Edit: huyentrangpcy
13 giờ 10 phút chiều, chuyến bay từ New York đến sân bay quốc tế hạ cánh đúng giờ. Vân Phỉ Thời ở phòng VIP nghe thấy tiếng phát sóng liền đứng dậy chuẩn bị đi ra cửa tới đại sảnh.
Hiếm khi trên gương mặt bình tĩnh lại có phần căng thẳng.
13 giờ 15 phút, một người phụ nữ cao ráo ăn mặc sành điệu chậm rãi bước tới từ lối ra số 1.
Người phụ nữ mặc áo sơ mi vải bông màu xám xanh và áo choàng dài đến mắt cá chân chỉ có ba nút thắt trên người, để lộ ra chiếc quần ống rộng cùng màu.
Tố trung mang màu sắc âm trầm mặc trên người bà ấy lại bổ sung cho nhau.
Bà ấy không nhanh không chậm đi xuyên qua đám người vội vàng quanh mình, trên mặt đeo kính râm màu nâu không nhìn được tuổi, cả người lộ ra cỗ khí chất ưu nhã trầm tĩnh.
Tranh thủy mặc Trung Quốc từ trước đến nay đều mang ý vị sâu xa, chưa từng nồng dậm rực rỡ, sự đan xen của hai màu đen trắng tạo nên một ý cảnh xa xưa.
Mà người phụ nữ chậm rãi thản nhiên hấp dẫn không ít ánh nhìn kia giống như một bức tranh thủy mặc có sắc thái vi diệu, ý cảnh phong phú vậy.
Vân Phỉ Thời thoạt nhìn đã nhận ra đó là mẹ ruột Lạc Trăn, nhạc mẫu của anh.
Không có gì khác, chỉ đơn thuần là cảm giác.
Tuy rằng anh đã xem qua ảnh chụp, cũng từng tìm hiểu sự nghiệp của vị nghệ thuật gia “bỏ chồng bỏ con” này, nhưng giây phút bây giờ nhìn được vẫn cảm thấy rằng nếu bản thân hoàn toàn không biết gì về người mẹ vợ này cả, cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra thân ảnh của bà ấy giữa biển người mênh mông.
Chỉ có người như vậy mới có thể sinh ra một cô gái như Lạc Trăn.
Vân Phỉ Thời chậm rãi đi đến trước mặt người phụ nữ, khi bà nhìn về phía mình, anh cười cười: “Con chào cô.”
Lạc Dặc An ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã nhận ra người đàn ông có thân hình thon dài trước mặt chính là... con rể của mình.
Bà tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt đào hoa vô cùng thanh tú sau hơn mười mấy giờ bay đường dài vẫn không thấy chút mệt mỏi nào.
Nhìn thấy chân dung nhạc mẫu, nụ cười trên môi Vân Phỉ Thời tăng một chút.
Người xưa nói, con trai giống mẹ, con gái giống cha. Trong trường hợp của họ thì hoàn toàn ngược lại. Bùi Nam Tiêu sinh ra giống cha, mà Lạc Trăn lại giống mẹ.
Cha mẹ và con cái, một bên ấm áp như trăng sáng, một bên rực rỡ như bầu trời đầy sao.
“Chào con.” Lạc Dặc An cười cười, không biểu lộ chút cảm xúc bất mãn hay tiêu cực nào đối với người đàn ông đã trở thành con rể của mình trước khi gặp mặt chính thức này.
“Thân thể Trăn Trăn không được khỏe nên con sẽ đón cô về khách sạn.”
Thần sắc Lạc Dặc An bình đạm: “Cô đã gửi hành lý cho bên vận chuyển rồi...”
“Con sẽ an bài thỏa đáng.”
Lạc Dặc An gật đầu, bước qua Vân Phi Thời khi đi ra ngoài, không chút để ý hỏi: “Lạc Trăn làm sao thế?”
Vân Phỉ Thời lễ phép theo sau nửa bước: “Đến kỳ a.”
Lạc Đặc An liền không nói chuyện nữa.
Sự im lặng vẫn tiếp tục cho đến khi lên xe, Lạc Dặc An chậm rãi để kính râm vào túi xách. Rõ ràng không từng trải qua bất cứ huấn luyện chuyên môn về lễ nghi nào, cũng chẳng cố tình làm thế, nhưng động tác đơn giản mà người phụ nữ này làm ra thật sự đặc biệt dễ chịu.
