễn Niệm, “Ngươi làm gì đó?! Đồ biến thái!”
Nguyễn Niệm bị Ngụy Thanh Đồng quát giật mình, cũng không biết mình sờ trúng cái gì, “Cô nương, ngươi tỉnh rồi à?”
Ngụy Thanh Đồng dùng sức đạp mạnh y, “Vô liêm sỉ!”
“Cô, cô nương,” Nguyễn Niệm bưng ʍôиɠ trốn ra sau, “Ngươi làm gì thế? Ngươi bình tĩnh một chút……”
Ngoài cửa bỗng nhiên có người gõ cửa mắng: “Ồn ào cái gì, ngoan ngoãn đi!”
Ngụy Thanh Đồng quát ra cửa: “Kẻ nào?! Ra đây cho lão nương!”
Người ngoài cửa không trả lời mà chỉ hung ác nói: “Không muốn chịu khổ thì ngoan ngoãn cho ta!”
“Cô nương,” Nguyễn Niệm nhỏ giọng nói, “Ta nhận ra một người trong bọn họ là tướng quân Cao Thừa của Bắc Kỳ.”
“Cao Thừa?” Ngụy Thanh Đồng cau mày nói, “Chẳng phải hắn đã bị cha ta đuổi về Bắc Kỳ rồi sao?”
Nguyễn Niệm lắc đầu, “Nhưng ta thật sự đã thấy hắn.”
Ngụy Thanh Đồng dò xét Nguyễn Niệm từ trêи xuống dưới, “Ngươi là ai?”
“Ta……” Nguyễn Niệm nhìn bộ dạng hung dữ của nàng rồi hỏi ngược lại, “Vậy cô nương là ai?”
Ngụy Thanh Đồng nhớ lại lúc nãy y còn sàm sỡ mình thì nổi giận đùng đùng: “Sao ta phải nói cho ngươi?!”
Nguyễn Niệm nhỏ giọng nói: “Vậy ta cũng không nói cho ngươi.”
“Ngươi……” Ngụy Thanh Đồng nổi trận lôi đình nhưng không đánh được y, “Không nói thì không nói, ai mà thèm!”
Nàng cẩn thận nhìn chung quanh, phát hiện đây là một nhà kho chứa đầy đồ vật loạn thất bát tao, cửa sổ cũng bị đóng kín.
“Khốn kiếp! Lão nương mà ra ngoài nhất định sẽ không tha cho các ngươi!” Nàng dùng sức mài dây thừng trêи người, mài đến khi cổ tay đỏ bừng.
Nguyễn Niệm không đành lòng khuyên nhủ: “Cô nương đừng lo, sẽ có người tới cứu chúng ta thôi.”
Ngụy Thanh Đồng không tin, tiếp tục mài dây thừng, “Ai biết được chúng ta bị giam ở đây?’
“A Ngạnh biết,” Nguyễn Niệm nói, “Hắn sẽ tìm được ta.”
Ngụy Thanh Đồng: “……” Đây…… là tên của người sao?
*
Mộ Dung Diễn lôi kéo Cố Lang về sòng bạc Sơn Hà, nói muốn đi thăm con trai, con dâu, còn có cháu nội.
Cố Lang: “……” Cho cá ăn thì cứ nói là cho cá ăn đi.
Nhưng bọn họ vừa tới cạnh hồ cá thì Tôn Phóng đã vội vã đi tới, “Đại đương gia, Lục Bình Sơn lén ra khỏi thành rồi.”
Sau khi Trịnh Vu Phi bị tống giam, Lục Bình Sơn bị lão Hoàng đế lấy cớ tĩnh dưỡng giam lỏng ở Lục phủ. Lục Bình Sơn còn có không ít thân tín trong triều, chỉ dựa vào lời khai của quản gia Nhϊế͙p͙ phủ mất tích hơn mười năm thì không thể ngăn nổi miệng mồm của mọi người, chưa thể định tội Lục Bình Sơn thông đồng với địch phản quốc và hãm hại lương thần.
Mộ Dung Diễn đang chờ Trịnh Vu Phi khai ra.
Trịnh Vu Phi mới là chứng cứ phạm tội mà Lục Bình Sơn không thể chối cãi.
“Xem ra hắn đợi không kịp nữa,” Mộ Dung Diễn nói, “Muốn vội vã đi dựa dẫm Bắc Kỳ đây mà.”
Tôn Phóng buồn nôn nói: “Phi, thật không biết xấu hổ!”
Mộ Dung Diễn: “Gọi mấy người bắt hắn về đi.”
Tôn Phóng gật đầu rồi xoay người đi làm việc.
Cố Lang nói: “Ta cũng đi.”
Mộ Dung Diễn nhìn y một lát rồi kéo tay y: “Được, cùng đi thôi.”
*
Lục Bình Sơn ngồi trong xe ngựa lắc lư đi về hướng Bắc.
Ngoài xe có mười hộ vệ đang giục ngựa.
Bỗng nhiên hai bên đường cây cối lay động, phút chốc mười bóng người hạ xuống chặn đường.
Tên đánh xe ghìm ngựa dừng lại, chính là kẻ chuốc mê Ngụy Thanh Đồng trong ngõ hẻm.
“Lục Lâm,” Lục Bình Sơn ngồi trong xe hỏi, “Chuyện gì thế?”
Lục Lâm: “Lão gia, có người cản đường.”
“Lục các lão,” Mộ Dung Diễn ung dung đến gần hỏi, “Ngài muốn đi đâu vậy?”
Lục Bình Sơn chẳng chút hoang mang vạch ra màn xe. Hắn biết Thái tử sẽ không dễ dàng thả mình đi, nhưng hiện giờ Ngụy Thanh Đồng đang ở trong tay Cao Thừa, dù là Thái tử cũng không thể bỏ mặc con gái Ngụy Dung.
“Điện hạ,” Lục Bình Sơn cười nói, “Lão thần đang rảnh rỗi nên muốn ra ngoài thành đi dạo một chút.”
Mộ Dung Diễn cũng cười nói: “Bản vương cũng đang nhàn rỗi không có gì làm, hay là đi chung nhé?”
Lục Bình Sơn vuốt râu, đang muốn nhắc tới Ngụy Thanh Đồng thì Cố Lang đột ngột rút đao chém tới.
Hộ vệ Lục phủ vội vàng bảo vệ Lục Bình Sơn.
Lục Bình Sơn: “……” Ta còn chưa nói xong mà.
Tôn Phóng ôm đao nói: “Thái tử phi thật nóng tính.”
Mộ Dung Diễn đạp hắn một cước, “Còn không mau tới giúp đi!”
Hai phe lập tức đánh nhau.
Người của Thái tử không biết từ đâu ra mà đánh nhau vô cùng lợi hại, chỉ chốc lát sau đã đánh hộ vệ Lục phủ nằm lăn ra đất kêu rêи, chỉ còn Lục Lâm nghiến răng nghiến lợi canh chừng trước xe ngựa.
Lục Lâm không giỏi võ công nhưng lại am hiểu dùng thuốc. Hắn thấy Mộ Dung Diễn đi tới thì móc ra một gói thuốc vung lên.
Mộ Dung Diễn phất tay áo cản thuốc rồi đá bay Lục Lâm.
“Mộ Dung!” Tim Cố Lang thắt lại, vội vàng chạy tới xem, “Ngươi không sao chứ?”
Mộ Dung Diễn dừng một chút rồi đột ngột ôm chặt y, giụi giụi vào cổ y nói: “Ta nóng quá, thuốc kia…… hình như là xuân dược thì phải……”
Cố Lang: “……”