“Chơi vui không?” Lạc Dặc An nhàn nhạt quét mắt nhìn Vân Phỉ Thời một cái, ngữ khí lành lạnh, hiển nhiên có điều ẩn ý.
Ban đầu bà cho trợ lý đặt vé máy bay đến Lan Hải, lại nhận được tin bọn họ tới Hồng Kông, hơn nữa sẽ ở lại một thời gian. Sau khi suy nghĩ thật lâu, bà liền quyết định thay đổi tuyến đường để đến Hồng Kông.
Sau nhiều năm chông gai, cuối cùng bà cũng nhận ra được rằng có một số người và một số điều mà Lạc Trăn phải tự đối mặt, và phải đối mặt với nó nhiều hơn nữa.
Vân Phỉ Thời không nhanh không chậm trả lời: “Tạm được ạ.”
Lạc Đặc An khẽ liếc anh một cái, không nói chuyện nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên gương mặt bà không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, chỉ có thứ gì đó đang chuyển động bên trong ánh mắt xinh đẹp.
Một đường kế tiếp cũng không nói chuyện gì.
Xe ngừng lại ở trước cửa khách sạn, tài xế xuống dưới mở cửa xe. Vân Phỉ Thời xuống xe trước, lễ phép mời mẹ vợ.
Khi bước vào đại sảnh, Lạc Dặc An đột nhiên nở nụ cười: “Con xuất thân bất phàm, lại cam tâm tình nguyện đối xử tôn kính với cô, không sợ cô không nhận nổi sao?”
“Cô mang đến cho con một Lạc Trăn, hẳn có thể nhận.”
Không phải vợ, mà là Lạc Trăn.
Một người đàn ông có thể có rất nhiều vợ, nhưng anh chỉ có một Lạc Trăn.
“Thật ra con không cần thiết phải lấy lòng cô, chuyện của các con không cần người khác phải can thiệp. Dù sao bây giờ tất cả đều đã định rồi, cho dù cô không đồng ý cũng chẳng có cách nào thay đổi các con...” Người phụ nữ mỹ lệ ưu nhã nhìn không ra tuổi ngẩng đầu về phía chàng trai trẻ đĩnh đạt bất phàm, nở một nụ cười khó lường, hỏi lại: “Phải không?”
Cũng khó trách Lạc Trăn lại sợ mẹ cô ấy đến như vậy, dựa vào bản lĩnh của cô, Ở trước mặt người phụ nữ này hẳn chỉ có thể sống được tập đầu tiên.
Cơ mà Vân Phỉ Thời không phải Lạc Trăn.
“Chúng con tất nhiên muốn được mọi người chúc phúc.” Vân Phỉ Thời bình tĩnh trả lời, ánh mắt chân thành.
Lạc Đặc An và Vân Phỉ Thời lẳng lặng nhìn nhau vài giây, cửa thang máy chậm rãi khép lại. Một khắc trước khi đóng lại bỗng nhiên mở ra, hai người đồng thời thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cửa thang máy.
Là Lam Vũ.
Rõ ràng cô ta cũng rất bất ngờ, bất ngờ trước sự may mắn của số phận đã giúp cô ta gặp được Vân Phỉ Thời một lần nữa.
Vân Phỉ Thời bất động thanh sắc nhìn đi chỗ khác, không quan tâm đến việc đột ngột có thêm người.
Muốn trách chỉ có thể trách cách thiết kế của khách sạn này, mấy tầng dùng chung một cái thang máy dành cho khách quý. Dựa vào trí nhớ của mình, anh vẫn còn ấn tượng rằng người phụ nữ này ở tầng dưới.
Anh và cô ta còn vô tình gặp mặt nhau 2 lần trong thang máy.
Suy đoán ra tâm tư của anh em Lâm gia, Vân tiên sinh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về việc đổi sang một khách sạn khác.
“Vân tiên sinh? Thật là trùng hợp!”
Trong cuộc chạm trán lần này, Lam Vũ chỉ có một người, nhưng Vân Phỉ Thời lại có hai người.
Vân Phỉ Thời gật đầu, không nói chuyện. Lam Vũ cảm giác được người phụ nữ bên cạnh anh đang nhìn mình liền dời tầm mắt qua, trong lòng không khỏi cảm thán.
Người phụ nữ này mang đến cho cô ta loại cảm giác nhìn thôi đã thấy sợ, cũng giống như cảm giác mà Vân Phỉ Thời mang lại cho cô ta.
Hai người giống như hai ngọn núi không thể chạm tới, không cần bất cứ động tác nào, chỉ cần đứng ở đó sẽ tạo thành một kết giới tự nhiên, một kết giới mà người bình thường khó lòng vào được.
Cũng may, cô ta có thể nhìn ra được tuổi của người phụ nữ này hẳn cũng không còn trẻ nữa. Cho dù khí chất của cô ấy thoạt nhìn rất dễ khiến người khác nhận sai, nhưng cẩn thận quan sát vẫn có thể thấy những dấu vết của năm tháng lưu lại trên mặt.
Thấy Vân Phỉ Thời không có ý định tiếp tục trò chuyện, lần này Lam Vũ cũng không định sẽ rụt rè nữa, lộ ra một nụ cười thân thiện nhưng không quá nịnh bợ: “Tối hôm qua thật không ngờ Vân tiên sinh tuổi trẻ mà lại có nhiều thành tựu như vậy, thật khiến tôi rất ngưỡng mộ!”
Anh em Lâm gia muốn tạo cơ hội thúc đẩy cho hai người ở riêng đêm qua, đương nhiên Lam Vũ sẽ không biết Vân Phỉ Thời đã kết hôn rồi.
Lúc này cô ta nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh Vân Phỉ Thời, cô ấy nghe thấy câu nói này cũng không thay đổi sắc mặt, nửa trái tim còn lại được buông xuống.
Xem ra, người phụ nữ này và anh ấy không phải là quan hệ nam nữ, rất có thể là trưởng bối trong nhà.
Nghĩ đến đây, Lam Vũ hào phóng quay lại nhìn Lạc Dặc An, cười thân thiện: “Vị này là?” Sau đó lại nhìn Vân Phỉ Thời.
Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển mấy vòng, Lạc Dặc An bất động thanh sắc nhìn về phía Vân Phỉ Thời giống Lam Vũ, không đợi người sau nói, khóe môi bà đã cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Anh ấy gọi tôi là mẹ.”
Sắc mặt Lam Vũ hơi thay đổi, lập tức điều chỉnh lại, cười với Lạc Dặc An: “Thật xin lỗi, con thất lễ rồi! Chào cô!”
Lam Vũ đang sửng sốt hoàn toàn không chú ý tới, khi người phụ nữ trung niên xinh đẹp cười cười nói ra câu vừa rồi, trên mặt Vân Phỉ Thời lộ ra vẻ thả lỏng.
Không vì gì khác, chỉ vì bà ấy không phản đối mối quan hệ giữa anh và con gái mình, hơn nữa còn ngầm thừa nhận anh là con rể.
Từ tầng một đến tầng ba mươi, Vân Phi Thời rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Lạc Trăn lại sợ mẹ mình như vậy.
Lạc Dặc An làm một người mẹ không đủ tư cách, không lo sinh hoạt học tập cho Lạc Trăn là lựa chọn vô cùng chính xác!
Có lẽ là từ khi bước vào giới giải trí, cô đã ở dưới cái bóng của anh, không có sóng gió, lại càng được anh cưng chiều, nuôi thành dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu, giống như không thể tự chăm sóc được bản thân mình. Nhưng trên thực tế, cô có thể sống cuộc sống tốt đẹp của riêng mình mà không cần tới anh.
Nhưng... Nếu Lạc Đặc An chăm sóc cô ấy từ nhỏ, như vậy thì người con gái Vân Phỉ Thời vừa gặp đã thương hẳn sẽ là hoa hồng có gai rồi...
May mắn thay cô ấy có một người mẹ không xứng đáng với chức danh của mình, mới có thể cho anh một cô nàng ngốc nghếch đáng yêu như vậy!
Thử hỏi mẹ vợ có thể vừa nói vừa cười cùng một người phụ nữ có ý với con rể mình?
Nếu Lạc Trăn nhìn thấy cảnh tượng bây giờ, cô chắc chắn sẽ khóc...
# Hán tử Trăn phải kiên cường lên #
Thang máy dừng lại, Lam Vũ lịch sự chào tạm biệt Lạc Dặc An và Vân Phỉ Thời rời bước ra khỏi thang máy. Khoảnh khắc cánh cửa hoàn toàn đóng lại, ý cười ôn hòa trên mặt Lạc Đặc An nháy mắt lạnh xuống, bà nhìn “con trai” nhà mình, ngữ khí trào phúng: “Lạc Trăn có biết không?”
Vân Phỉ Thời vẫn bình tĩnh: “Chỉ là người râu ria, không cần thiết phải biết.”
Hơn nữa anh hành động ngay thẳng, nói đến cùng, Lam Vũ và anh cũng chỉ là hai người xa lạ... Những lời anh và cô ta đã nói với nhau chỉ sợ còn chẳng quá mười từ.
“Phải không?” Ngữ điệu này có thể coi là chiêu bài kinh điển của Lạc Đặc An. Khi hỏi câu này, sát khí có hơi tỏa ra, bà vuốt vuốt tóc, cười thật sâu. Bầu không khí lại chìm vào im lặng, cho đến khi thang máy ngừng lại ở tầng cao nhất.
Nghe được tiếng mở cửa, Lạc Trăn đã chuẩn bị vũ khí đầy đủ đứng ở trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Đến khi cánh cửa chính thức mở ra, được chào hỏi với nụ cười đặc trưng, nhìn thấy bộ dáng người mẹ nhiều năm không gặp, mọi cử động của cô đều cứng đờ lại, có vẻ không biết phải làm sao.
Cô nhìn mẹ mình, bàn tay và ngón tay xoắn vào nhau trong vô thức, thanh âm sợ hãi: “Mẹ... Mẹ.”
Ngay cả mặt đối mặt gọi lên một tiếng “mẹ” cũng cảm thấy trúc trắc.
Vân Phỉ Thời nhíu mày, tiến đến tách hai tay của cô ra rồi nắm lấy, nhìn Lạc Trăn đang phát ngốc khi thấy mẹ mình rồi nói: “Phòng ngủ phụ của cô ở bên tay trái, được trang bị đầy đủ mọi thứ. Nếu cô không hài lòng thì có thể ở lại phòng dành cho khách.”
Lạc Trăn hậu tri hậu giác nói tiếp: “Mẹ, mẹ đi đường hài hẳn là mệt mỏi rồi phải không? Có thể nghỉ ngơi trước, nghỉ ngơi xong chúng ta lại... Lại cùng nhau ăn bữa tối?”
Bộ dáng cẩn thận này khiến Vân Phi Thời đau lòng.
Trong lòng Lạc Dặc An hụt hẫng. Bà đã sớm nghĩ đến, thật chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi họ giống như hai người xa lạ.
Bà ích kỷ giữ cô lại bên mình, duy trì niềm tự hào duy nhất còn sót lại, không cho phép cha con họ được gặp nhau, nhưng bà lại chưa từng cùng cô lớn lên.
Vẫn nhớ khi còn nhỏ, cô sẽ hạnh phúc cầm phiếu điểm của mình đưa cho bà, hi vọng nhận được một câu tán dương cổ vũ; cô sẽ ở nhà làm bữa sáng thật tốt để nhận được nụ hôn từ bà; cô sẽ tri kỷ đưa lên một ly cà phê nóng vào lúc bà ngồi trong phòng vẽ tranh cả ngày...
Bây giờ, đã hoàn toàn mới lạ...
Hậu quả này, bà đã sớm dự đoán được. Nhưng khi nó đến thật lại phát hiện ra, bà không chịu nổi.
Từ ngày cô sống một mình, từ ngày cô tìm được nửa kia, từ ngày cô sải cánh bay xa, một từ mẹ với cô đã trở thành dư thừa.
Giấu nỗi buồn ở trong lòng, Lạc Dặc An hơi mỉm cười, nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết: “Vậy cứ ở đây đi, mẹ quả thật có chút mệt mỏi nên sẽ đi nghỉ ngơi một lát. Buổi tối chúng ta ăn cơm cùng nhau.”
“Vâng ạ.”
Nhìn Lạc Dặc An tiến vào phòng ngủ thứ hai, Lạc Trăn xoay người rên rỉ ngã vào trong vòng tay Vân Phỉ Thời: “Em vẫn không có tiền đồ như vậy!”
Vân Phỉ Thời sờ sờ đầu cô: “Anh đã quen rồi.”
“Đều tại anh! Tại anh quen rồi!”
“Phải, tại anh.”
“Tất cả đều là lỗi của anh!”
“Phải, là anh sai.”
“Buổi tối anh đi mà ngủ ở sô pha một mình!”
“... Vân thái thái, để anh giải thích cho từ “mơ mộng hão huyền” là như thế nào nhé...”
Lạc Trăn: “...” Chỉ là mơ mộng một chút thôi mà!
- -------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.